Mạnh Tiểu Bắc là thằng nhóc cứng cỏi bướng bỉnh. Cu cậu sống cùng người nhà trong khu tập thể của nhà xưởng đến tận lúc năm, sáu tuổi. Thuở nhỏ trán cậu đã mang theo điềm dữ, vết sẹo nổi bật, giống như từ chính giữa vết sẹo đang phóng ra một luồng ánh sáng. (9)
9. Nguyên gốc: 出一道天眼 – mọi người cứ hình dung như hình ảnh bên dưới nhé:
Từ khi ở trong bụng mẹ, đứa trẻ này đã nắm rõ cách “lươn lẹo”. Rõ ràng cậu còn nhỏ hơn em mình, nhưng giỏi luồn lách, cuối cùng lại chui ra trước rồi trở thành anh trai. Như lời mẹ Mạnh Tiểu Bắc nói, thằng lớn hoạt bát linh động, tinh ranh, ma mãnh, mới bé tí vắt mũi chưa sạch đã bày ra lắm trò quái thai xấu xa.
Những nhà khác chỉ nuôi mỗi một đứa mà sữa còn chẳng đủ ăn, đây nhà Mạnh Tiểu Bắc một lúc sinh những 2 đứa, chẳng những sữa không đủ mà cái gì cũng thiếu, mọi thứ đều phải trông cậy vào sự giúp đỡ của đồng nghiệp trong công đoàn nhà máy.
Sữa đều được lĩnh bằng phiếu, số lượng có hạn, nhà nào mới sinh con mới được cấp phiếu sữa. Đồ cao cấp như sữa bột thì càng hiếm, dẫu có tiền cũng chẳng có chỗ mà mua. Thời đại này, đồ dùng vật phẩm hết sức khan hiếm, cái gì cũng chỉ có hạn, hơn nữa chính sách của nhà nước còn thay đổi như chong chóng, từ “người càng đông sức càng lớn” trong chớp mắt đã đổi thành “khuyến khích vợ chồng hạn chế sinh đẻ”. Trong nhà máy còn bắt đầu phát cho những nhà có con một mỗi tháng 2 đồng trợ cấp dinh dưỡng.
Chỉ vì nhà Mạnh Tiểu Bắc không may sinh được 2 thằng con trai, nên cuối cùng chẳng được trợ cấp dinh dưỡng.
Lương thực mỗi lúc một cạn kiệt, đã chẳng nhận được sự ưu đãi từ chính sách, lại còn không có chỗ để giãi bày kêu than.
Năm ấy, đúng lúc có một nhóm thanh niên từ thành phố đến hỗ trợ “Tam tuyến kiến thiết”. Có mấy chục học sinh mới tới nhà xưởng, chẳng những được coi là những nhân tài vô giá mà còn được đãi ngộ rất tốt, mỗi người được tiêm một mũi vắc xin tăng sức miễn dịch của cơ thể. (10)
10. Nguyên gốc là胎盘球蛋白, nghĩa là một loại vắc xin được điều chế từ nhau thai của sản phụ khỏe mạnh, có tác dụng tăng sức miễn dịch cơ thể, chứa kháng thể chống các bệnh sởi, viêm gan,…
Bên ngoài chuyển đến “nguồn cung đặc biệt” là vắc xin cho những học sinh. Có mấy ống thuốc dư, đem bóc ra, giả vờ là chưa dùng xong. Phòng y tế có một bác sĩ rất thân với Mã Bảo Thuần, len lén “đi cửa sau”, bảo với bà: “Nhà cô có tới hai đứa con, hẳn là chăm sóc rất vất vả. Đứa nào yếu ớt còi cọc thì chiều tối tan làm cô lén mang tới đây, tôi tiêm cho một mũi.”
Mã Bảo Thuần hỏi: “Vắc xin này là gì, có tốt không ạ?”
Bác sĩ đảo mắt, đáp: “Thế này là cô chẳng hiểu gì rồi, những thanh niên mới tới đây mới được tiêm cái này đấy. Đây là vắc xin quý của quốc gia, chúng ta vừa mới tặng cặp gấu trúc cho nước ngoài, nghe nói trước khi mang sang bên, mỗi con gấu trúc được tiêm 3 mũi để tăng cường sức đề kháng, tiêm xong thì sẽ không bị nhiễm bệnh!” (11)
Mã Bảo Thuần: “Hiệu nghiệm thế cơ ạ?”
Bác sĩ nói giọng lành nghề, vô cùng tự tin chắc nịch: “Cứ thử tiêm cho con nhà cô là biết ngay hiệu nghiệm hay không.”
