Mấy hôm nay không uổng phí công sức Phó Kình Vũ theo dõi Lý Giả Vinh, vì áp lực của Phó Quân Hạo lên mấy công ty tài chính của lão ta ngày càng gây gắt, thêm vào đó Tiểu Tình cũng không nương tay, cô lén bảo trợ lý Dương tung tin ra giới truyền thông, báo đài, mạng xã hội những hình ảnh ông ta lăn nhăn bên ngoài mặc dù đã có hai vợ và ba người con, kèm theo đó là một số hình ảnh của lão ta ăn nằm với mấy cô siêu mẫu, diễn viên càng khiến danh tiếng cùng uy tín của ông ta bị bôi nhọ
Chẳng mấy chốc, từ khóa tìm kiếm hình ảnh của ông ta cùng mấy diễn viên liền lên top hot search
...
Trước cửa chính Tập đoàn Tống thị, phóng viên gần như bu đông như kiến, bọn họ cố gắng moi hết tin tức từ miệng Lý Giả Vinh sau những tin đồn gần đây
"Lý tổng, xin hỏi ông gần đây có rất nhiều tin đồn xấu ảnh hưởng đến danh tiếng của ông, ông có gì để giải thích không?"
"Lý tổng, nghe đồn ông chính là người đã giật dây sau lưng việc có kẻ giả ma trong Tống thị nhằm gây hoang mang dư luận, không biết ông giải thích thế nào?"
"Lý tổng, Lý tổng, theo tôi được biết những tấm ảnh trên mạng gần đây hầu hết đều là cảnh nóng giữa ông với rất nhiều nữ người mẫu, diễn viên nổi tiếng, có phải ông đã dùng quy tắc ngầm với họ?"
Vô số những câu hỏi được đặt ra khiến Lý Giả Vinh giận đỏ mặt nhưng chứng cứ rành rành như vậy làm sao để phủi bỏ được, cuối cùng chỉ có thể dùng câu "xin lỗi, tôi không nhận phỏng vấn" để trốn tránh thiên hạ
Tống Tiểu Tình ngồi bên trên phòng quan sát camera trước cửa lớn Tống thị, cô không nhịn được mà cong môi cười đắc ý, nụ cười như có như không, đôi mắt chằm chằm nhìn vào nét mặt khó xử của lão Lý, trông lão ta không khác gì con cá nằm trên thớt
Lý Giả Vinh giận đùng đùng, sự kìm chế ở ngưỡng cuối cùng cũng đạt đến đỉnh điểm, ông ta đẩy cửa một cách vô cùng mạnh bạo, gần như trút hết nổi giận khi nãy vào cánh cửa phòng
Tiểu Tình nhếch miệng cười, thái độ này khiến cô cảm thấy vô cùng hài lòng, bởi vì kế hoạch của cô đã tác động mạnh đến lão ta
Ông ta vừa bước vào đã lớn tiếng quát nạt "Có phải những việc này do cô bày trò không?"
Tiểu Tình nhướng mày nhìn lão ta, vẻ mặt không tỏ ra mấy biểu cảm "Bày trò gì cơ?"
"Đừng có giả vờ, rõ ràng như vậy, có kẻ mù mới không biết là ai đã làm ra những chuyện thế này?"
"Chậc...chậc...Lý tổng, tôi thật sự chưa hiểu ông muốn nói đến chuyện gì?"
"Cô...đừng vờ vịt" Ông ta đang muốn nhắc đến scandal tình ái của lão bị lộ ra bên ngoài, ông ta đặt hết nghi ngờ vào cô
Tiểu Tình bật cười, nụ cười đầy nguy hiểm cùng sự ngụy trang khinh bỉ
"Sao vậy? Lý tổng có bệnh thì nên đi tìm bác sĩ, sao đột nhiên đến đây tìm tôi, tôi không phải bác sĩ thú y"
Ông ta giận run người, hai bàn tay nắm lại thành nắm đấm mạnh bạo
"Tống Tiểu Tình, dù gì thì tôi cũng là bậc trưởng bối của cô, ngay cả Tống Chính Ngạn gặp tôi cũng phải nhún nhịn vài phần, ở đâu ra cái thói nói chuyện như vậy với người lớn?"
Tiểu Tình nghe lời nói này giống như vừa nghe xong một câu chuyện cười thú dị nhất trên đời, cô bật cười thành tiếng
"Từ bao giờ mà cha của tôi phải nể mặt một con chó phản bội chủ như ông vậy?"
"Mày...con khốn...mày nói như vậy là ý gì?" Ông ta lắm lét, ánh mắt có chút e dè như bị cô bắt bài
"Tôi nói gì? Ông nghe còn không hiểu sao?" Tiểu Tình lộ vẻ lạnh nhạt nhìn lão ta, trong đôi mắt ánh lên một chút kiên định đáng sợ như luật sư chất vấn tội phạm trước tòa án
"Lý tổng...Để tôi nhắc cho ông nhớ. Tống thị là do cha của tôi sáng lập ra, ông chỉ là may mắn đầu tư một khoản tiền nhỏ khi đó để góp vốn, không ngờ sau này Tống thị ngày càng lớn mạnh, từ đó ông cũng được hưởng lợi không ít, một tên nông phu một bước trở thành một trong những cổ đông lớn của Tống thị"
"Mày còn biết chuyện này nữa cơ à. Tao trước giờ chỉ cho rằng con gái của Tống Chính Ngạn chỉ là một vị thiên kim ăn không ngồi rồi, xem ra tao đã đánh giá thấp mày"
Tiểu Tình cong miệng nhẹ, đôi mắt vẫn lạnh nhạt nhìn ông ta "Đáng tiếc, sống trong phước mà không biết hưởng, bấy lâu nay ông thành lập rất nhiều công ty con mang nhãn hiệu của Tống thị, sao chép mô hình kinh doanh của Tống thị nhằm mục đích riêng, à...ông có biết tại sao những công ty đó không cánh mà bay không? Mặc dù ông đã mô phỏng giống hệt đến từng chi tiết"
Ông ta nghiến răng, miệng cứng lại như đá, không thể nói thêm lời nào, giờ phút này, trước sự chất vấn của Tống Tiểu Tình, lão Lý không thể hé răng thêm bởi vì dù là lý do gì cũng đều là biện minh
"Là do cha của tôi nhân từ, chỉ âm thầm cản trở âm mưu của ông mà không có ý mang pháp luật can thiệp vào chuyện này. Nếu không có lẽ giờ phút này ông không phải đứng ở đây mà đang ăn cơm tù mới đúng"
Mọi chuyện vỡ lẽ trước mắt ông ta, cuối cùng lão cũng hiểu được tại sao công ty con của lão không thể thành công khi sao chép mô hình kinh doanh của Tống thị, hóa ra từ đầu Tống Chính Ngạn đã biết, đã sớm ngăn cản ông ta. Thật đáng chết!
Ông ta vỗ tay bóp bóp, cơ mặt biểu lộ vẻ cười nhạo "Khí chất này đúng thật không khác gì lão già Tống Chính Ngạn, tốt lắm...nhưng mà mày dựa vào đâu để phản quyết tao. Suy cho cùng, mày cũng chỉ là một con ranh mới dứt sữa, chỉ giỏi ba hoa, không làm được trò này bao lâu nữa đâu. Lão già Tống Chính Ngạn hiện giờ không khác gì một xác chết, Tống thị nên sớm thuộc về tao, con ranh như mày vô cớ xuất hiện đúng là cản đường tài vận của tao. Nếu như mày biết điều thì nên sớm chuyển nhượng lại Tống thị, không thì cùng lắm ngọc đá sẽ cùng tan"
Tiểu Tình đứng khoanh tay trước ngực, tựa bả vai vào tủ trưng bày, nhếch mép cười giễu cợt Lý Giả Vinh "Tiếp xúc với ông càng lâu, tôi lại càng yêu thích loại chó, chó mãi mãi là chó, người có đôi lúc không phải người"
"Mày giỏi lắm, tao sẽ không để yên chuyện này" Ông ta giận đến đỏ mặt tía tai, bực nhọc bước ra khỏi phòng. Lần này quyết định dùng đến con bài cuối cùng là Ngụy gia
...
Tại một sòng bài lớn thuộc thế lực Ngụy gia, người đứng đầu Ngụy gia là ông trùm một tổ chức hắc đạo, tội ác nhiều đến mức không kể xiết
"Ngụy lão đại, ông nhất định phải giúp tôi" Lý Giả Vinh quỳ dưới chân một người đàn ông đeo kính râm đang ngồi chiễm chệ trên ghế, trên miệng ngậm một điếu xì gà cao cấp. Không cần phải tiếp xúc, chỉ cần nhìn tổng quát một chút, không khó để dễ dàng nhìn ra đây là một nhân vật cỡ lớn, bản chất vô cùng tàn ác
"Lý do?" Ông ta rít một hơi thuốc, nhả khói bay lên không trung, ánh mắt không rõ nhìn về phía nào vì đã bị kính râm che chắn, ông ta chỉ lãnh đạm nhả ra từ miệng hai chữ "lý do" là muốn hỏi Lý Giả Vinh lý do gì phải giúp lão ta
"Ngụy lão đại, bao lâu nay mấy lô hàng của ông dễ dàng lưu thông trong nước mà không bị đám cảnh sát phát hiện, ít nhiều gì tôi cũng đã bỏ công bỏ sức vào trong đấy, thêm vào đó tôi nắm giữ 12% cổ phần Tống thị, nếu ông giúp tôi thì việc đối phó với Tống thị, mọi việc nhất định sẽ càng đơn giản hơn"
Lý Giả Vinh cố gắng thuyết phục Ngụy gia, ông ta vốn không phải những thương nhân bình thường, bên ngoài không những là một Tập đoàn lớn, bên trong giới hắc đạo không biết ông ấy đã nắm trong tay bao nhiêu sòng bài, cùng rất nhiều địa điểm buôn, vận chuyển ma túy, vũ khí...Không chuyện xấu nào mà ông ta không nhúng tay vào. Không những thế, ông ta còn tổ chức một khu vực ngầm để huấn luyện sát thủ, lò sát thủ được tạo ra từ đây vô cùng siêu việt, có thể nói là sát thủ hàng đầu quốc gia, giết người chỉ trong khoảnh khắc một nhịp chớp mắt
Ngụy gia nhếch miệng cười khinh miệt
"Lão Lý, ông cho rằng một Tống thị nhỏ bé như vậy có thể uy hiếp đến tôi sao?"
"Ngụy lão đại, tôi biết mình nói sai rồi, Tống thị vốn không có khả năng uy hiếp ông, nhưng mà ông hãy nghe tôi nói, bao năm nay ông đấu với Tống Chính Ngạn lâu như vậy vẫn không đánh gục được Tống thị chứng tỏ ông ta cũng là một con cáo già, nếu ông giúp tôi giữ lại 12% cổ phần ở Tống thị, thì Tập đoàn Tống thị sẽ thuộc về ông"
Ngụy gia mỉm cười nhìn lão Lý "Tôi tuy có hứng thú với Tống thị, nhưng mà tôi sẽ không giúp không công một ai...Tôi đồng ý giúp ông, nhưng mà Tống thị nhất định phải là của tôi, mạng của ông cũng vậy. Tôi sẽ đến lấy bất cứ lúc nào"
Lý Giả Vinh vừa nghe xong mặt cắt không còn giọt máu, hai tay run lẫy bẫy, hai phiến môi đánh lên cằm cặp
"Sao? Sợ rồi à?" Ngụy gia miệng như đang hỏi nhưng sắc mặt không hề có biểu cảm nào khác
"Nếu điều kiện của Ngụy gia là như vậy, tôi chấp...chấp nhận" Lý Giả Vinh nói với ngữ khí lắp bắp, không mấy trọn vẹn nhưng khi Ngụy gia cảm thấy vẻ sợ sệt của lão ta thì không khỏi vui vẻ mà cười đắc ý. Thứ Ngụy gia muốn chính là kẻ khác phải hoảng sợ khi đối diện với ông ta, bản tính không xem trời đất ra gì đã hình thành nên bản chất tàn ác không khác gì loài thú của hắn
"Ha ha...nói đi, ông muốn thế nào?" Ngụy gia muốn bảo Lý Giả Vinh đưa ra yêu cầu của ông ta
"Một việc thôi, hiện giờ người đứng đầu Tống thị là con gái của lão già Tống Chính Ngạn, chỉ cần giết cô ta, Tống thị sẽ thuộc về tay ngài"
"Con gái lão ta...Sao tôi chưa bao giờ thấy ông ấy công khai con gái ruột vậy?"
"Họ rất kín tiếng, nhưng con ả đó không phải dễ đối phó, nhưng đối với Ngụy gia ngài thì dễ hơn trở bàn tay" Lý Giả Vinh bày tỏ ý muốn nhắc nhở
"Tôi tự biết lo liệu, ông mau cút về đi, việc tôi làm không cần ông phải chỉ dạy. Ông cho rằng việc Tống Chính Ngạn bị tai nạn trong thời điểm nước sôi lửa bỏng này chỉ là trùng hợp sao"
"Là do ngài sắp xếp mọi việc à?" Lý Giả Vinh mở to mắt kinh hãi nhìn người đàn ông trước mặt
Ngụy gia nhếch miệng cười, việc đó là đương nhiên
"Ông không tin tưởng năng lực của Ngụy gia này thì đến đây tìm tôi làm gì?"
"Tôi tất nhiên tin tưởng Ngụy lão đại, vậy tôi trở về trước, đợi tin vui của ông" Lý Giả Vinh nói xong liền lén rời khỏi Ngụy gia, ông ta cũng không mong muốn ai biết chuyện lão có qua lại với thế lực của Ngụy gia
...
"Huyết Phong...Diệp Vô Tâm đâu rồi?"
"Dạ lão đại, con bé đó nhận nhiệm vụ theo dõi Tống Tiểu Tình, vài lần chạm mặt rồi, nhưng có điều nó vẫn chưa chịu ra tay lấy mạng cô ta"
"Hửm...sao vậy?" Ngụy gia ngạc nhiên nhếch miệng cười, nụ cười ma mị đầy kinh diễm
"Dạ...việc này thuộc hạ không rõ, ngài biết đó, Diệp Vô Tâm tuy là sát thủ của chúng ta nhưng hành tung của cô ấy chúng ta không khống chế được" Huyết Phong cẩn thận báo cáo lại
"Không sao...trước giờ con bé đó làm việc ta rất yên tâm, nhắn với nó cứ chơi đùa một chút, bao giờ chán rồi thì ra tay cũng chưa muộn" Ngụy gia lại rít một hơi thuốc, mỗi lần như vậy vẻ mặt rất tự kiêu
"Lão đại, người yêu chiều con bé đó quá rồi" Huyết Phong khịt mũi cười
"Đành chịu thôi, ai bảo cô ấy làm được việc cho ta, trong đám sát thủ này chỉ có cô ta là chưa bao giờ làm ta thất vọng"
...
Tối nay, tại Trung Tâm Hội Nghị Cấp Cao mở một cuộc giao lưu giữa giới thương nhân, mỗi năm ở đây sẽ diễn ra sự kiện này một lần, những nhân vật nổi tiếng trong thương nghiệp đều quy tụ hết ở đây, tức nhiên không thiếu vé mời của Tống Tiểu Tình và Phó Quân Hạo
Phó Quân Hạo đích thân sắp xếp cuộc hẹn với Tiểu Tình, anh kiêm luôn tài xế lái xe cho cô. Không ngoài dự đoán, Tiểu Tình khoác tay Phó Quân Hạo bước vào bên trong
Đối với bọn họ, sự xuất hiện của Phó Quân Hạo, tổng tài Phó thị là chuyện rất đỗi bình thường, riêng cô gái đi bên cạnh anh họ trong rất lạ mặt. Có nhiều người còn suy đoán cô là Phó phu nhân, sở dĩ họ suy đoán như thế cũng không phải chủ quan bởi vì trước nay bên cạnh Phó Quân Hạo không mang theo bất kỳ người phụ nữ nào, lần này là sao đây?
Bước đến một nơi xa hoa thế này, Tiểu Tình có chút ngán ngẫm nhưng vì tính chất xã giao của công việc, cô không thể tỏ ra quá thờ ơ. Phó Quân Hạo dẫn cô đến gặp một vài người thương nhân có tiếng, giới thiệu Tiểu Tình với bọn họ
"Đây là Chủ tịch Lục" Phó Quân Hạo quay sang nói với Tiểu Tình nhằm tạo thêm nhiều mối quan hệ cho cô
"Chào ông, Chủ tịch Lục" Tiểu Tình cũng ngoan ngoãn hợp tác lắm
"Chào tiểu thư" Vị Chủ tịch họ Lục nhìn một lượt Tiểu Tình rồi mới thắc mắc hỏi Phó Quân Hạo "Phó tiên sinh, vị này là phu nhân của cậu à, hai người thật xứng đôi"
Phó Quân Hạo thích thú cong môi cười "Bây giờ thì chưa phải, nhưng sau này thì chắc chắn là vậy"
"Ồ thế cô là bạn gái của Phó tiên sinh rồi. Vẫn rất xứng đôi" Nhìn tới nhìn lui, hai người họ quả thật có tướng phu thê. Chủ tịch Lục không thấy bản thân nói sai nên cứ vậy mà khen ngợi
Tiểu Tình ngơ ngác nhìn Phó Quân Hạo
Cô đã nhận lời gả cho anh ta bao giờ. Dám trước mặt người khác nói những lời này
"Chủ tịch Lục thật khéo nói đùa, tôi họ Tống"
"Cô họ Tống" Ông lập tức suy đoán, hôm nay ở nơi này hầu hết đều là thương nhân cao cấp, nếu cô ta họ Tống thì chỉ có thể là người đại diện của Tống thị "Cô là người của Tống thị à"
"Dạ phải, cha của tôi là Tống Chính Ngạn, Chủ tịch Lục quen với cha tôi sao?"
"Trời ơi...đều là người nhà cả, Tống tiên sinh là ân nhân của ta, nhờ ngài ấy mà ta mới có được ngày hôm nay, không ngờ con gái của ngài lại xinh đẹp tài giỏi đến vậy, gần đây ta biết được cô là người điều hành chính của Tống thị phải không?"
"Dạ phải. Tôi cần phải học hỏi nhiều hơn vì tự xấu hổ cho kinh nghiệm non kém của mình"
"Không sao...cô còn trẻ, còn rất tài giỏi, cứ từ từ mà học hỏi"
"Cảm ơn Chủ tịch Lục đã quan tâm tới Tống thị"
Phó Quân Hạo lại dẫn Tống Tiểu Tình đến gặp thêm vài người thương nhân khác, bọn họ hầu hết đều kinh ngạc vì biết người bao lâu nay điều hành Tống thị đi vào hoạt động bình thường lại là một cô gái nhỏ tuổi đến vậy.
Đúng là hổ phụ sinh hổ tử
Phó Quân Hạo cảm thấy Tiểu Tình bước đi có chút không vững, anh vòng tay ra sau đỡ lấy cô "Em mệt rồi, lại kia ngồi nghỉ một chút đã"
"Cũng được"
Hai người chọn một góc vắng liền ngồi xuống, trong lòng Tiểu Tình dâng lên một nỗi cảnh giác khó chịu, cô liên tục nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó, Phó Quân Hạo không khó để nhận ra từng cử chỉ của cô, rõ ràng mọi việc có chút dè dặt bất thường
"Có gì không ổn?" Không kìm được vẻ lo lắng, anh không an lòng liền lên tiếng hỏi
"Hình như có người cứ nhìn em"
"Có ai sao? Nơi này không phải người bình thường có thể tùy tiện vào được. Em đừng quá lo lắng"
Tiểu Tình cau mày, mím chặt môi nhìn quanh nơi này, ở đây quá rộng để có thể quan sát hết mọi người.
Tiểu Tình bật người đứng dậy, cô vô thức bước đi, Phó Quân Hạo vội vàng đi theo cô
Cô xâm xâm nhìn vào một hướng, từng người một rời khỏi phạm vi quan sát của cô. Tiểu Tình bước thêm vài bước liền đứng khựng lại. Phó Quân Hạo nhìn theo hướng mắt của Tiểu Tình, anh cũng phát hiện một điều
Trước mắt họ là một cô gái xinh đẹp, gợi cảm, vóc dáng đẹp đến chết chóc, cô ta ngã người ngồi trên bộ ghế dài. Cô gái mỉm cười khi phát hiện Tống Tiểu Tình đang nhìn cô ta, trên tay cầm một ly rượu đỏ lừ, cô nhấc ly lên cao hướng về phía Tiểu Tình, rõ ràng là ý mời chào
Tiểu Tình bước đến trước mặt cô, lúc đi ngang qua phục vụ đang bưng một mâm rượu, Tiểu Tình tiện tay lấy một ly, chậm rãi bước về phía cô ta
"Chúng ta lại gặp nhau rồi"
Cô gái lười biếng gác một tay ra phía sau thành tựa của ghế, hai khóe môi cong lên mãnh liệt "Vết thương mới đây đã khỏi rồi sao? Nhanh thật đấy, Tống tiểu thư"
Phó Quân Hạo vừa nghe liền lập tức hiểu ra, thì ra vết thương ở cổ của Tiểu Tình là do cô gái này gây ra
"Phải...tôi không ngờ cô lại có thể theo tôi đến đây rồi vào được nơi an ninh cao như thế này? Có phải nên làm vài chiêu không?" Tiểu Tình trả lời một cách đầy thách thức, hiếm có khi tìm được một đối thủ đánh đã tay như vậy, dù có bị thương vẫn rất hứng thú
"Hôm khác nhé, hôm nay mục đích của tôi chỉ là theo dõi cô, không muốn lấy mạng cô" Nụ cười đắc ý lại nở rộ, Tiểu Tình không nhịn mà bật cười
"Cô cho là lấy được mạng của tôi dễ như vậy sao? Nếu cô có đủ bản lĩnh cứ trực tiếp đến đây mà lấy nó"
"Hôm nay chúng ta mặc váy, cô xinh đẹp như vậy nếu như xé mất váy của cô, tôi sợ bản thân không đủ tiền bồi thường"
*Bốp Bốp* "Khẩu khí lớn thật" Giọng nói lạnh lùng giễu cợt phát ra từ một người đàn ông khiến cả ba đều hướng mắt đến cùng một tiêu điểm
Hắn ta cao to, mặc trên người một bộ âu phục chỉnh tề màu đen, hơi lạnh tỏa ra từ người đàn ông khiến người khác không khỏi lạnh gáy. Gương mặt mang đầy đường nét anh tuấn, nửa khuôn mặt bị che đậy bởi một chiếc kính đen, người đàn ông từ từ tiến đến gần chỗ bọn họ
"Vương lão đại, cậu cũng có hứng thú đến nơi này sao?" Người vừa lên tiếng là Phó Quân Hạo, Vương lão đại là một trong những ông trùm hắc đạo, anh tên Vương Minh Hàn, người thừa kế của tổ chức Vương gia, Vương gia là gia tộc duy nhất đủ lớn mạnh để đối đầu với thế lực của Ngụy gia
"Tiểu Phó, cuối cùng cũng gặp cậu, chúng ta thật có duyên" Vương Minh Hàn nhìn Phó Quân Hạo với nét mặt vui mừng như gặp lại cố nhân
Vương Minh Hàn nhìn từ trên xuống dưới Tiểu Tình như tra xét, sau đó không nhịn được mà hỏi Phó Quân Hạo "Cô ta...người phụ nữ của cậu"
Phó Quân Hạo mỉm cười gật đầu, kéo Tiểu Tình ra khỏi tầm mắt dò xét chết tiệt cả Vương Minh Hàn, hàng lông mày cau lại bất mãn "Tên khốn, đừng nhìn nữa, tôi chọt mù mắt cậu bây giờ"
Vương Minh Hàn nhún vai tỏ vẻ vô tội, nhìn một chút làm ghê quá
Vương Minh Hàn nhìn cô gái đang ngang nhiên ngồi trên ghế, vẻ mặt không hề tỏ ra hoảng sợ khi gặp anh, một cảm giác khó chịu dâng lên đỉnh đầu ngay lập tức
"Diệp Vô Tâm, lần trước quấy rối ở Bar Phi Hương, tôi vẫn chưa truy cứu"
"Tôi không biết đó là địa bàn của anh, nhưng dù sao tôi cũng giúp anh dẹp loạn một Hắc Long Bang, chúng ta xem như hòa nhau, không ai nợ ai" Diệp Vô Tâm nói một cách rất thản nhiên. Dường như cô đã sớm lường trước được chuyện này
Vương Minh Hàn chống hai tay lên bàn, ngã người về phía cô gái xinh đẹp ngồi cách đó không xa
"Hòa nhau? Hòa bằng cách nào?"
Diệp Vô Tâm đặt hai tay lên vai Vương Minh Hàn, hai đầu ngón tay uyển chuyển vẽ một đường xuống bên ngực anh ta, nhanh như chớp thọt tay vào túi áo bên trong rút từ người anh ra một khẩu súng lục, không đến nửa giây, Diệp Vô Tâm lấy bên trong áo ngực của cô ra mấy viên đạn, thông thạo lắp vào bên trong khẩu súng
Khẩu súng vừa lắp đạn xong, cô dững dưng chỉa nòng súng nào vị trí hạ bộ của Vương Minh Hàn.
Phó Quân Hạo và Tiểu Tình kinh ngạc nhìn thao tác tay của cô ta, nhanh đến mức không thể nào nhìn rõ từng hành động, cả hai lại càng kinh ngạc hơn khi Diệp Vô Tâm liều đến mức chỉa họng súng vào nơi ấy của Vương Minh Hàn
Vương Minh Hàn chợp lấy cổ tay cô "Cô thích dùng súng, tôi có thể cho cô, đừng tùy tiện phá hủy súng của tôi"
Tiểu Tình cùng Phó Quân Hạo chỉ biết che miệng cười, buồn cười nhất là Phó Quân Hạo, anh không ngờ cuối cùng cũng tìm được đối thủ có thể khắc chế Vương Minh Hàn
"Cô đừng làm bậy, gia tộc của cậu ấy cần người nối dõi, cô đừng tùy tiện bóp cò"
Tiểu Tình lại có cảm nghĩ khác, quá khích khi nhìn thấy hành động lưu manh này của Diệp Vô Tâm, cô ta không đáng ghét, ngược lại rất lợi hại
"Tiểu Phó, cậu im miệng" Vương Minh Hàn cau mày quát nạt, nói xong anh tức giận quay sang nâng cằm của Diệp Vô Tâm ngước lên nhìn anh ta "Cô chán sống hả?"
Diệp Vô Tâm nở một nụ cười khiêu khích "Tôi chỉ đùa một chút, Vương lão đại anh đừng quá nóng giận" Cô nói xong nhẹ nhàng đặt khẩu súng nằm im xuống bàn, sau đó mặc nhiên đứng lên bước ra ngoài. Khi bước đến chỗ Tống Tiểu Tình đang đứng, Diệp Vô Tâm dừng lại vài giây
"Tống tiểu thư, chúng ta sẽ còn gặp lại, hy vọng lần sau tôi sẽ không lấy mạng cô chỉ bằng một phát súng, ít nhất là hai phát"
Dứt tiếng cô ta nhếch miệng cười sau đó lập tức rời đi, bóng dáng xinh đẹp đến lay động lòng người nhưng khẩu khí lớn đến mức khiến người khác bàng hoàng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...