Ngày ra ngoài đi chơi, Lại Văn Tĩnh, Lý Vi Vi và Lý Khả Tâm tụ họp trước ở cổng nhà Lý Vi Vi, sau đó mới ngồi tàu điện ngầm xuất phát.
Gặp nhau trước, một mặt là muốn đi cùng nhau, một mặt còn lại là vì để ứng phó với người tự nhiên chen vào là Thiệu Vân Sơ.
“Tớ không tin cậu ấy chỉ là muốn đi chơi đơn thuần.”
Người đến người đi trên đường khu tàu điện ngầm, biểu tình của Lại Văn Tĩnh rất nghiêm túc.
“Chắc chắn là cậu ấy vì Lâm Ngộ Kiến nên mới đi.”
“Cậu chắc không? Cũng không phải chỉ có một nam sinh là Lâm Ngộ Kiến, nói không chừng là cậu ấy nghe thấy Tráng Tráng cũng đi, cho nên mới đi.”
Lý Khả Tâm nói ra câu này, chẳng qua thấy Lý Vi Vi ném cho một ánh mắt qua đây, cô lại ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Tiểu Tâm Tâm, cậu chắc chắn đôi mắt cao trên đỉnh đầu kia của cậu ấy, có thể thích Tráng Tráng sao?”
Lý Khả Tâm không phải không biết ý tứ của Lý Vi Vi, nhưng mà chính bản thân cô lại yên lặng ở trong lòng so sánh với Thiệu Vân Sơ một chút —
Cô cảm thấy chính mình không hề có phần thắng,
Suy đi nghĩ lại, tâm tình liền trở nên nặng nề.
Lại Văn Tĩnh nhận thấy tâm tình của Lý Khả Tâm không tốt, đôi mắt vừa xoay chuyển, lập tức nói:
“Tiểu Tâm Tâm, cậu yên tâm, hai chúng tớ chắc chắn sẽ đứng về phía cậu, nghĩ biện pháp giúp cậu.
Nếu Lâm Ngộ Kiến thích Thiệu Vân Sơ kia thì hai người họ đã sớm ở bên nhau rồi.”
“Đúng vậy, ” Lý Vi Vi cũng phản ứng lại, vội vàng an ủi Lý Khả Tâm, “Hai người họ lớp 10 có truyền ra tin đồn, nếu lúc ấy có thể ở bên nhau thì đã làm sớm rồi.”
Hiện tại phỏng chừng là Thiệu Vân Sơ đơn phương tương tư, chúng ta chỉ cần không để cho cậu ấy có thể tận dụng cơ hội là được rồi.”
Lại Văn Tĩnh tự tin vỗ vỗ ngực, “Có tớ và Lý Vi Vi, cậu còn sợ cái gì chứ?”
Nhìn hai cô bạn thân của mình, Lý Khả Tâm vô cùng cảm kích, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.
“Cảm ơn hai cậu.”
“Ai nha, giữa chúng ta nói cảm ơn cái gì chứ.”
Lý Vi Vi duỗi tay, vỗ vỗ bả vai Lý Khả Tâm, thuận tiện nâng nông lông mày với cô.
“Tóm lại, cậu cứ tin tưởng tớ và Lại Văn Tĩnh là được.”
——
Lại Văn Tĩnh và Lý Vi Vi quả thật là thảo luận kế hoạch đối phó với loại tình huống này.
Đối với trận đánh ngày hôm nay, Lý Vi Vi nảy ra một kế, gọi là ‘giương đông kích tây’.
Kế như tên gọi, hai người các cô quyết định trong quá trình đi chơi ngày hôm nay, lợi dụng giương đông kích tây mà phối hợp, để hai người Lý Khả Tâm và Lâm Ngộ Kiến ở chung với nhau, đồng thời làm cho Thiệu Vân Sơ không có cơ hội một mình tiếp cận Lâm Ngộ Kiến.
Mọi người hẹn gặp nhau ở trước cổng công viên, Lý Khả Tâm vừa xuống xe, chưa đi được mấy bước đã thấy một cái ô che nắng màu hồng nhạt, một bộ váy trắng, tiên khí phiêu dật, lớp trang điểm nhẹ nhàng khiến người đi đường liên tiếp quay đầu lại nhìn Thiệu Vân Sơ.
Lâm Ngộ Kiến cũng đến rồi, anh đứng bên cạnh Thiệu Vân Sơ, hai người trông như đang nói chuyện phiếm với nhau.
Má lúm đồng tiền của Thiệu Vân Sơ như hoa, nói chuyện thật sự rất vui vẻ.
Một đôi bích nhân đứng chung một chỗ, cũng thật là xứng đôi.
Thấy hình ảnh này, Lý Vi Vi lập tức quay đầu nhìn Lý Khả Tâm.
Quả nhiên, vẻ mặt Lý Khả Tâm ảm đạm, cực kì không vui.
“Lý Khả Tâm!”
Lâm Ngộ Kiến nhìn thấy mấy người Lý Khả Tâm, mỉm cười vẫy tay.
Thiệu Vân Sơ cũng nhìn qua, nhìn thấy Lý Khả Tâm buộc tóc đuôi ngựa vô cùng đáng yêu, ánh mắt khẽ động.
Tráng Tráng cũng không biết từ đâu chạy ra, sáu người mua vé nhóm rồi đi vào bên trong công viên giải trí.
Lý Vi Vi quả nhiên suy đoán không sai, Thiệu Vân Sơ vẫn luôn vô tình hay cố ý đi bên cạnh Lâm Ngộ Kiến, chỉ nói chuyện với Lâm Ngộ Kiến, thỉnh thoảng cũng nói hai câu với Tráng Tráng, hoàn toàn không để ý tới ba người còn lại.
Lý Vi Vi và Lại Văn Tĩnh nhìn nhau, khẽ gật đầu, hai người một trái một phải, Lý Vi Vi trực tiếp sáp vào giữa Lâm Ngộ Kiến với Thiệu Vân Sơ.
“Sơ Sơ~”
Vẻ mặt Lý Vi Vi tươi cười, cũng mặc kệ có thân quen hay không, trực tiếp kéo cánh tay của Thiệu Vân Sơ.
Lý Vi Vi biết rõ loại nữ sinh đoan trang như Thiệu Vân Sơ, đều có một nhược điểm trí mạng — đó là không thể xử lý được những người da mặt dày không biết xấu hổ.
Giống như hiện giờ, kỳ thật Thiệu Vân Sơ rất muốn tránh thoát khỏi tay của Lý Vi Vi, nhân tiện cách xa Lý Vi Vi một chút, chỉ là ngày thường cố gắng giả vờ hòa nhã khiến cho cô ấy không có cách nào làm như vậy được.
“Sao thế?” Thiệu Vân Sơ đành phải gượng ép mà nở một nụ cười.
Cảm nhận được cánh tay cứng ngắc của Thiệu Vân Sơ, trong lòng Lý Vi Vi âm thầm vui mừng.
“Tôi muốn đi qua bên kia xem chút quà tặng, cậu có thể đi cùng tôi không?”
Hai người bạn tốt của cậu không phải ở bên kia sao? Vì sao lại tìm tôi?
Trong lòng Thiệu Vân Sơ âm thầm nghiến răng nghiến lợi, chỉ là trên mặt vẫn chỉ thản nhiên cười, nói:
“Được, tôi cũng muốn đi.
Ngộ Kiến, có muốn đi cùng không?”
Ngộ Kiến, nhìn xem gọi đến thân thiết như vậy.
Không đợi Lâm Ngộ Kiến trả lời, Lại Văn Tĩnh liền duỗi cánh tay ra.
“Ai, tớ đi tớ đi! Tớ đi hai cậu, vừa lúc tớ muốn đi xem, Tiểu Tâm Tâm, không phải cậu muốn đi chơi xe qua núi hay sao, cậu đi qua đó với bạn cùng bàn của cậu trước đi.
Anh Tráng, cậu cũng đi cùng tôi một chuyến.”
Không chờ Tráng Tráng có phản ứng gì, Lại Văn Tĩnh đã kéo cánh tay của Tráng Tráng đi về hướng ngược lại.
Lý Vi Vi cũng vậy, không chờ người đẹp mở miệng liền kéo cánh tay người ta sải bước đi xa rồi.
Những việc này xảy ra cũng chỉ trong vài giây, bốn người giờ chỉ còn nhìn thấy bóng dáng, để lại Lý Khả Tâm và Lâm Ngộ Kiến hai mặt nhìn nhau.
Tuy rằng trên mặt Lý Khả Tâm là vẻ không biết phải làm sao, kỳ thật trong lòng lại âm thầm bội phục, thậm chí là phục sát đất.
Trâu bò, quá trâu bò,
Có bạn thân trợ công như vậy, nếu cô làm hỏng việc, vậy thì thực sự quá kém cỏi rồi.
“Cậu, cậu muốn chơi cái gì?”
Lý Khả Tâm mở miệng hỏi.
“Tôi thế nào cũng được, nếu đã tách ra rồi, vậy hôm nay chúng ta hợp tác với nhau nhé.”
Nụ cười của chàng trai tàn ra trong gió, thổi đến mức đầu quả tim Lý Khả Tâm cũng ngứa ngáy.
Cô cũng khẽ cười nhạt, sau đó gật gật đầu.
“Ừm, vậy hôm nay, xin được chỉ giáo nhiều hơn.”
Hết chương 7..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...