11. Gấu trúc được coi là “quốc bảo” của Trung Quốc, thường được Trung Quốc tặng cho nước ngoài, có vai trò như “đại sứ thiện chí”, sứ giả ngoại giao của Trung Quốc. Từ 1957 – 1982, có 23 chú gấu trúc được tặng cho 9 quốc gia, giúp cải thiện quan hệ song phương. (Theo zing)
Mã Bảo Thuần thật sự rất coi trọng việc này, ngay lập tức trở về nhà, ôm con đi. Mỗi tay bà kéo lấy một đứa từ trên giường, bà ngó ngó Mạnh Tiểu Bắc, lại quay sang nhìn nhìn Mạnh Tiểu Kinh, thấy đứa nào cũng ốm yếu gầy còm. Cả hai đứa con, đều là máu thịt do mình dứt ruột đẻ ra, thương đến thắt lòng, đều cần được đãi ngộ như đôi gấu trúc, quốc bảo của quốc gia.
Bà mang cả hai đứa đến, người ta vừa thấy thì bảo luôn không được. Còn sót lại vài mũi vắc xin để cho những trường hợp đi cửa sau hết rồi, nhà cô chỉ được một mũi thôi, đào đâu ra nhiều hơn, cô cũng chẳng phải con gái lãnh đạo! Một lọ thuốc vắc xin, quý như vàng lỏng đấy!
Mã Bảo Thuần nói chán chê cũng vẫn chỉ được một mũi tiêm.
Thế này thì nên để cho đứa nào được tiêm bây giờ?
Ngày hôm đó tiện một công đi làm luôn, lúc trưởng ban gọi Mã Bảo Thuần ra làm việc, trước khi đi bà nói cố: “Thôi vậy… tiêm cho đứa lùn hơn, nhỏ hơn ấy.”
Mã Bảo Thuần vội vàng đi, bác sĩ nghe không rõ, chẳng biết rốt cục phải tiêm cho ai.
Cũng có thể do làm mẹ buông không đặng, nên cố tình không giải thích rõ ràng, bởi từ tận đáy lòng không muốn phải phân định bên nào nặng bên nào nhẹ hơn.
Cuối cùng bác sĩ ôm một đứa qua, tiêm vào cánh tay Mạnh Tiểu Kinh, bởi vì Mạnh Tiểu Kinh là đứa “nhỏ hơn”, là em trai.
Tiêm xong, Mạnh Tiểu Kinh theo thói quen ngoạc mồm ra khóc một lúc lâu, Mạnh Tiểu Bắc ngồi bên nhìn nhìn, chẳng nói chẳng rằng.
Bác sĩ lấy miếng bông tròn xoa xoa cho đứa nhỏ: “Đừng khóc… đừng khóc nữa… vắc xin cao cấp lắm đấy.”
“Có mỗi một mũi tiêm, làm em thật là sướng, coi coi, tiêm cho cháu, đâu có tiêm cho anh cháu!”
Một bác gái khác trong phòng y tế nói năng lung tung, cố ý trêu Mạnh Tiểu Bắc: “Tiêm cho em cháu đấy, cháu không được tiêm, vui không? Vừa ý không?… Không vui phải không?!”
Một đám cô bác cao tuổi, rảnh đến phát chán, ngứa miệng, không ngừng đùa trêu, tưởng rằng trẻ con nghe cũng chẳng hiểu nên muốn nói cái gì cũng được.
Mạnh Tiểu Bắc ngồi trên băng ghế bên cạnh nhìn chằm chằm, đột nhiên hỏi: “Mũi tiêm ấy tốt lắm ạ?”
Bác gái nói: “Nếu không tốt đến thế thì làm sao mà chỉ có học sinh mới đến cùng con cái nhà lãnh đạo mới được tiêm, người thường thì làm gì đến lượt, tư cách quái gì!”
Mạnh Tiểu Bắc mím môi, trong mắt hiện lên sự cô đơn cùng buồn tủi, quay mặt qua chỗ khác, không hé một lời.
Năm ấy, Mạnh Tiểu Bắc không được tiêm vắc xin quý.
Nhiều năm về sau, cậu vẫn nhớ mãi chuyện này, canh cánh trong lòng, vắc xin tiêm gấu trúc, mẹ cậu bất công, tiêm cho em trai, không tiêm cho cậu.
Sau này, quả thật Mạnh Tiểu Bắc rất hay bị bệnh, mắc bệnh vặt luôn luôn. Những lúc đau ốm khổ sở bao nhiêu thì càng thêm căm bấy nhiêu. Trên tay Mạnh Tiểu Kinh lưu lại vết sẹo do tiêm vắc xin, còn tay cậu không có, vết sẹo khảm trên trán cậu, cũng khắc tận sâu trong tim.
…
Từ nhỏ Mạnh Tiểu Kinh ăn gì, Mạnh Tiểu Bắc giành cái đó, đến quần áo cũng căm không thể xẻ làm đôi.
