Tác giả: Dục Hiểu
Editor: Trẫm chứ ai!!
Beta: Ba con mèo
Sau đó vài ngày, Cố Thừa Vọng vừa học xong sẽ đến nhà Diệp Ngôn Tích.
Bởi vì thật sự rất xa, ngồi xe buýt phải đến gần hai giờ, xuống xe còn phải đi một đoạn đường, khi đến Diệp gia thì trời đã biến thành màu đen.
Tuy vậy, Cố Thừa Vọng vẫn kiên trì tới đây, mỗi lần đến đều bị sập cửa vào mặt, ngay cả bảo mẫu cũng quen thuộc với hắn.
Bởi vì ngày hôm sau còn phải đi học, Cố Thừa Vọng đành lên chuyến xe buýt cuối cùng quay về trường học, Diệp Ngôn Tích không cho hắn đi vào, hắn ở bên ngoài chờ thêm một chút thời gian lại không thể không trở về.
Sau nhiều lần bị cự tuyệt, Cố Thừa Vọng rốt cục không nén được tức giận, thời điểm cửa mở ra trực tiếp xông vào, nhưng vào trong mới phát hiện Diệp gia so với tưởng tượng của hắn lớn hơn rất nhiều.
Bên trong còn có bể bơi ngoài trời cùng cầu thang treo, không có ai chỉ đường, Cố Thừa Vọng tự nhiên rất khó tìm được phòng của Diệp Ngôn Tích, mà lúc này có vài bảo tiêu đi ra ngăn cản hắn, Cố Thừa Vọng xông vào bất thành, Diệp Ngôn Tích vẫn không chịu gặp hắn, đành phải về trường học trước.
Mà Cố Thừa Vọng thật không ngờ chính là, ngày hôm sau Diệp Ngôn Tích vậy mà đã quay lại.
Nhìn qua bệnh đã khỏi rồi, lúc này hắn mới thở dài một hơi, vốn muốn hỏi có phải ngày đó cậu đã nghe được cái gì hay không, vì sao lại không chịu gặp mình.
Nhưng Diệp Ngôn Tích tận lực giữ khoảng cách với hắn, trái tim Cố Thừa Vọng dần dần lạnh xuống.
Kỳ thật chỉ cần thấy cậu không sao, mình không nên quấy rầy cậu ấy.
Cả tháng bảy khí trời rất oi bức, nhất là ngồi ở trong phòng học hơn trăm người, dù cho không nhúc nhích cũng đổ một đống mồ hôi.
Diệp Ngôn Tích chỉ cảm thấy toàn thân mình đều sắp ướt đẫm, đặc biệt là phần bụng, siết đến cậu gần như không thở nổi, mồ hôi bắt đầu thấm qua đồ vật bên trong làm cho ướt áo ngoài, Diệp Ngôn Tích còn mạnh mẽ ép mình tập trung lực chú ý nghe bài giảng.
Cố Thừa Vọng hơi nghiêng đầu liền thấy được Diệp Ngôn Tích cách mình một tổ, hình như có vẻ rất nóng, trán liên tục đổ mồ hôi, rõ ràng thời tiết cũng không có nóng thành như vậy, sẽ không phải lại ngã bệnh chứ.
Trở lại ký túc xá việc đầu tiên Diệp Ngôn Tích làm là vào phòng tắm rửa, cởi áo ngoài ngắn tay, mới lộ ra từng lớp băng gạc một quấn bên trong bụng, Diệp Ngôn Tích chậm dãi tháo băng gạc ra, mồ hôi trên đó nhiều đến độ có thể vắt ra nước.
Tháng này bụng của cậu đột nhiên to hơn rất nhiều, Diệp Ngôn Tích ở trường học chỉ có thể che giấu, cuối cùng không còn cách nào, mới mua băng gạc quấn bụng lại.
Cậu biết như vậy là không được, nhưng rất sợ bị người phát hiện, đành phải lén lút làm ra chuyện như vậy, nếu Lê Ngự Hành với Hạ Hàm biết được, nhất định sẽ lại mắng cậu.
Nhưng cho dù thế nào, sắp thi cuối kỳ, cậu cũng muốn hoàn thành hết tất cả môn học trong khoảng thời gian này, học kỳ sau nếu như bụng thật sự quá lớn, cậu nhất định phải chuyển ra ngoài, hơn nữa đi học cũng là một vấn đề.
Diệp Ngôn Tích càng nghĩ càng đau đầu, có lẽ lúc trước mình lựa chọn sinh nó ra căn bản chính là sai lầm, mỗi khi nghĩ tới đây, Diệp Ngôn Tích lại không nhịn được thầm mắng một người cha khác của đứa nhỏ trong lòng.
Mình thì phải chịu tội, người kia lại vẫn sống đến tiêu dao tiêu sái, gần đây thấy La Tống với hắn đi lại còn dính vào nhau, Diệp Ngôn Tích liền tức giận đến ghim lên hình nộm tà ác.
(gốc 扎起了小人, cái thuật gì đó mà ở trong phim cung đấu hay có ý, một con búp bê bằng vải hoặc bằng rơm được dán tên người bị hại rồi mình đâm kim lên chỗ nào là người ý đau chết đi sống lại chỗ đấy???? trò này có vẻ hay ho nhưng hình như làm được thật hay sao ý ????)
Thật ra cậu không để ý đến Cố Thừa Vọng, là vì chính Diệp Ngôn Tích cũng còn chưa nghĩ ra.
Lòng tự trọng của cậu quá cao, không muốn để cho Cố Thừa Vọng biết chuyện mình mang thai, càng không muốn để cho hắn thấy mình " Xấu xí" như vậy, cúi đầu nhìn cái bụng phồng to của mình, nhiều khi Diệp Ngôn Tích vẫn cảm thấy có chút đột ngột với khó có thể tiếp thu.
Cho nên, trong khoảng thời gian này chỉ cần đến cuối tuần Diệp Ngôn Tích đều quay về biệt thự của mình, tóm lại chính là không muốn một mình ở chung với Cố Thừa Vọng.
Bình thường đi học cũng không nói với hắn câu nào, hơn nữa bụng lớn hơn, ngồi ở trước máy vi tính sợ bị bạn cùng phòng nhìn ra cái gì, Diệp Ngôn Tích bình thường tắm rửa sạch sẽ xong thay quần áo ngủ liền lên giường.
Thứ sáu Diệp Ngôn Tích thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi, ai ngờ Cố Thừa Vọng vừa vặn trở về.
" Cậu lại muốn trở về? "
" Không liên quan đến cậu.
"
Diệp Ngôn Tích chuẩn bị vòng qua hắn mở cửa đi ra ngoài, Cố Thừa Vọng lại đột nhiên chắn ở cửa.
" Diệp Ngôn Tích, nếu cậu chán ghét tôi như vậy, có thể nói cho tôi biết, không cần tỏ ra như vậy.
"
Diệp Ngôn Tích không nói gì, Cố Thừa Vọng thở dài, lấy đồ từ trong túi đưa cho cậu, " Lúc trước đã định mua cho cậu, thấy cậu khi đi học có vẻ rất nóng.
" Đó là một cái quạt điện nhỏ, tuy không đáng mấy đồng tiền, nhưng Cố Thừa Vọng vẫn hy vọng có thể khiến cho Diệp Ngôn Tích khi đi học thoải mái hơn một chút.
" Tự tôi có tiền mua, không cần đồ của cậu.
" Diệp Ngôn Tích lạnh mặt, không có đưa tay lấy.
Cố Thừa Vọng cảm giác trái tim mình bị đâm một nhát, máu từng chút một chảy ra bên ngoài.
Dùng sức kéo Diệp Ngôn Tích vào trong ngực, chẳng quan tâm động tác của mình có bao nhiêu thô lỗ, đè cậu lại hôn, gần như là cắn xé hôn sâu, hôn đến môi Diệp Ngôn Tích thấy đau.
Cơ hồ dùng sức mạnh ôm lấy cậu.
Bụng Diệp Ngôn Tích bị ép tới có chút khó chịu, miệng lại không phát ra được âm thanh nào.
Giãy giụa biến thành lạt mềm buộc chặt, trong lòng Cố Thừa Vọng cũng biết, cho dù nhiều lần làm tình cũng là do mình ép buộc Diệp Ngôn Tích.
Cho nên hắn không muốn như vậy, lần trước ở trong biệt thự, hắn cho rằng chuyện đó đã có chút thay đổi, một ngày nào đó Diệp Ngôn Tích có thể thích mình có thể cam tâm tình nguyện cho hắn làm, thế nhưng đến cuối cùng mới phát hiện, bản thân đã quá tự mình đa tình.
Diệp Ngôn Tích cho tới bây giờ cũng không hề để hắn vào trong mắt.
" A......!Cố Thừa Vọng cậu thả tôi ra!! " Cảm giác Cố Thừa Vọng muốn cởi quần áo của mình, Diệp Ngôn Tích luống cuống, nếu như bị cởi hết nhất định sẽ bị phát hiện! Cho nên cậu bắt đầu dùng sức phản kháng, còn liên tục cắn môi Cố Thừa Vọng.
Lập tức trong miệng hai người đều nồng nặc mùi máu tươi, Diệp Ngôn Tích mang thai bị kích thích đến buồn nôn muốn ói.
Mà khiến cậu thật không ngờ chính là, Cố Thừa Vọng buông lỏng cậu, Diệp Ngôn Tích mãnh liệt đẩy, lần này đẩy được người ra, Diệp Ngôn Tích vội chạy đến WC ói ra.
Cho rằng Diệp Ngôn Tích đối với việc hôn mình đã chán ghét thành như vậy, đáy mắt Cố Thừa Vọng một mảnh ảm đạm, lần này không còn tiến lên nữa, mà là kéo cửa đi ra.
Phát hiện hắn rời đi, Diệp Ngôn Tích nôn xong chậm rãi dựa vào tường trượt xuống, ánh mắt trống rỗng, nước mắt từng giọt rơi xuống.
(thế là hết ngược nha các chụy em~)
X
Từ đó về sau, hai người liền chính thức xa cách, trước đây cho dù Diệp Ngôn Tích không để ý đến Cố Thừa Vọng, người nọ vẫn sẽ thỉnh thoảng đến quan tâm cậu, đem hộp cơm cậu mua vứt bỏ, sau đó đem cơm mình nấu xong đưa tới trước mặt cậu.
Bây giờ rốt cuộc không còn ai nấu cơm cho cậu ăn.
Mắt thấy gần cuối kỳ, rất nhiều môn đã học xong, bọn cậu hiện tại chỉ cần ở lại ký túc xá ôn tập chuẩn bị thi.
" Tiểu Ngôn, cậu với Thừa Vọng rốt cuộc có chuyện gì vậy.
" Dư Thả kéo Diệp Ngôn Tích ra ngoài hành lang ký túc xá, nhỏ giọng hỏi.
" Không có chuyện gì.
" Diệp Ngôn Tích mở tài liệu ôn tập trong tay ra, nhìn qua đầu cũng không buồn ngẩng lên.
" Nghe nói hắn đã xin giáo viên học kỳ sau đổi ký túc xá, hai người thật sự không có chuyện gì sao? "
" Hắn đòi đổi ký túc xá? " Diệp Ngôn Tích biến sắc, lần này cuối cùng cũng ngẩng đầu lên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...