Muội Phải Ở Bên Ta Mãi Mãi, Biết Chưa?
- Thái tử giá đáo!Tiếng của vị thái giám vang lên. An Vy về vị trí của mình. Mặt Nguyệt Cầm tái mét. Đừng nói là hắn muốn thị tẩm nghen.
Thái tử bước vào, nhìn thấy vẻ mặt của Nguyệt Cầm, không nín cười được, cười thành tiếng.
- Làm gì mà mặt muội xám xịt thế kia?- Anh nhẹ nhàng quý xuống bẹo má cô.
Nguyệt Cầm đang hoảng loạn. Lòng không để ý, hắn muốn bẹo cứ để hắn bẹo. Cái cô quan tâm bây giờ là hắn có muốn thị tẩm không? Mà hắn muốn thì cô phải làm gì đây. Cô cương cứng cả người.
Viên Minh nhẹ đặt tay mình lên vai Hạ Nguyệt. Cô rùng mình một cái.
- Hôm nay ta không có hứng thị tẩm!- Lời nói của Viên Minh chính là sự cam đoan.
Nghe xong Nguyệt Cầm mới thở phào nhẹ nhõm.
- Thái tử đến đây là có việc gì cần dạy bảo?- Hạ Nguyệt lễ phép bất ngờ khiến Viên Minh không nín cười được.
- Ta thích cách muội cư xử bình thường hơn!- Viên Minh nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
- Vậy thì thái tử nói nhanh đi ạ! Đêm đã khuya rồi! Thần thiếp rất muốn ngủ!
Viên Minh khẽ cười. Nguyệt Cầm, muội thật to gan, đuổi cả thái tử cơ đấy!
Hắn lấy ra từ trong túi một cái lệnh bài.
- Đây là lệnh bài chứng tỏ quyền lực của muội! Hãy giữ kĩ!
Nói rồi thái tử đi về điện của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...