Muốn Chơi Tôi Không Có Cửa

Edit: Maushi

Beta: Tự Trầm Tuyết

22.

Dạ Trục Tước cúi đầu, cắn lên cổ tôi.

Tôi cảm thấy như mình là một chiếc cổ vịt ngon lành được đóng gói để giao cho anh ta.

Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra, ấn 110.

Tút.

Dạ Trục Tước bắt đầu cởi quần áo của tôi.

Tút.

Dạ Trục Tước không tìm thấy khóa váy của tôi, bắt đầu cởi quần áo của mình.

Tút, ai đó nói: "Alo, xin chào?".

Tôi đập đầu tên đàn ông chó má và hét lên: "Anh cảnh sát cứu tôi!!!!!!!".


23.

Tôi cũng không biết làm thế nào mà mọi chuyện lại thành ra thế này.

Có lẽ vì khát vọng sống của con người trong thời khắc nguy hiểm không thể đánh giá theo lẽ thường.

Lúc cảnh sát đến, Dạ Trục Tước đã lột sạch quần áo đắt tiền, thân thể đỏ như tôm luộc, nóng hầm hập nằm trên ghế sô pha.

Tôi dùng tay và chân đè lên anh, tay phải nhấc ấm trà từ trên bàn lên, cố gắng thay đổi hướng đi của một số bộ phận trên cơ thể anh ta.

Tất nhiên.

Nếu ấm trà này rơi xuống, tôi có thể thay đổi cả hướng đi của cuộc đời anh ta.

24.

Xét thấy thân phận đặc thù của Dạ Trục Tước, tạm thời cũng không có gì xảy ra, chỉ có một bác sĩ được mời đến và một cảnh sát ở lại để quan sát tình hình.

Tôi nhìn viên cảnh sát bên ngoài cửa phòng chờ.

Anh trai nhỏ: "...".

Tôi: "...".


Anh trai nhỏ khá đẹp trai, nhưng ánh mắt lúc nào cũng liếc nhìn tôi bằng ánh mắt quỷ dị.

Tôi nghi hoặc.

Tôi tự mình suy diễn ra một vở bi kịch vô cùng thương tâm: Bỏ lỡ người bạn thuở nhỏ vốn chẳng sai nhưng sau này gặp lại, thấy mối tình đầu đã thành vợ người ta thì sao có thể không đau lòng cho được.

Đây có phải là nam phụ của tôi không?

Tôi nhập diễn nói: "Trước đây chúng ta biết nhau à?".

Anh trai nhỏ cười ngượng ngùng: "Không quen, chủ yếu là vì tôi chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào có thể ấn một người đàn ông trưởng thành xuống đánh như cô".

25.

Thời gian chờ đợi lâu đến lạ thường.

Đặc biệt là sau khi viên cảnh sát nói điều này với tôi.

Đột nhiên có tiếng bước chân vội vã ở lối vào cầu thang, Tô Ninh - người đã dự tiệc rượu với Dạ Trục Tước, cuối cùng cũng đến. Với vẻ mặt vốn dịu dàng lại thêm bất lực cùng lo lắng, thoạt nhìn không có gì bất thường.

Nhưng nếu nhìn kỹ, bạn sẽ thấy vẻ mặt nửa dịu dàng của cô ta khi nhìn thấy tôi có chút cứng nhắc.

Cô ta bật khóc, không nói nên lời: "Sao lại là chị... Hóa ra là chị!".

Hiểu rồi.

Hóa ra chị là người đóng gói chim bồ câu sau cánh cửa để dâng vào miệng người sói.

——— TÔI ——— ĐẾN ——— DIỄN ——— ĐÂY ———


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui