Mướn Chồng

Diễm xoay ổ khóa, Diễm định đi vào trong, dù sao Quân cũng là chồng Diễm, Diễm muốn chăm sóc Quân, muốn cùng Quân vượt qua giai đoạn khó khăn này. Một bàn tay thô ráp bịt miệng Diễm, rồi kéo Diễm đi. Mắt Diễm mở to vì sợ hãi. Đến khi người đó buông Diễm ra, Diễm mới biết người kéo mình đi là Trường.

Trường tức giận hét nhỏ.

_Em đang làm gì thế, em có biết bà ta không thích em, sao em còn cố…??

Diễm khóc nức nở.

_Anh ấy là chồng em, em yêu anh ấy. Anh nói đi em làm sao thấy anh ấy bị thương nằm đấy, em lại ngoảnh mặt làm ngơ…!!

Trường vỗ về Diễm.

_Anh hiểu tình cảm của em dành cho Quân. Ngay cả anh cũng thương xót cho cậu ấy, cậu ấy đã cứu mạng anh em mình. Anh đương nhiên phải có trách nhiệm với cậu ấy nhưng mà đi thăm hỏi như em không ổn, chờ cho họ về hết, chúng ta hãy vào thăm Quân…!!

Diễm nôn nóng nói.

_Chờ đến bao giờ hả anh, thà anh cứ để em vào trong, rồi cho bà ấy mắng chửu em thế nào thì mắng, chỉ cần em được nhìn thấy anh ấy, được chăm sóc anh ấy…!!

_Đừng có ngốc, nếu bà ta viện cớ rồi tống em ra khỏi bệnh viện, em sẽ không có cơ hội quay lại đây đâu…!!

_Nhưng mà…!!

_Nghe lời anh đi…!!

Trường kéo Diễm về phòng bệnh của mình. Hồng đã đi mua thức ăn cho ba người, Diễm không nuốt nổi. Buổi tối hôm ấy là buổi tối dài nhất trong đời Diễm. Diễm đứng thập thò trước cửa phòng bệnh của Quân, mặc dù đã khuya lắm rồi nhưng Diễm không tài nào ngủ được.


Chờ mọi người đi hết, Diễm xin phép hai nhân viên bảo vệ Quân cho Diễm vào thăm Quân. Họ biết Diễm là vợ chưa cưới của Quân nên đồng ý cho Diễm vào. Diễm vui mừng vì cuối cùng Diễm cũng có cơ hội được vào thăm Quân.

Quân nằm đấy, cơ thể bất động, Diễm gục mặt vào ngực Quân. Diễm khóc nức nở. Vừa khóc, Diễm vừa gọi tên Quân.

_Anh Quân…!! Anh mau tỉnh lại đi. Chỉ cần anh tỉnh lại, em hứa sẽ làm bất cứ điều gì anh nói. Anh hứa với em là anh sẽ không bao giờ buông tay em ra, không bao giờ rời xa em, sao bây giờ anh lại nuốt lời….!!

_Nếu anh dám rời xa em, em sẽ đi theo anh, em sẽ không bao giờ buông tha cho anh…!!

_Chẳng phải anh luôn muốn nghe em nói câu “Em yêu anh” là gì, anh tỉnh lại đi, tỉnh lại em sẽ nói hàng trăm, hàng nghìn lần, em sẽ dành cả cuộc đời này để nói câu ấy cho anh nghe …!!!

Mặc Diễm cố lay, cố gọi tên Quân, Quân vẫn nằm im bất động. Trái tim Diễm bị bóp nghẹt. Lòng Diễm đau nhói. Lệ thi nhau rơi xuống. Khuôn mặt Diễm không còn sức sống. Diễm muốn người đang nằm đây là mình, muốn thay Quân chịu những vết thương này. Tình yêu của hai người trải qua quá nhiều sóng gió.

Diễm xỉ vả mình ngu si nên không biết trân trọng những gì mình đang có. Đến khi bị mất đi, Diễm mới hối tiếc thì e rằng mọi chuyện đều đã quá muộn.

Trường và Hồng tưởng Diễm đã ngủ ngon nên không chú ý đến Diễm nhiều đến khi thấy Diễm biến mất. Trường bảo Hồng.

_Em ở đây để anh đi lôi nó về.

Hồng chua xót nói.

_Thật tội nghiệp cho cô ấy, anh Quân vẫn chưa tỉnh lại, mẹ anh ấy lại không cho phép cô ấy được vào thăm và chăm sóc anh ấy…!!

Trường nghe Hồng nói, lòng Trường càng thêm buồn. Trường đi thật nhanh ra cửa. Chưa đến cửa phòng bệnh của Quân, Trường nghe có tiếng ồn ào. Trường thở dài chán nản.


_Kiểu này chắc là Diễm lại bị bà ta hành hạ đây….!!

Đúng như Trường dự đoán. Diễm đang bị bà Phương nhiếc móc.

_Tôi đã nói là tôi cấm cô không được đến đây, sao cô mặt dày không hiểu…??

Diễm van xin.

_Cháu xin bác, cháu là vợ của anh ấy, xin bác cho cháu được phép vào thăm nom anh ấy…!!

Chỉ thẳng vào mặt Diễm, bà Phương quát.

_Cô câm ngay, tôi không có loại con dâu như cô. Nó và cô vẫn chưa làm đám cưới, sao cô dám nói là vợ của nó, dù cho nó có cầu hôn cô đi chăng nữa thì vẫn có thể hủy bỏ được kia mà…!!

_Cháu xin bác…!!

Loan đứng ở bên cạnh. Đỡ lấy bà Phương, Loan bảo Diễm.

_Cô đi về đi, cô ở đây chỉ làm mọi việc rắc rối hơn mà thôi…!!

Ông Trương đi mua nước nên không có ở đây. Trường vội bước nhanh lại gần, lôi em gái đứng ra đằng sau. Trường nhếch mép nói.

_Bà vừa phải thôi, nó là vợ của Quân, nó có quyền chăm sóc, vào thăm. Bà tuy là mẹ nhưng bà làm như thế có phải là quá đáng lắm không…??


Bà Phương gằn giọng.

_Một con người xấu xa như cậu không có tư cách nói chuyện với tôi. Quân là con của tôi, tôi có quyền làm gì là việc của tôi. Tôi không thể để cho một kẻ không ra gì như cô ta phá hoại đời sống bình yên của nó. Biết điều thì hai anh em cậu đưa nhau đi đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ tống hai người đi…!!

Trường tức giận hét.

_Quân có một người mẹ như bà mới là bất hạnh cho cuộc đời của cậu ấy…!!

Bà Phương tức muốn điên. Bà quát thật to.

_Cút ngay, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa…!!

Ông Trương đi mua nước về. Thấy vợ đang làm ầm ĩ, Diễm đứng cúi mặt phía sau lưng Trường. Ông thở dài.

_Lại chuyện gì nữa đây…??

Bà Phương to mồm bảo.

_Ông xem tôi đã cấm không cho phép cô ta đến đây, sao cô ta còn dám đến….??

_Bà có thể nói nhỏ bớt được không. Diễm là vợ của thằng Quân, nó vào thăm chồng nó có gì là sai. Khi thấy thằng Quân nằm đấy nó bỏ mặc, bà mới mắng chửu nó được chứ, bà làm thế, bà không thấy mình quá vô lý sao…??

Diễm nhìn ông Trương với ánh mắt biết ơn. Bà Phương gào lên.

_Tôi mặc kệ vô lý hay là không vô lý, tôi không cho phép nó vào đây….!!

Ông Trương ôm lấy đầu, ông không biết làm như thế nào cho phải. Nếu ông bênh Diễm, bà Phương sẽ làm ầm lên, còn nếu bênh vợ, ông thấy mình thật ác khi chia cắt tình cảm của Diễm và Quân.

Trường hầm hầm tức giận. Không nói không rằng. Trường lôi Diễm đi. Diễm khổ sở khóc lóc, Trường đau nhói nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn. Lòng thù hận của Trường đối với ông Đăng sục sôi, ngay lúc này Trường muốn giết chết ông ta, muốn ông ta xuống địa ngục.


Diễm chống cự lại sự lôi kéo của Trường, Trường vừa mới mổ xong nên cơ thể còn yếu, Diễm chỉ cần hẩy mạnh một cái, Trường lảo đảo ngã về đằng sau. Diễm hốt hoảng vội đỡ lấy Trường. Hồng thấy Trường ngã, Hồng cũng đỡ phía sau lưng Trường.

Nắm tay Diễm thật chặt. Trường buồn khổ.

_Em không tin tưởng anh hay em thích bị bà ta chửu mắng…??

Diễm lắc đầu.

_Em không phải là không tin tưởng anh hay em thích bị bà ấy chửu mắng, em chỉ muốn được vào thăm anh Quân thôi….!!

_Trong lòng em, Quân quan trọng như thế sao….??

Diễm bất bình.

_Sao em lại hỏi em câu ấy, em yêu anh ấy, cần anh ấy, nếu anh ấy có mệnh hệ gì, em sống cũng chẳng khác gì chết…!!

_Được rồi, để anh tìm cách cho em vào thăm cậu ấy mà không gặp bất cứ cản trở nào….!!

Diễm thất vọng nói.

_Không còn cách nào khác đâu. Em sẽ quỳ xin bà ấy cho em vào thăm anh ấy. Em sẽ làm bất cứ việc gì chỉ cần bà ấy cho em được vào thăm anh ấy, dù có khó khăn đến đâu, em cũng sẽ cố…!!

Trường thương hại nhìn Diễm, ba người mệt mỏi trở về phòng bệnh. Diễm thấy mình là một kẻ thua cuộc, Quân nằm đấy, bà Phương bây giờ là người có quyền quyết định tất cả.Ông Trương tuy là chồng cũng phải chịu nhường bà vài phần. Bà Phương vốn đã căm ghét Diễm từ trước nay vì việc này bà sẽ không bao giờ chấp nhận làm con dâu của bà nữa.

Nước mắt lăn ướt đẫm gối, Diễm khóc xưng cả mắt. Hồng có mang, cơ thể luôn mệt mỏi nên chỉ nằm một lúc Hồng chìm vào giấc ngủ. Hai anh em còn trằn trọc đến sáng, mỗi người theo đuổi những suy nghĩ khác nhau.

Sau vụ việc đêm hôm qua, bà Phương càng phòng bị kĩ càng hơn, bà không cho phép Diễm ra vào như trước. Bà dặn dò hai người canh gác không được phép cho Diễm vào. Vì nể bà nên hai anh chàng vệ sĩ đành phải tuân theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui