Hiện trường các vụ án mạng thường làm người ta cảm thấy bất an tột cùng, những người đến đó không chỉ sợ người chết, mà còn sợ cả người sống nữa.
Tại Hắc Long Giang từng xảy vụ án xâm hại và giết hàng loạt trẻ em.
Hung thủ tên Cung Nhuận Bá.
Ngôi nhà ở hắn thuê cũng chính là hiện trường gây án.
Trong suốt mấy năm liền, nơi đó không có ai dám đến ở, những nhà hàng xóm trong cùng ngõ đó đều phải đóng kín cửa sổ, giếng trời của ngôi nhà mọc đầy cỏ dại, cao đến nửa thân người.
Tại Hạ Châu, Quảng Tây cũng từng xảy ra một loạt vụ án tương tự.
Hung thủ là một người đàn ông độc thân, trong hơn mười năm, hắn đã hạ sát bốn bé gái trong làng.
Trong vùng có một rừng trúc, một người bà khi đi tìm xác cháu mình đã gặp phải một hiện tượng rất lạ.
Một cành trúc mấy lần móc vào quần áo bà cụ.
Bà cụ vốn có chút mê tín, tin rằng đó là điềm báo thần bí nào đó, liền tìm mấy người trong tới đào xung quanh lên, quả nhiên phát hiện thấy xác cháu mình bị vùi bên dưới.
Đôi khi, một cánh cửa đóng chặt khiến bạn tò mò muốn nhìn ra quang cảnh phía ngoài cánh cửa.
Ba cậu học sinh của trường cấp ba trọng điểm số 4 đặt máy quay tại hiện trường Song Song bị hại.
Sau một đêm, họ kiểm tra đi kiểm tra lại cảnh tượng quỷ quái khó tin trong đoạn phim.
Khi quay đến nửa đêm về sáng, hướng máy quay từ từ dịch chuyển, cứ như có bàn tay nào đó đang di chuyển ống kính vậy.
Nếu đó là người, thì ai có khả năng chạy đến nơi vừa xảy ra án mạng chứ?
Ba cậu học sinh quay sang nhìn nhau.
Lúc đầu chiếc máy quay được đặt hướng về phía góc tường nơi Song Song chết, nhưng sau đó ống kính từ từ quay sang phía cửa túp lều.
Bên ngoài là nghĩa trang, ánh trăng trong lúc sáng lúc mờ, cả ba bỗng thấy có gì đó mờ mờ ảo ảo từ bên ngoài tiến lại.
Đúng lúc đó, từ máy quay phát ra một tiếng ho.
Cả ba thót tim, dựng ngược tóc gáy lên.
Tiếng ho lại phát ra lần nữa.
Lần này nghe rõ đó là tiếng của một ông cụ.
Ngay sau đó, trên màn hình xuất hiện một cảnh tượng li kì và đáng sợ.
Ba cậu học trò không dám tin vào mắt mình.
Họ thấy một bàn tay bay từ ngoài vào trong túp lều.
Cả ba hét lên sợ hãi, vội tắt máy quay, sợ đến són cả ra quần, chạy một mạch về trường.
Chúng kể lại với bạn bè rằng mình quay được bàn tay của một con ma hiện hình trong túp lều, còn có cả tiếng ho của một lão già quái dị.
Cả lớp bỗng trở nên huyên náo.
Một học sinh chạy đến báo cáo tình hình với giáo viên.
Trưởng phòng quản lí lập tức gọi Tô My đến lớp học.
Tô My tịch thu máy quay của Cao Phúc Soái, trưởng phòng hành chính nghiêm khắc phê bình ba học sinh tự ý làm bừa.
Tổ chuyên án nghiên cứu kĩ đoạn phim cổ quái đó.
Đầu tiên, tiếng ho trong đoạn băng rất khó giải thích.
Tổ chuyên án sử dụng thiết bị phân tích sóng âm hiện đại, nhưng bất kể là hình dạng sóng âm, các đường cộng hưởng và các đường sóng âm cơ bản, cho đến mô hình ba chiều, độ lớn bước sóng, thì tiếng ho này đều không phải là...!tiếng của con người.
Bằng các máy móc hiện đại, đoạn phim được phóng to lên rất nhiều lần, có thể thấy rõ bàn tay di động kia thực chất là một chiếc găng tay.
Trong nửa sau của đoạn phim, trên màn hình bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều cặp mắt.
Là thứ gì đang di chuyển trong túp lều? Bốn người tổ chuyên án cũng thấy lạnh người, sự sợ hãi dâng lên, tại hiện trường của vụ án mạng, bỗng dưng xuất hiện biết bao nhiêu hiện tượng lạ lùng như vậy.
Trời cũng dần sáng, đủ để mọi người có thể thấy rõ mọi thứ.
Trên màn hình, một vài con nhím từ từ kéo nhau ra rời khỏi túp lều.
Mọi người giờ mới thở phào, mọi thứ quái dị xuất hiện trong đêm tối đã có được lời giải đáp thỏa đáng.
Nhím là loài động vật đáng sợ.
Nó đáng sợ ở thói quen hoạt động về đêm, thích dò dẫm trong rừng núi, trong hang cỏ, giữa ruộng đồng, trong bụi rậm.
Ở những chỗ như nghĩa trang nghĩa địa cũng thường xuyên thấy chúng sinh sống.
Những người trông coi nghĩa trang có kinh nghiệm thường tìm cách đuổi chúng khỏi khu vực của mình, vì những con nhím không chủ có thói quen ăn côn trùng, mà chúng còn thích đào sâu, " đánh cắp " não người dưới lòng đất.
Những người dân trong làng thường thấy lũ nhím đến những nhà xí kiểu cũ mò giòi bọ.
Bọ và xác bọ đều là món khoái khẩu của loài ăn đêm này.
Loài động vật có thể mô phỏng tiếng người, tiếng ho của chúng nghe như tiếng của ông cụ.
Chúng cũng biết hét, nghe như tiếng trẻ con khóc.
Hiện trường nơi Song Song bị hại có rất nhiều xác bọ còn sót lại, chính điều đó đã thu hút lũ nhím đêm đến tìm mồi.
Bàn tay xuất hiện lúc nửa đêm thực chất là chiếc găng tay do nhân viên pháp y để lại tại hiện tượng, chẳng may bị mắc trên lông nhím.
Mặc dù đoạn phim kì lạ đã có lời giải đáp, nhưng với những người có trí tưởng tượng phong phú và không muốn tin vào các giải thích khoa học, thì trong đầu họ mọi thứ có thể suy diễn thế này: "Một thiếu nữ bị giết nằm sát góc tường, trên người túa ra những chiếc xiên thịt bằng sắt, trông như một con nhím khổng lồ.
Hằng đêm, khi mọi thứ đã ngủ yên, những con nhím từ dưới mồ chui lên, bò tới túp lều, leo lên trên " con nhím khổng lồ " mà kiếm ăn."
Tổ chuyên án mở cuộc họp phân tích vụ án tại trường cấp ba trọng điểm số 4.
Do trong vụ án chưa thể loại trừ khả năng hung thủ chính là một trong những giáo viên học sinh trong trường, nên phía nhà trường chỉ có thầy hiệu trưởng được mời đến họp.
Trước tiên, Cửu đội trưởng báo cáo kết quả điều tra trong vài ngày gần đây.
Tại hiện trường vụ án và trong ba lô Song Song đều không thấy điện thoại của cô bé.
Theo tra cứu lịch sử gọi điện do công ty thông tin truyền thông cung cấp , mọi thứ đều không có gì bất thường.
Cô thiếu nữ " tạng đen " này rất có thể còn một số điện thoại nữa mà không ai biết.
Hình nộm đeo trên cổ là do Song Song mua ở cửa hàng trang sức gần cổng trường, nhưng cửa hàng đó không hề bán kèm nước tiểu, vậy thứ nước kia từ đâu mà có? Những chiếc xiên nướng thịt vẫn còn rất mới, bên trên không hề có dấu vết nướng thịt cừu.
Những loại xiên thịt thế này tại các tiệm ngũ kim, tiệm bán đồ đặc sản địa phương, các chợ đầu mối, những quán sửa xe, siêu thị, tiệm đồ nướng đều bán rất nhiều, giá cả cho cả 100 chiếc cũng chỉ tầm 10 tệ, loại tốt hơn một chút thì khoảng 20 tệ.
Cửu đội trưởng nói: "Nếu mua để xiên thịt, thì phải mua chẵn bó, nghĩa là 200 chiếc, chứ không ai bán lẻ thứ này cả."
Giáo sư Lương tấn đồng ý kiến: "Đúng thế! Nhưng trên người nạn nhân chỉ có 198 chiếc, thiếu mất 2 chiếc.
Các cậu dù phải đào sâu ba tấc cũng phải tìm được hai chiếc xiên đã bị mất."
Bao Triển: "Hiện trường vụ án có dấu viết ẩu đả rõ rệt.
Hung thủ có thể đã bị thương.
Có lẽ Song Song đã dùng những xiên thịt này đâm thương kẻ đó."
Hiệu trưởng: "Việc Song Song bị ép đưa tới hiện trường gây án, hay do tự nguyện đến đó cũng là một điểm quan trọng cần chú ý."
Tô My: "Theo phản ánh của các học sinh trong lớp, từ trước đên giờ Song Song chưa từng đi leo núi, nên có khả năng cô bé lên đó một mình không lớn."
Họa Long: "Nếu rất nhiều người cùng nhau đi dã ngoại, mỗi người ăn mười xiên thịt nướng, thì ít nhất phải có 20 người."
Cửu đội trưởng: "Ý anh là...!một nhóm người cùng nhau sát hại con bé?"
Họa Long: "Không thể loại trừ khả năng này, hung thủ có cả nam lẫn nữ, cung nhau gây án."
Hiệu trưởng: "Trời ạ, liệu đám học sinh của lớp đó không?"
Cửu đội trưởng: "Đám học sinh đó đến cảnh sát còn dám đánh, khả năng gây án cũng không thể loại trừ.
Chúng ta đều hiểu rằng, trẻ con đôi khi còn tàn nhẫn hơn người lớn."
Giáo sư Lương: "Ba cậu học sinh của lớp đó cũng thật to gan, còn dám tới hiện trường đặt máy quay phim."
Cửu đội trưởng: "Trên áo đồng phục của Song song có vẽ hình nhân vật bọt biển quần vuông, hình vẽ ấy có nghĩa gì không?"
Hiệu trưởng: "Vấn đề này để tôi giải thích.
Hình vẽ đó rất bình thường, không ít học sinh thích vẽ các nhân vật như Connan, Shin, One Piece lên đồng phục của mình.
Chúng còn viết lên đó câu nói mình thích.
Có nữ sinh còn viết cả " nữ bộc tìm chủ " lên đồng phục của trường, có học sinh thích in hoa, thậm chí có nữ sinh còn cắt ngắn, nối dài, cắt lỗ hổng trên đồng phục nữa.
Trước đây không lâu, chúng còn thích in hình chân chó..."
Tô My: "Nói thực đồng phục của trường không đẹp cho lắm.
Những học sinh này đang trong giai đoạn trưởng thành, rất yêu cái đẹp."
Cửu đôi trưởng: "Trên người cô bé găm gần 200 chiếc xiên sắt, trông giống như một con nhím khổng lồ, vì sao hung thủ lại làm thế?"
Bao Triển: "Tôi cũng nghĩ thế, ngoài thù hận và tàn nhẫn ra, hành động đó chắc chắn có hàm ý sâu xa nào khác."
Giáo sư Lương: "Những người Carthage[14] cổ đại có một hình phạt, đó là dùng một chiếc thùng lớn bên trong cắm đầy những đinh nhọn.
Kẻ phạm tội bị nhét xuống, khiến phạm nhân bị đâm đến chết.
Châu Âu cũng có một hình phạt tử hình man rợ không kém.
Họ chuẩn bị một chiếc rương, mặt trong đáy rương và mặt dưới nắp rương đều những gai nhọn và dài.
Phạm nhân bị nhốt trong đó, chờ chết một cách từ từ.
Lục phủ ngũ tạng của nạn nhân vẫn còn nguyên không bị đâm thủng.
Hình phạt đó gọi là "cái ôm của trinh nữ sắt.""
Bao Triển: "Rất có thể Song Song mắc chứng sợ những thứ gai góc dày đặc, nên hung thủ mới cố ý tạo hình như thế."
Tô My: "Cô gái này...!Liệu có phải là một hình nộm khổng lồ không? Hung thủ dùng xác cô bé để làm một hình nhân yểm bùa chăng?"
Giáo sư Lương: "Hình nộm bằng người thật!"
Họa Long: "Như thế cũng không cần phải làm thành người nhím chứ? Một số vết thương xuất hiện sau khi nạn nhân đã chết.
Nạn nhân đã chết rồi mà hung thủ vẫn không tha, vẫn tiếp tục đâm vào người cô bé."
Tô My: "Cô bé người nhím này làm tôi nhớ đến em bé vừng đen."
Cửu đội trưởng: "Em bé vừng đen là gì?"
Tô My: "Trước đây có một cô bé, các lỗ chân lông trên người đều rất to.
Mẹ cô bé đi khắp nơi tìm thầy thuốc chữa trị.
Một ngày, bà nghe nói tắm bằng vừng có thể khiến lỗ chân lông khít lại, vì thế người mẹ đổ rất nhiều vừng vào bồn tắm, và bảo cô con gái ngâm mình trong đó.
Nhưng đợi rất lâu không thấy con gái ra, bà đành vào xem tình hình, thì thấy trên người cô gái mắc đầy những hạt vừng li ti.
Những hạt vừng đó chui vào trong lỗ chân lông không chịu ra, cô gái đáng thương đành ngồi đó, lấy tăm gảy từng hạt ra khỏi lỗ chân lông của mình..."
Trong buổi họp, ai cũng cho rằng, đầu mối phá án lớn nhất hiện nay chính là nước tiểu trong hình nộm kia.
Nhưng từ góc độ của một vụ án hình sự, thì những chiếc xiên sắt kia mới là mấu chốt vấn đề.
Những chiếc xiên từ đâu đến? Nó được làm riêng để thực hiện vụ sát hại, hay chỉ tùy ý mua về từ một cửa hàng nào đó? Nếu đó là đồ tự tạo, thì những chiếc đũa xe đấy lấy từ đâu ra?
Giáo sư Lương sắp xếp công việc cho mọi người.
Cửu đội trưởng phụ trách tìm kiếm hai chiếc xiên còn thiếu xung quanh hiện trường vụ án.
Họa Long tìm kiếm đầu mối liên quan đến những người đáng nghi từng mua xiên thịt trong thành phố.
Bao Triển tiến hành công tác xét nghiệm DNA từ mẫu nước tiểu thu được trong hình nộm, để tìm ra nguồn gốc của nó.
Tô My tiếp tục đóng giả giáo viên ngữ văn, bí mật điều tra những học sinh của lớp, ai có mâu thuẫn, ai có quan hệ thân thiết nhất với Song Song, và xem cô bé có mối quan hệ bất thường bên ngoài hay không.
Tất cả những đầu mối này đều phải được điều tra rõ ràng, hung thủ rất có thể chính là một trong những người này.
Rát nhanh chóng, Tô My đã tìm ra được đầu mối từ các học sinh trong lớp.
Mặc dù Song Song mới 17 tuổi, nhưng đời sống tình cảm của cô bé phong phú hơn các bạn cùng trang lứa rất nhiều.
Song Song đã không còn là cô bé ngây thơ trong trắng.
Kể từ thời cấp hai, cô đã trải qua mấy mối tình.
Năm lớp 11, Song Song yêu thầm Cao Phúc Soái.
Khi chia chỗ ngồi, cô bé chủ động ngồi cùng bàn với cậu.
Trong ngày sinh nhật Cao Phúc Soái, một nhóm bạn có đến nhà cậu tham gia tiệc.
Hôm đó, Cao Phúc Soái thấy rung rinh trước cô bạn khác cùng lớp, tên Trương Đào Tuyết.
Trương đào Tuyết là hoa khôi của lớp, ngoại hình xinh xắn.
Song Song thường xuyên nói xấu sau lưng tình địch, còn gây ra nhiều vụ việc đổ oan cho Trương Đào Tuyết.
Trong lớp chẳng ai ưa gì Song Song, cô chỉ có một duy nhất là Tư Tư, với biết danh " Én Ị Đùn ", nhưng chỉ tiếc là Tư Tư đã bỏ học từ năm lớp 11.
Hai cậu học trò Mèo Rừng Bự và Lý Cúc Phúc đều đã từng có mâu thuẫn với Song Song.
Mèo Rừng Bự từng theo đuổi Song Song, nhưng bị cô bé từ chối và hạ nhục trước mặt mọi người.
Cô bé xé bức thư tình của Meo Rừng Bự và ném thẳng vào mặt cậu.
Thế nhưng, các bạn trong lớp đều nói Mèo Rừng Bự là một " chú mèo đa tình ", cậu từng theo đuổi hơn chục bạn gái trong trường, và Song Song cũng chỉ là một trong số học.
Tô My tâm sự với Trương Đào Tuyết, hỏi cô bé về cậu bạn Mèo Rừng Bự, Trương Đào Tuyết nói: "Thực ra da mặt cậu ta cũng không dày cho lắm, chỉ dày hơn đốt ngón tay tí ti thôi, ngón tay dày bằng nào thì da mặt cậu ta dày bằng đấy, cô ạ!"
Lý Cúc Phúc mâu thuẫn với Song Song vì một việc có phần xấu hổ, cậu ta còn viết bài đăng lên mạng xã hội kể lể chuyện này.
Tô My dùng kế thăm dò mỗi người một ít, cuối cùng cũng biết được tên đăng nhập của Lý Cúc Phúc, chuẩn bị vào điều tra các bài viết của cậu.
Lý Cúc Phúc từng đăng một bài viết như thế này: "Hôm nay lúc ở trường chẳng may đùn ra quần, thật không biết sống sao đây!
Đống chất thải nhịn trọng bụng ba ngày liền hôm nay bỗng nhiên kéo về, không giữ nổi.
Cảm giác bụng cứng đét, chỉ cần đọng đậy nhẹ thôi là cả họ hàng hang hốc chúng sẽ kéo ra.
Tầm 10: 30 sáng có giờ thể dục, phải học môn chạy ngắn 200 mét.
Để chứng tỏ mình trước mặt bọn con gái, lúc xuất phát chót dại dùng sức quá mạnh, một tiếng nổ vang lên theo một viên gì đó nho nhỏ.
Tiếng nổ khiên hai thằng bên cạnh giật mình.
Sau đó, chúng phá lên cười sằng sặc.
Mình đành giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, coi như chẳng có chuyện gì liên quan, miệng lẩm bẩm trách móc đứa vô duyên nào đánh hơi bậy.
Không ai trả lời, mình cảm thấy có chút ngại ngùng, đành chạy tiếp.
Khi đến đoạn nước rút gần về đích, mình cảm thấy một cách rõ ràng mấy thứ trong ruột sắp tuột ra ngoài đến nơi.
Nhưng đứng ở đích là các bạn gái của lớp mình, trong đó có cả hoa khôi Trương Đào Tuyết.
Để không mất mặt, nhất định phải giành được vị trí trong top 10 người về đích đầu tiên.
Mình cứ thế tăng tốc tiến về đích.
Khi còn cách khoảng 30 mét, do thở gấp, không khí hô hấp nhanh và mạnh, dẫn đến mất thăng bằng, " cửa dưới " bỗng trong giây lát mất kiểm soát, rồi ôi thôi....!mọi thứ thi nhau tuôn ra quần.
Không biết giải quyết thế nào, mình đành đứng cứng người, bước đi như cương thi về đến đích, lúc đó chiếc quần đã ố vàng một khoảnh, trên đoạn đường mình bước qua, từng giọt nước trong quần cứ thế " tí tách " rơi vãi.
Mọi người đều bất ngờ.
Dù không ai cười nhạo nhưng bây giờ mình chỉ muốn chui luôn xuống đất, cuộc sống mình bây giờ chấm dứt.
Nhưng mọi việc chưa dừng ở đó.
Trong đó có con nhỏ tên là Song Song, nó phá lên cười ầm ĩ, tiếng cười khinh khủng nhất mình từng nghe thấy.
Sau đó nó còn rút điện thoại ra chụp lại toàn cảnh thảm thương của mình, còn dọa sẽ tung lên mạng.
Mấy ngày liền mình chẳng dám mò đến lớp.
Ngày xưa cứ nghĩ việc mình viết truyện đen bị bại lộ đã là điều mất mặt nhất của cuộc đời rồi, nhưng đến khi bị đánh hội đồng, thì đó mới là việc khiến mình không còn dám ngẩng đầu lên nhìn đời được nữa.
Tưởng thế đã xong, nào ngờ giờ học cấp ba rồi, mà vẫn đùn ra quần, đúng là không thể sống nổi được nữa.
Mấy hôm sau, mình tìm gặp Song Song hỏi nó có tung ảnh lên mạng không? Con bé đểu cáng ấy nói không, nhưng mình nghĩ nó đã tung lên rồi.
Mình hỏi tiếp mấy câu rồi cả hai quay sang cãi vã kịch liệt.
Nói thật lúc ấy mình hơi có vẻ ta đây nguy hiểm, nên đưa tay đẩy nó một.
Nó dọa sẽ gọi điện cho bọn xã hội đen xử mình nhừ đòn.
Bọn đấy mình từng thấy mấy lần rồi, xuống tay cũng không nhẹ, gạch đá còn ném mù trời cơ mà.
Chúng mà dùng cả gậy chơi bóng nữa là hết đời.
Nghĩ thế mình thủ sẵn một con dao trong người, để phòng thân thôi.
Sau đó, mình gọi điện cho ông chú đang làm việc tại đội cảnh sát giao thông, thông báo tình hình.
Bấy giờ còn nghĩ, nếu mình không chơi lại được bọn kia, thì nên quỳ xuống xin tha hay giả vờ chết nhỉ?"
Bài đăng này là một bài đã cũ.
Lúc đó, các bạn bè online đều vào bình luận một cách xôn xao.
Đại đa số cổ vũ cậu cứ quỳ xuống xin tha hoặc giả chết luôn, đừng có làm dại mà đối đầu.
Tuy nhiên, sau đó không hề xảy ra vụ ẩu đả nào.
Có lẽ Song Song chỉ dọa cậu ta một chút cho sợ mà thôi.
Tô My tìm được bài đăng mới nhất của Lý Cúc Phúc, trên đó có thông tin quan trọng của vụ án.
Tô My nhìn thấy bài đăng thì mắt đã sáng rỡ.
Tiêu đề bài viết như sau: "Trong lớp có một bạn gái mới bị giết.
Tôi biết rõ hung thủ là ai.
Tôi xin thề, đứa nào nói phét đứa ấy là cún con.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...