Muội Phải Ở Bên Ta Mãi Mãi, Biết Chưa?
Chợt bụng hắn kêu lên.
- Thái tử đói hả?- Nguyệt Cầm hỏi. Nếu để ý kĩ hơn thì ta có thể nghe ra trong đó có sự tinh nghịch.
Nhưng hắn nào có để ý. Được Nguyệt Cầm quan tâm mừng gần chết.
- Ừ!- Giọng hắn không kìm được vui sướng.
Cá đã mắc câu.
- Kệ ngài chứ!- Nguyệt Cầm lãnh đạm nhìn hắn.
- Sao cơ?- Phát hiện mình mắc câu. Haiz! Nguyệt Cầm nàng thật nghịch ngợm.
Nguyệt Cầm thấy khuôn mặt méo xẹo của hắn thì cười ra nước mắt.
- Thôi! Thái tử dẹp khuôn mặt đó đi! Để tôi nấu cho thái tử ăn là được chứ gì!- Nguyệt Cầm cười. Nụ cười của cô rạng rỡ như hoa dưới ánh nắng mặt trời ấm áp.
- Thật vậy sao?- Hắn nhảy cẩng lên, ôm Nguyệt Cầm.
" Chát!"
Hắn ngừng lại trong giây lát. Rồi lại cười như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Đầu óc có vấn đề!- Nguyệt Cầm nhận xét.
An Vy ngạc nhiên. Chuyện lạ à nghen! Thái tử bị tỷ ấy tát mà không giận một tí nào. Lại còn cười. Chưa ai dám làm như vậy. Không! Có một người đã từng dám làm như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...