Đến buổi chiều Diệp Ngôn Tích còn vì vụ mình bị làm đến mông nở hoa mà bi ai, lập tức nhận được điện thoại Lê Ngự Hành gọi tới, nói đã ở cửa trường học bọn họ, gọi cậu ra
Trước khi đi Diệp Ngôn Tích còn vui vẻ mắt liếc Cố Thừa Vọng một cái, đợi đến lúc mình trở về, người này có thể đã thu dọn chăn gối chạy lấy người.
Lúc ấy Cố Thừa Vọng bị nhìn như vậy cảm thấy không thể hiểu được, thiếu chút nữa lại muốn kéo Diệp Ngôn Tích trở về làm một trận.
Nhưng mà làm nhiều lần như vậy, Cố Thừa Vọng hiện tại vẫn còn lý trí, cũng không tiếp tục t*ng trùng thượng não.
Hơn nữa, nhìn nhìn di động, bạn gái đã gọi cho hắn vài cuộc điện thoại, nhắn WeChat hắn cũng vẫn không trả lời.
Cho nên cũng không tiếp tục để ý đến Diệp Ngôn Tích.
Diệp Ngôn Tích ra cổng trường, liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao vô cùng chói mắt, hơn nữa lái xe còn là một vị soái ca trẻ tuổi, đương nhiên không ít nữ sinh trường học mắt đều thành hình trái tim, không ngừng nhìn lên trên người Lê Ngự Hành, còn có mấy cô trộm chụp ảnh.
"Lê ca."
"Tiểu Ngôn, lên xe."
Diệp Ngôn Tích lên xe, Lê Ngự Hành trực tiếp dẫn câu đi nhà hàng Pháp ăn, lập tức có người quen chào đón dẫn bọn họ đến phòng thường dùng, Lê Ngự Hành nói vài câu tiếng Pháp với người ta, Diệp Ngôn Tích nghe cũng không hiểu, liền ngoan ngoãn đi theo phía sau.
"Ăn cơm trước đi."
"Vâng." Cầm thực đơn gọi mấy món, Diệp Ngôn Tích thật ra cũng không muốn ăn uống, bị *** cả một buổi trưa, cảm giác dị vật phía dưới so với buổi sáng còn lớn hơn.
"Không thoải mái?"
"Ừm" Diệp Ngôn Tích khó chịu gật đầu, Lê Ngự Hành thử độ ấm trên trán Diệp Ngôn Tích, thấy cũng không có gì không đúng, cũng an tâm hơn một chút.
nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn coi Diệp Ngôn Tích như em trai, tuy rằng bản thân cũng có hai người em trai ruột, nhưng bởi vì sinh muộn, cho nên hai thằng nhãi con kia còn quá nhỏ, Lê Ngự Hành không tìm thấy cảm giác tồn tại của một người anh trai, tuổi Diệp Ngôn Tích cùng với mình không khác biệt lắm, tuy rằng thích quậy phá tìm đường chết, nhưng cũng rất đáng yêu.
Lê Ngự Hành thật ra so với cậu lớn hơn một tuổi, nhưng Diệp Ngôn Tích thói quen gọi ca ca, hơn nữa Lê Ngự Hành thành thục ổn trọng rất nhiều, 21 tuổi đã tốt nghiệp đại học.
Ở thành phố này, tiếng tăm lừng lẫy dường như không ai không biết "Tứ đại gia tộc", Diệp gia chính là một trong số đó, còn lại ba nhà phân biệt là Lê gia, Lục gia cùng Lý gia.
Lê gia thế lực trải rộng diện tích rộng lớn, chiếm cứ hắc bạch lưỡng đạo, nhiều năm trước bởi vì quan hệ hợp tác, giao tình lâu dài với Diệp gia, hay lui tới nhiều nhất với Diệp Ngôn Tích chính là đại thiếu gia Lê gia Lê Ngự Hành.
Lục gia tương đối điệu thấp, ngày trước là làm buôn bán lập nghiệp, sau lại lại đề cập y, pháp giới, (chỗ này tui để nguyên vì chả biết là nghành nghề gì, ai biết chỉ tui với)hơn nữa thiên kim Lục gia trước đây gả cho danh nhân chính giới Ngô Văn Thao con trai Ngô Hủ Sinh, những người khác đối với Lục gia đương nhiên lại thêm vài phần kiêng kị.
Mà Lý gia chủ yếu là làm về nghành giải trí, có được công ty giải trí lớn nhất trong nước, hiện giờ người đứng đầu lại là thần tượng năm đó giới giải trí ai cũng biết siêu Sao Thiên Vương Lý Duy xu, cuối cùng lại từ bỏ giới ca hát về tiếp quản công việc của gia tộc, nghe nói là vì một vị người yêu đồng tính, cũng không biết thật giả.
"Tiểu Ngôn, hôm nay cái người Cố Thừa Vọng em nói với anh, anh đã cho người đi hỏi, nghe nói là một học sinh ưu tú a, năm đó lúc trúng tuyển, cũng là điểm rất cao được nhận trúng tuyển miễn học phí, rất nhiều thầy cô giáo đều yêu thích hắn, thế nào, đã đắc tội gì với tiểu thiếu gia của chúng ta?"
Lời nói Lê Ngự Hành lôi tâm tư bay loạn của Diệp Ngôn Tích trở lại.
Sau đó ở trong lòng yên lặng phun tào, cũng đã *** mình đến chết, còn bắn nhiều tinh dịch như vậy ở bên trong thế này còn chưa phải đắc tội sao?! Đương nhiên, nguyên nhân như vậy Diệp Ngôn Tích căn bản không dám nói, nhưng mà tật xấu khác của người nọ......!Diệp Ngôn Tích ở trong đầu tìm tòi nửa ngày, vậy mà không có cái nào là có thể kết thành uy hiếp đối với hắn.
"Không thể trực tiếp loại bỏ sao?"
"Những người khác thì không có vấn đề, nhưng là Cố Thừa Vọng, khả năng tình huống khá đặc thù."
Diệp Ngôn Tích khó chịu đến đâm nát bò bít tết trong tay, "Lê ca, nhà anh không phải lẫn cả hắc đạo sao, nếu không trực tiếp tìm một người xử lý hắn." Diệp Ngôn Tích vừa nói còn làm cái động tác răng rắc ở trên cổ.
Lê Ngự Hành lập tức dở khóc dở cười, "Tiểu Ngôn em xem phim điện ảnh nhiều quá sao."
Diệp Ngôn Tích mệt mỏi, đành phải ném bò bít tết vào trong miệng, cảm giác ăn mà không biết mùi vị gì.
Nếu đến Lê Ngự Hành cũng không có cách nào được, chắc là không được rồi.
Đúng là đang không vô cớ loại bỏ một người phẩm hạnh không có gì là không đứng đắn hơn nữa còn là người được đề cử học bổng quốc gia, làm cách nào cũng không thể nào nói nổi, cho dù Diệp gia có tiền, trường học cũng không nhất định chịu làm việc như vậy.
Nói sự việc của Cố Thừa Vọng ra, nhưng trên tay hắn còn nắm chặt bí mật của mình, Diệp thiếu gia chỉ có thể ngẫm lại làm cách nào mới có thể khiến cho hắn không tốt, tự mình bỏ đi thôi.
※
Lúc Diệp Ngôn Tích trở lại ký túc xá, Dư Thả cùng La Tống đã về trường học, chỉ chỉ cái bàn Cố Thừa Vọng, Diệp Ngôn Tích làm bộ lơ đãng mở miệng, "Hắn đâu."
"Đi ra ngoài hẹn hò rồi."
Mẹ nó, Diệp Ngôn Tích ở trong lòng thầm mắng một tiếng, mình thì cả người nhức mỏi, người này chẳng những không chịu cuốn gói đi, còn ở bên ngoài sung sướng tiêu dao.
Nghĩ đến bộ dạng ngu xuẩn trước đó của mình, Diệp Ngôn Tích liền cảm thấy mất mặt.
Nhưng mà may mắn một tuần mới lại bắt đầu, bạn cùng phòng khác đang ở, cậu với Cố Thừa Vọng hẳn là sẽ không tiếp tục làm cái gì, nhưng mà sau này cậu sẽ biết bản thân còn quá trẻ tuổi.
