Tác giả: Dục Hiểu
Editor: Trẫm chứ ai!!
Beta: Ba con mèo
Thời điểm đến kỳ nghỉ sinh viên Z đại có thể xin ở lại trường hoc, nhưng mẹ Diệp đương nhiên sẽ không đồng ý con mình không về nhà.
Bà từ trước đến nay coi Diệp Ngôn Tích như bảo bối, trọ ở trường học đã là cực hạn rồi, ai ngờ kỳ nghỉ lại còn không trở về.
Làm sao mới có thể thuyết phục người nhà để cho mình ít quay về nhà vài chuyến, Diệp Ngôn Tích rất đau đầu.
" Em thật sự không về ư? "
" Anh cảm thấy em bây giờ cái dạng này trở về sẽ không bị đánh chết ư? "
Diệp Ngôn Tích lườm Cố Thừa Vọng, cậu biết mình giấu diếm như vậy căn bản không phải cách tốt, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc.
Đợi đến lúc đứa trẻ được sinh ra, gạo nấu thành cơm, lão già không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận.
" Vậy anh cùng em.
"
" Ừ.
"
Hai người đều là học sinh giỏi toàn diện, ở trước mặt giáo viên nói chuyện rất dễ dàng.
Diệp Ngôn Tích nói mình muốn ở lại trường học để ôn tập chuẩn bị thi nghiên cứu nhưng mẹ mình lại không yên lòng, giáo viên liền chủ động liên lạc với người nhà Diệp Ngôn Tích, nói rõ tình huống.
Diệp ba ba nghe xong vô cùng tán thành, Diệp mẫu cũng không còn cách nào nói nữa.
X
Nhưng mà, Diệp Ngôn Tích đương nhiên sẽ không thật sự thành thật ở lại trường học ôn tập.
Chưa đến hai ngày liền thu dọn đồ đạc cùng Cố Thừa Vọng vào ở trong biệt thự của mình.
Còn hẹn Hạ Hàm tới đây làm kiểm tra cho cậu, Cố Thừa Vọng thế mới biết Hạ Hàm là người yêu Lê Ngự Hành, nhớ đến trước kia mình ăn dấm bậy bạ, liền hổ thẹn không thôi.
Thấy hai người này vậy mà tu thành chính quả, Lê Ngự Hành có chút kinh ngạc, thực sự cảm thấy vui vẻ cho Diệp Ngôn Tích, " Theo đuổi được rồi? Chúc mừng nha.
"
" Lê ca anh đừng có trêu em.
"
Không ngờ em giai mình vậy mà có thể thẹn thùng, Lê Ngự Hành không nhịn được cười, không trêu cậu nữa.
Hạ Hàm làm kiểm tra cho Diệp Ngôn Tích xong, mới biết chuyện lần trước cậu quấn băng, lập tức toát mồ hôi, anh lúc nào cũng ôn hòa bây giờ cũng trở nên nghiêm nghị.
Diệp Ngôn Tích vội vàng cam đoan sau này mình sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, không thể không nói con của Diệp thiếu gia cậu thật sự phúc lớn mạng lớn mới được như vậy.
" Đúng rồi, Hạ Hàm ca, có chuyện em muốn hỏi một chút.
" Làm kiểm tra xong, sau khi Hạ Hàm cất kỹ dụng cụ, Cố Thừa Vọng mới mở miệng.
" Chuyện gì? "
" Nghe Ngôn Tích nói lúc trước bởi vì thành tử cung quá mỏng, phá thai sẽ làm cho xuất huyết nhiều, nếu nói như vậy, đứa nhỏ sau này càng ngày càng lớn, có thể càng thêm nguy hiểm hay không.
"
Cố Thừa Vọng nhắc tới, Diệp Ngôn Tích lúc này mới phản ứng kịp, khi đó bởi vì việc không thể phá thai khiến cho đầu óc cậu quá mức hỗn loạn, càng không thể suy nghĩ nhiều hơn.
Hơn nữa cậu vốn cũng không muốn tìm hiểu rõ mấy thứ này.
Nghe thấy thành tử cung gì đó, cũng đã cảm thấy đủ xấu hổ.
Bây giờ nói như vậy, chẳng lẽ cậu cũng không thể sinh đứa bé này?!
Cuối cùng cũng cùng Cố Thừa Vọng bày tỏ cõi lòng, vốn bản thân không muốn giữ lại đứa nhỏ nhưng trong lúc bất tri bất giác thật ra đã tiếp nhận.
Nếu như sinh nó ra càng thêm nguy hiểm, đứa bé này có phải không thể giữ lại hay không?
Nghe thấy lời Cố Thừa Vọng nói, Hạ Hàm nhìn Lê Ngự Hành, rồi mới mở miệng, " Tiểu Ngôn, thật ta lúc trước anh lừa em, thân thể của em thật ra có thể phá thai, chỉ là nếu như vậy thì sau này muốn mang thai sẽ gần như không còn khả năng.
Anh biết em không phải thật sự không muốn đứa bé này, anh sợ tương lai em sẽ hối hận, cho nên không nói cho em biết.
Hơn nữa Ngự Hành cũng nói với anh chuyện em với Cố Thừa Vọng.
Nhất là sau lần trước gặp phải trên đường, anh càng thêm khẳng định hắn cũng thích em, giữ lại đứa bé này, sau này khi phát hiện ít nhất có thể khiến cho hai người không được tự nhiên bọn em cùng nhau thẳng thắn tâm ý.
"
Thì ra cuối cùng, chỉ là Hạ Hàm lừa gạt cậu nói mình không thể phá thai, trên thực tế chính là đẩy thuyền giúp hai người.
Diệp Ngôn Tích sau khi biết được cũng không trách anh, bởi vì nếu như lúc ấy Hạ Hàm nói cho cậu biết phá thai sau này không thể có nữa......!Bản thân có lẽ cũng sẽ lựa chọn sinh nó ra đi.
Hơn nữa, biết thân thể mình không có vấn đề gì, Diệp Ngôn Tích cùng Cố Thừa Vọng cuối cùng cũng an tâm rồi.
Sau khi hỏi rõ việc phá thai, Cố Thừa Vọng còn muốn hỏi việc Diệp Ngôn Tích sản nhũ, cậu bây giờ mới hơn ba tháng, theo lý là không thể nào có sữa sớm như vậy a.
" Cái này là do thể chất của mỗi người, tiểu Ngôn nôn nghén cũng đến sớm hơn.
Yên tâm, anh vừa xem rồi, không có vấn đề gì.
"
" Vâng, cảm ơn.
"
Buổi tối bốn người ở trong nhà Diệp Ngôn Tích ăn bữa cơm, Cố Thừa Vọng phụ trách xuống bếp.
Bởi vì Lê Ngự Hành phải lái xe, Diệp Ngôn Tích lại mang thai, cho nên mấy người không uống rượu.
Sau khi ăn cơm tối xong, Lê Ngự Hành mang theo Hạ Hàm cáo từ.
Đời sống sinh hoạt của Diệp Ngôn Tích cùng Cố Thừa Vọng mới chính thức bắt đầu.
X
" Làm xong chưa, em đói quá.
" Diệp Ngôn Tích đi đến trước bệ bếp, nhìn nồi thịt bò hầm tương đang tỏa hương của Cố Thừa Vọng, " Thơm quá.
"
" Đợi tí nữa là xong rồi.
"
Cố Thừa Vọng biết cậu tham ăn, " Em đi ra ghế salon ngồi đi, đợi tí nữa bưng lên cho em.
"
" Không muốn.
" Diệp Ngôn Tích đột nhiên đưa tay sờ thân dưới Cố Thừa Vọng một chút, " Vẫn là chỗ này chơi vui hơn.
"
Giống như lần trước, thời điểm Cố Thừa Vọng nấu cơm Diệp Ngôn Tích không cho hắn mặc quần áo.
Trên người buộc tạp dề căn bản không che được hai cây cự vật của hắn, thưởng thức " Cảnh đẹp" như vậy đối với Diệp Ngôn Tích mà nói rất thú vị, hơn nữa còn có thể ra tay.
" Chậc, chơi nữa thì sẽ không có đồ ăn.
"
" Anh nấu cơm đi, không cần phải để ý đến em.
"
Diệp Ngôn Tích đối với trò đùa dai này chơi không biết mệt, đúng lúc này lại phát hiện bên cạnh còn có một nồi canh đậu xanh nấu xong đang để nguội để cất vào tủ lạnh.
Diệp Ngôn Tích múc một chén, Cố Thừa Vọng tưởng cậu muốn uống, liền không để ý.
Ai ngờ thân dưới đột nhiên mát lạnh, mới phát hiện Diệp Ngôn Tích đã đem thứ đó bôi lên chỗ đó của hắn.
" Hử? Em làm gì đấy? " Cố Thừa Vọng không tức giận, chỉ là có chút buồn cười nhìn Diệp Ngôn Tích làm.
" Thấy anh cứng thành như vậy, giúp đỡ anh chút.
" Đậu xanh được nấu rất mềm, bôi ở chỗ đó tay Diệp Ngôn Tích di chuyển vài cái, liền biến thành bội nhão, hơn nữa còn sàn sạt như cát, ma sát ở phía trên có loại cảm giác kỳ dị, Cố Thừa Vọng động tác xào rau cũng theo đó dừng lại, " Xào rau nhanh lên, anh muốn em với thằng nhãi con đói chết ư.
"
Cố Thừa Vọng dở khóc dở cười, đành phải tiếp tục nấu cơm, mà Diệp Ngôn Tích lập tức vuốt vuốt hai cây đồ chơi dưới tạp dề kia.
Tay cầm chặt cái cây phía trên, khi thì chọc ngoáy lỗ sáo của hắn một chút, ngón tay cái dính phải nước dịch chảy ra.
Diệp Ngôn Tích nắm ở phía trên xoay tròn, đợi đến khi càng chảy càng nhiều, lại đổi sang cây còn lại tiếp tục.
Mỗi lần đều phải cứng ngắc để làm cơm, bên còn có một người thích " Gây sự", thật sự rất có tính khảo nghiệm định lực Cố Thừa Vọng.
Tay Diệp Ngôn Tích chơi chán, đột nhiên nghĩ đến thứ thú vị hơn, sắc mặt trở nên hơi phiếm hồng.
Lần nữa bôi toàn bộ đậu xanh lên hai cây cự điểu Cố Thừa Vọng, sau đó ngồi xổm xuống.
Bởi vì bây giờ cậu còn phải nâng cái bụng to, cho nên khó ngồi xuống, liền dùng tư thế nửa quỳ nửa ngồi, một tay nâng bụng của mình.
Cố Thừa Vọng bị dọa nhảy dựng còn chưa kịp phản ứng cậu đang muốn làm gì, Diệp Ngôn Tích liền há miệng ngậm cây thịt phía dưới của hắn.
Canh đậu xanh
Bạn nào lần trước muốn ăn kem đậu xanh của anh Cố thì có rồi nhé, sướng chưa?.