Tô My mặc một chiếc áo gió dài kiểu Hàn Quốc màu đỏ, cùng một chiếc quần legging da báo bó sát, trông vô cùng hoang dã.
Cô đi đôi bốt màu đen, lộ rõ vẻ kiêu sa và quý tộc, chiếc khăn lụa màu trắng trên cổ khiến cô càng trở nên thời thượng.
Mái tóc mượt buộc gọn phía sau rất nhã nhặn mà mê hoặc.
Giờ đây, cô đang nằm trên chiếc giường khung sắt, gã đàn ông mặt nhọn lấy hết sức xé toạc chiếc áo trên người cô, lộ ra chiếc áo ngực thêu ren quyến rũ trước khuôn ngực đầy đặn.
Tô My hai mắt ngấn lệ, không biết phải chống trả ra sao.
Sau một hồi cố gắng giằng giật, chiếc giường khung sắt vẫn không nhúc nhích, tiếng còng tay va vào cạnh giường leng keng.
Gã đàn ông mặt nhọn cằm cũng nhọn, mắt ti hí, bộ dạng vô cùng xấu xí, trông chẳng khác nào một con quỷ.
Hắn ghé sát vào Tô My, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, rồi từ từ thẻ cái lưỡi ghê tởm của mình ra liếm một cái.
Tô My run lên cầm cập, hét lên thất thanh, gã lấy tay ấn chặt đầu Tô My xuống giường, lấy hai ngón tay kéo hai mí mắt cô ra, lưỡi hẳn chạy thẳng theo đường chảy nước mắt, ngược từ dưới má lên trên.
Tô My gắng sức chống trả, hét lên thảm thiết.
Cảm giác bị liếm mắt quá là ghê tởm vô cùng.
Nhà kho có hai gian, từ gian bên trong vọng lại tiếng gọi của Họa Long và Bao Triển, họ đang rất lo lắng cho Tô My.
Một kẻ mặc cảnh phục đi từ gian trong ra, nạt nộ: "Quỷ Nhọn, mày lần mò nó làm gì? Có làm ăn được gì không mà cứ làm ầm lên thế hả? Có để tao thẩm vấn mấy thằng kia không?"
Gã tên Quỷ Nhọn kia đưa tay vuốt khuôn mặt nhọn hoắt của mình, rồi có phần ngượng ngùng đáp.
"Anh Dũng, thế để em bịt miệng nó lại."
Anh Dũng quát: "Mày đừng làm loạn nữa, gọi điện ngay cho bọn thằng Chó Canh Mã, bảo mang hết tiền đến đây, đợi chúng nó tới chúng ta sẽ chuồn."
Quỷ Nhọn hỏi: "Chuồn đi đâu được ạ? Còn hồ cá của em thì sao?"
Anh Dũng gắt gỏng: "Lúc nào rồi mà còn tiếc hả? Bọn cớm đánh hơn tới nơi rồi, tao tra khảo chúng nó một lát, xem còn đứa nào theo tới nữa không.
Cấm mày không được hé răng cho bọn Chó Canh Mã vụ cảnh sát nghe chưa, không có chúng nó ôm tiền chạy hết đấy"
Quỷ Nhọn hỏi: "Thế nhỡ vẫn còn cảnh sát thì sao?"
Anh Dũng nói: "Ngu thế! Thì mấy đứa này sẽ là con tin chứ sao!"
Có một điều dễ nhận thấy, chúng từng gây ra không chỉ một vụ án mạng, Chó Canh Mã là một tên trong băng nhóm, phụ trách quản lí số tiền bất chính kiếm được.
Rất nhiều tên tội phạm không dám gửi tiền vào ngân hàng, ví như trong vụ "Thảm án 8-3", kẻ chủ mưu Uông Gia Lễ mang giấu số tiền cướp được vào trong một khúc gỗ đã được khoét rỗng, hay tên Bạch Bảo Sơn trong "Hồ sơ án hình sự Trung Quốc năm 1997" chôn tiền trong rừng.
Tại góc tường nhà kho có một đống thức ăn nuôi cá, giữa nhà kho là một chiếc bàn sắt, trên đó đặt một xấp bao xác rắn trông rất bẩn thỉu, những chiếc bao đó từng đựng ruột gà, vỏ yến mạch, cả gian nhà kho bốc mùi chua thối nồng nặc.
Bên cạnh cánh cửa thông giữa gian ngoài và gian trong là chiếc máy trộn thức ăn chăn nuôi, tay trái của Bao Triển bị còng vào đó, tay phải bị công vào tay lãnh đạo cấp cao đang thở thoi thóp, bị vứt ngồi dựa vào tường, Họa Long bị xích riêng vào một chiếc giường khung sắt hai tầng.
Kẻ mặc cảnh phục được gọi là anh Dũng kia chắc chắn từng là cảnh sát, nên hắn ta rất hiểu cách làm việc của các "đồng nghiệp cũ".
Bao Triển nói vẫn còn một đội cảnh sát vũ trang đã trên đường đến, khuyên hắn nên đầu thú để được hưởng sự khoan hồng.
Anh Dũng cười xảo trả, chỉ cần nhìn thoáng qua hắn cũng đoán ra bốn người Họa Long chỉ tình cờ đi thị sát ngang qua, hoàn toàn không chuẩn bị tinh thần vây bắt.
Anh Dũng ngồi trên chiếc giường khung sắt.
bắt đầu thẩm vấn Bao Triển.
Trước khi thẩm vấn, anh Dũng lột hết vũ khí và giấy tờ của bốn người, vứt vào đống thức ăn chăn nuôi ở góc tường.
Bao Triển phát hiện cách thức anh Dũng thẩm vấn vô cùng chuyên nghiệp, có thể hổn từng làm công tác dự thẩm trong ngành Công an.
Anh Dũng nói bằng giọng châm biếm: "Đây là lần đầu tiên tôi được thẩm vấn cảnh sát đây!"
Bao Triển cũng không phải tay vừa, nói: "Chẳng mấy chốc nữa sẽ có cảnh sát thẩm vấn anh thôi.
Hôm nay là ngày anh đi hết con đường của mình rồi!"
Anh Dũng giọng đểu cáng, nói: "Trước đây, tôi thích nhất là thẩm vấn bọn gái bán hoa."
Nói đoạn, anh Dũng bước ra gian ngoài, cúi đầu xuống hỏi Tô My: "Cô đi khách bao nhiêu lần rồi?"
Tô My tròn mắt, không hiểu vì sao hắn lại hỏi câu đó, và cũng không biết phải trả lời ra sao.
Anh Dũng hỏi tiếp: "Cô li hôn bao giờ chưa?"
Tô My lắc đầu nói "Chưa!", tên Quỷ Nhọn vừa gọi điện vừa đứng bên cạnh, tay cầm một chiếc dao lọc cá, miệng cười dâm đãng.
Anh Dũng đổi giọng gian ác, nói: "Nếu cô li hôn tôi sẽ lột lớp da mặt của cô xuống."
Quỷ Nhọn hí hửng nói chen vào: "Thế này chắc cô vẫn còn nguyên hả?"
Tô My đáp: "Không! Tôi từng yêu mấy người rồi."
Quỷ Nhọn đưa chiếc dao lên miệng, cắn lấy sống dao, sấn sổ định lột đồ của Tô My, nói: "Anh Dũng, anh có muốn "thịt" nó không? Trông xinh đáo để!"
Anh Dũng xua tay, nói: "Tao không có hứng với đàn bà, hôm nay làm ba bi, đầu óc đang hơi phê!"
Những kẻ từng hút thuốc phiện đều biết, việc sử dụng ma túy lâu ngày sẽ làm giảm ham muốn, đến khả năng giường chiếu cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.
Nghe nói, sự hưng phấn khi lên cơn phê thuốc phiện còn tuyệt hơn nhiều so với làm chuyện đó, trong đầu con nghiện sản sinh các loại ảo giác, và chính những ảo giác đó sẽ gây ảnh hưởng xấu đến sức khỏe con người.
Anh Dũng quay trở lại gian trong, nhìn lãnh đạo cấp cao đang hôn mê bất tỉnh, thì thảo một câu: "Tên này...!Hình như tao gặp ở đâu rồi thì phải."
Quỷ Nhọn vẫn tiếp tục quấy rối Tô My, không biết hắn đã làm gì khiến Tô My lại hét lên lần nữa, gào lớn một tiếng vừa tức giận vừa tủi thân "Không!" Tiếng còng tay va vào thành giường sắt lại vang lên từng hồi.
Họa Long lớn tiếng chửi bới, rồi bảo Tô My đừng sợ.
Tiếng hét của Tô My ngân dài, sau đó là tiếng khóc nức nở.
Anh Dũng trau mày, rồi bỗng nhiên rút khẩu súng lục bên hông, quát Quỷ Nhọn: "Thằng này cút!" Con người này tâm tính bất ổn, giết người không cần cân nhắc nặng nhẹ, hắn đang định bắn chết Tô My.
Bao Triển thấy vậy đứng phắt dậy, mặc dù hai tay bị còng không tiện hoạt động, nhưng Bao Triển vẫn cố gắng đoạt súng.
Anh Dũng lùi lại một bước, Bao Triển đứng giữa cửa hai gian phòng, chặn trước mặt hắn.
Bất cứ ai khi đối diện với họng súng đều phải sợ hãi.
Bao Triển cầu xin: "Đại ca, đừng bắn, có gì chúng ta từ từ thương lượng được không?"
Anh Dũng nói: "Sao? Chú mày định đỡ đạn thay người đẹp hả?"
Bao Triển có phần run rẩy, trong lòng vô cùng căng thẳng và sợ hãi, anh cố gắng để mình trấn tĩnh trở lại, rồi dùng một ngón tay chỉ vào ngực mình: "Muốn bắn, anh cứ bắn vào đây!"
Anh Dũng lên đạn, nhắm thẳng ngực Bao Triển rồi bắn liền hai phát.
Tiếng nổ vang lên, Bao Triển ngã xuống, nằm gục trên người lãnh đạo cấp cao, không biết còn sống hay đã chết.
Họa Long nãy giờ vẫn đang tìm cách thoát khỏi tình thế nguy hiểm, giờ nhìn Bao Triển ngã gục, đau đớn kêu lên mấy lần: "Bao Triển! Bao Triển!"
Anh Dũng nhìn khẩu súng trong tay mình, rồi bỗng nhiên cười khoải trá, đưa chân đã mấy cái vào người Bao Triển, nói: "Đừng có giả bộ nữa, chú mày mặc áo chống đạn rồi còn gì!"
Bao Triển vẫn không nhúc nhích, nhưng trên người anh không hề có dấu hiệu chảy máu.
Anh Dũng nói: "Chú mày cũng ranh gớm, còn cố tình báo anh mày bắn vào áo chống đạn, anh mày mà muốn giết, thì sẽ nhắm thẳng đầu chú mày mà bóp cò."
Tô My hét lên thảm thiết, đúng lúc đó điện thoại của Quỷ Nhọn đổ chuông, hắn bốc máy rồi nói với anh Dũng: "Bọn Chó Canh Mã chuẩn bị xong xuôi rồi, nửa tiếng nữa là tới nơi."
Anh Dũng đếm lại số đạn còn trong nòng súng...!Vẫn còn bốn viên, đủ để giải quyết nhóm Họa Long.
Họa Long lên tiếng chửi: "Thằng chó má, tao xem thường thứ như mày."
Anh Dũng lạnh nhạt hỏi: "Vì sao?"
Họa Long khinh bỉ đáp: "Thực tình, mày chẳng cần giết người, cũng không cần cướp xe bán lấy tiền, chỉ cần đứng giữa ngã tư, trước ngực đeo cái biển "Năm tệ đấm một quả", thì đến bà già và trẻ con cũng sẽ xếp hàng cho mày mấy cái.
Như thế chẳng phải mày sẽ thành triệu phú sao.
Cho dù mày có biến thành ma, tao cũng vẫn phải tìm mày mà cười vào mặt.
Loại đê tiện như mày tao chỉ cần một quả đấm là đủ cho mày nuốt cả bộ răng."
Anh Dũng nối trận lôi đình, xông lại chỗ Họa Long, dí súng vào đầu Họa Long, quát: "Mẹ kiếp! Mày nói lại lần nữa xem, tao xem mày có dám không."
Họa Long ngồi ở tầng một của chiếc giường, hai tay bị xích vào cạnh giường, anh nhìn kẻ trước mặt không chớp mắt, nói chắc nịch: "Bắn! Nếu tao chớp mắt, tao sẽ không phải là người."
Anh Dũng nhìn thẳng vào mắt Họa Long, ngón trỏ đặt vào cò súng, bất cứ lúc nào cũng có thể bóp cò.
Họa Long nói: "Người nửa mặt sẽ dẫn mày đi tham quan địa ngục."
Anh Dũng hỏi: "Người nửa mặt là ai?"
Họa Long trả lời: "Là kẻ gần đây nhất chĩa súng vào đầu tao."
Anh Dũng thu súng lại, nói: "Hảo hán! Tao sẽ giết mày cuối cùng."
Tại gian ngoài, Tô My đã không còn kháng cự, để mặc tên Quỷ Nhọn liếm láp xung quanh khuôn mặt rồi đến mắt mình.
Anh Dũng cũng chưa biết bước tiếp theo phải làm những gì, nếu vẫn còn cảnh sát đang đuổi tới, để bốn người Họa Long lại có thể làm con tin, nhưng hắn hiểu rõ hơn ai hết, đàm phán với cảnh sát sẽ chẳng có kết cục gì tốt đẹp.
Nhưng nếu bỏ chạy luôn bây giờ, số tiền bất lương bao năm nay tích cóp vẫn còn nằm trong tay Chó Canh Má, bỏ cả đống tiền lại cho tên đàn em, hắn thấy không cam lòng.
Hơn nữa, chiếc Cadilac mà chúng cướp được và chiếc xe cảnh sát của nhóm Họa Long đều đã hỏng hóc nặng, chạy bộ cũng không thể trốn xa được, chẳng bằng cứ ngồi đây chờ đợi vậy.
Quỷ Nhọn nổi con thú tính, hắn đứng phắt dậy kéo chiếc quần legging của Tô My xuống, rồi tụt quần mình ra.
Tô My nhắm tịt mắt, đau đớn nghĩ về những gì sắp xảy ra.
Thế nhưng, Quỷ Nhọn đứng một bên, cơ thể hẳn cứng đờ, khóe miệng lập cập một hồi.
Không hiểu vì sao, hẳn bỗng có vẻ đau đớn tột độ, rồi hét lên một tiếng rất lớn.
Tô My hé mắt nhìn sang, thứ bẩn thỉu trên người hẳn đang rỉ máu, trông vô cùng ghê rợn.
Quỷ Nhọn khi còn niên thiếu do "tự sướng" quá nhiều, mỗi ngày đều phải vài ba lượt, dẫn đến vùng kín bị tổn thương.
Hắn không tốt nghiệp hết cấp hai, sống bằng nghề nuôi và bán cá.
Khi đã lớn tuổi, hắn mắc một chứng bệnh hiếm gặp tên là "vảy cá".
"Vảy cá" là một loại bệnh ngoài da, da của người bệnh trông như lớp vảy cá hoặc xác rắn, những người bị năng đa còn nứt nẻ, lớp biểu bì cứng lại, xù lên như cả tróc vảy, sau đó những chỗ vảy bị tróc xuống bắt đầu rỉ máu.
Bệnh tình của hắn ngày một nghiêm trọng, đến cả phần thân dưới cũng đã lan đầy "vảy cá".
Vùng nhạy cảm của Quỷ Nhọn đã phủ đầy "vảy", mỗi ngày lại thêm mấy đường khô nứt, mỗi khi hưng phấn, những vết nứt đó lại toạc máu khiến hắn đau đớn tột cùng.
Quỷ Nhọn rất háo sắc, định cưỡng bức Tô My, nhưng hắn chỉ có thể nhìn người đẹp mà thở dài.
Hắn đứng trên nền đất, thứ như nhuốc kia vẫn đang nhỏ máu, từng lớp "vảy cá" như những chiếc gai mọc ngược, trong chốc lát cơn đau đã khiến hắn bỏ cuộc.
Anh Dũng đợi vô cùng sốt ruột, do dự không biết có nên giết bốn người nhóm Họa Long rồi bỏ trốn hay không.
Hẳn rút súng, nhắm thắng đầu Bao Triển đang nằm dưới đất, Bao Triển bỗng lên tiếng: "Khi còn nhỏ, cha mẹ anh li hôn, anh rất nhớ mẹ mình đúng không?"
Trước khi tới đây, Bao Triển đã mặc sẵn áo chống đạn, không phải vì anh sợ chết, mà chỉ vì phục tùng lệnh của giáo sư Lương.
Anh nằm mãi dưới đất không dậy, không phải vì giả vờ chết, mà vì một khẩu súng cảnh sát khi bắn ở cự li gần hai phát như thế, dù có mặc áo chống đạn cơ thể cũng sẽ mất khả năng hoạt động trong một khoảng thời gian ngắn, sức mạnh của hai viên đạn vừa rồi đã làm gãy xương sườn của Bao Triển.
Bao Triển cố gắng chịu đau, nằm dưới đất, nhớ lại một chi tiết, trong bức ảnh cả gia đình trên tường nhà lão Dương còn thiếu một người.
Lão Dương là chú của anh Dũng, trong bức ảnh có tất cả các thành viên gia đình, nhưng...! Bao Triển không thấy có mẹ anh Dũng, đứng sau lưng anh Dũng chỉ có cha hắn, điều đó chứng tỏ mẹ hắn hoặc là đã chết hoặc đã li hôn.
Nạn nhân Như Nghệ người phụ nữ bị lột da mặt, là một người mới li hôn.
Anh Dũng cũng hỏi Tô My có li hôn không? Tất cả những điều đó khiến Bao Triển đoán rằng, rất có thể cha mẹ anh Dũng đã bỏ nhau từ khi hắn còn nhỏ, hắn căm hận tất cả những người phụ nữ bỏ chồng trên cõi đời này...!Sự căm hận đó có lẽ xuất phát từ chính tình yêu thương.
Anh Dũng ngừng lại trong giây lát, thu súng về quay người bước đi mấy bước, rồi dùng lại nhìn ra phía cửa số, trong lòng bỗng nhớ lại rất nhiều điều xưa cũ.
Anh Dũng quay lưng về phía tất cả mọi người trong gian nhà kho, không còn cơ hội nào hơn nữa, Bao Triển vội dùng tay ra hiệu cho Họa Long nhấc chiếc giường lên, Họa Long phùng má, liếc mắt, ý nói chiếc bàn ở giữa gian nhà là một chướng ngại vật lớn.
Bao Triển lặng lẽ đứng dậy, cố nén hơi thở, nhịn sự đau đớn trước ngực, đưa chân đạp mạnh chiếc bàn giữa gian nhà, cùng lúc đó Họa Long lấy hết sức, trụ trên đôi chân vững chải, cõng cả chiếc giường sắt trên lưng, mặc dù tay bị xích đau đớn vô cùng, nhưng vì cơ hội không đến lần hai, Họa Long cắn răng cắn lợi, nâng cả chiếc giường, rồi lăng về phía trước thẳng hướng anh Dũng đang đứng.
Thực ra, tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc.
Có một số người nói rằng, vết bớt trên người chính là vết thương để lại từ kiếp trước khi ta bị giết.
Trên trán anh Dũng có một vết bớt, nhưng đã bị lớp tóc mai che phủ.
Anh Dũng nghe thấy tiếng động, lập tức quay đầu lại, chỉ kịp thấy chiếc giường sắt để ập về phía mình, chân giường đập đúng giữa trán.
Quỷ Nhọn không biết đã xảy ra chuyện hắn vẫn đang cầm một cuộn giấy lau thấm đầy vết máu, tay phải cầm dao, quần chưa kịp kéo hết, vội vàng chạy vào gian trong xem xét.
Bao Triển một cước đá thẳng vào hạ thể của hắn, mấy mảnh "vảy cá" bắn ra, Quỷ Nhọn hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã gục dưới nền đất.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...