Diệp Ngôn Tích chuẩn bị cuối tuần này lập tức về nhà, thật ra cậu có xe, nhà cũng ở thành phố này, mỗi dịp cuối tuần đều có thể trở về, thậm chí Dư Thả cùng La Tống ở ngoại thành mỗi cuối tuần đều về nhà, ngược lại cậu cùng Cố Thừa Vọng hai người trong thành phố này lại rất ít khi trở về.
Ai kêu lúc vào đại học tự mình nói không thuê nhà ở bên ngoài, trọ ở ký túc xá, mỗi tháng về nhà một lần, rèn luyện bản thân, cha già cũng đang muốn để cậu độc lập một chút, đương nhiên lập tức đồng ý, chỉ có mẹ già lúc đầu chết sống không muốn, bởi vì suy xét đến thân thể đặc thù của Diệp Ngôn Tích, nhưng không lay chuyển được tính tình cậu, cuối cùng không thể không đồng ý, chỉ là mỗi tuần đều gọi vài cuộc điện thoại, hai năm nay đều như vậy.
Diệp Ngôn Tích tắm rửa xong đứng ở ban công đi xuống nhìn thoáng qua, vừa vặn nhìn thấy một đôi tình nhân dưới đèn đường, chính là Cố Thừa Vọng với Ôn Từ, Ôn Từ chính là bạn gái của hắn.
Diệp Ngôn Tích đại khái vẫn còn ấn tượng.
Hai người không biết đang nói cái gì đó, nhìn qua không khí không tốt cho lắm, Cố Thừa Vọng mặt hướng về ký túc xá bên này, biểu tình có chút nghiêm túc.
Chỉ trong chốc lát hai người liền tách ra, Cố Thừa Vọng đi về phía ký túc xá.
Diệp Ngôn Tích cũng xoay người vào ký túc xá.
"Đã trở về? Hai ngày nay sướng rồi, nghe nói cuối tuần bạn gái cậu cũng không trở về, đi ra ngoài thuê phòng hả." Thấy Cố Thừa Vọng trở về, Dư Thả bà tám chạy lên hỏi, như là muốn đào ra tin tức nóng hổi gì đó.
"Bọn tôi chia tay."
"Cái gì?" Dư Thả la lên một tiếng, "Không phải tình cảm khá tốt sao?"
Tay Diệp Ngôn Tích Đang chơi máy tính chợt dừng, xong lại giống như không có việc gì tiếp tục đánh chữ, đầu cũng không quay lại.
"Không, chỉ là cảm thấy hai người không đủ thích."
"Ai? Vì sao?!" Dư Thả còn có chút không chịu buông tha muốn tiếp tục truy hỏi, La Tống đang xem thư cũng ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Cố Thừa Vọng, không biết suy nghĩ cái gì.
"Không có gì, đừng hỏi."
Thấy bộ dạng cảm xúc Cố Thừa Vọng không tốt lắm, Dư Thả cũng không dám hỏi lại, chỉ là vỗ vỗ hắn, "Không có việc gì huynh đệ, cuối cùng rồi sẽ gặp được người thích hợp."
"Ừm" thật ra Cố Thừa Vọng cũng không biết đây là tâm tình gì, chỉ là cảm thấy có chút có lỗi với Ôn Từ, cứ cho việc hắn cùng với Diệp Ngôn Tích là bởi vì mất khống chế, nhưng hắn vẫn sẽ sinh ra cảm giác phản bội, hơn nữa, vốn dĩ hắn cũng đã đồng ý với nữ sinh kia chỉ là thử một lần, nếu không đủ thích, cuối cùng vẫn sẽ tách ra.
Trong khoảng thời gian này, mỗi lần hẹn hò với Ôn Từ cũng chỉ là nói về các kiểu tâm tình của các nàng với hắn, Cố Thừa Vọng cũng không cảm thấy rất hứng thú, cho nên cũng không có quá nhiều cảm giác yêu đương.
Khiến Diệp Ngôn Tích không nghĩ đến chính là, ngày hôm sau khi lên lớp, liền nhìn thấy Ôn Từ đứng ở phòng học bọn họ, vốn tưởng rằng nàng đến tìm Cố Thừa Vọng, kết quả lại gọi tên của mình.
...........
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...