Có chiếc quần nỉ mới cho anh em thay phiên nhau mặc, đứa này được mặc thì đứa kia chẳng thà cởi truồng còn hơn. Mạnh Tiểu Bắc lại thường xuyên đái dầm làm bẩn quần, nên cả hai đều chẳng được mặc.
Hồi ấy, Mạnh Tiểu Bắc còn nhỏ, vài câu nói còn chưa sõi, thế nhưng tính tình đã chẳng vừa. Ở bên ngoài cậu đi chơi về, phải đổi quần mới mua cho em trai mặc, cậu không bằng lòng, nhưng bắt buộc phải đổi, cậu mím môi mím lợi bướng bỉnh không chịu so gan với mẹ, trong lúc căm tức nhất, đột nhiên bên dưới ướt rượt, hóa ra cậu đã tè luôn ra quần…
Quần bị bẩn phải mang đi giặt, Mạnh Tiểu Kinh cũng không có quần mới mặc, chẳng thể ra ngoài chơi.
Mạnh Tiểu Kinh ngồi xổm trên giường, tủi thân nhìn chằm chằm anh mình: “Anh… anh…, tè, tè ra.”
Mạnh Tiểu Bắc bị mẹ mắng vài câu hung ác, cũng chẳng thèm phản ứng, lừ mắt sang thằng em: “Tao tè đấy, quần này là của tao!”
Mạnh Tiểu Kinh tức đến bạnh cả miệng, bộ dạng muốn khóc mà không khóc nổi nhìn thương ơi là thương: “Huhu…”
Mạnh Tiểu Bắc nhếch miệng cười, nói từng từ từng từ chọc Mạnh Tiểu Kinh: “Đồ – khóc – nhè”.
“Không được khóc nữa!”
“Khóc nữa tao cù cho bây giờ!”
Mạnh Tiểu Bắc nhào lên giường, bắt lấy bờ mông trần truồng của Mạnh Tiểu Kinh, nắn tới nắn lui đến nỗi giường kêu két két.
Cha mẹ sinh con trời sinh tính.
Mạnh Tiểu Kinh ngoan ngoãn nhỏ nhẹ, Mạnh Tiểu Bắc ranh ma bướng bỉnh.
Mạnh Tiểu Kinh thích khóc nhè, từ trước tới giờ Tiểu Bắc chẳng bao giờ khóc lóc, hồi còn nhỏ xíu cũng không khóc. Trong khe núi có rất ít đồ chơi mới, tuổi thơ nhàm chán, thú vui trong những năm ấy của Mạnh Tiểu Bắc chính là lúc rảnh rỗi không có việc gì làm thì trêu chọc hà hiếp thằng em chuyên khóc nhè của mình.
Hai anh em Mạnh Tiểu Bắc là cặp song sinh lừng danh khắp khu tập thể, không ai không biết.
Tuy sinh đôi nhưng cả hai lớn lên lại chẳng hề giống nhau, mắt Mạnh Tiểu Kinh to tròn, lông mi vừa dài vừa cong, giống hệt cha mình, đẹp trai ngời ngời, chính là phiên bản nhí của Triệu Đan hồi nhỏ. Mạnh Tiểu Bắc thì sao? Sinh ra mắt Mạnh Tiểu Bắc đã nhỏ, là mắt một mí, mí mắt mỏng, khóe mắt hơi cụp xuống, lúc nhìn ai đó, đôi mắt nhỏ híp lại, ánh mắt nhìn trông đến là dữ dằn, hơi già dặn, rất ra dáng đàn ông đàn ang.
Theo quan niệm thẩm mỹ được lưu truyền phổ biến thời ấy, người đàn ông chính trực là người có ngũ quan rõ ràng, mắt hai mí to. Trào lưu Nhật, Hàn nổi lên trong khoảng 15 – 20 năm sau, diện mạo của Mạnh Tiểu Bắc đi trước thời đại, chỉ tiếc sinh quá sớm! Cậu đã quen với việc mọi người nói vẻ ngoài mình xấu xí, không đẹp trai.
Ai ai quanh đây vừa nhìn thấy thì đã như rõ lắm, đều than: “Tiếc cho thằng lớn nhà anh chị ghê, sao mắt nhỏ thế cơ chứ!”
Trái ngược với mọi người, Mã Bảo Thuần chẳng hề bận tâm, cười cười nói bừa: “Thằng lớn giống tôi. Trong nhà, tôi là người xấu nhất! Nó lớn lên lại ra như vậy, giá mà giống cha nó thì tốt!”
Từ thuở còn thơ, tính cách Mạnh Tiểu Bắc đã vô cùng dữ dội mạnh mẽ, nhưng người lại gầy teo, liên tục bị bệnh tật dày vò, đau ốm liên miên. Từ khi chưa đầy một tuổi, Mạnh Tiểu Bắc đã bị hết bệnh nặng bệnh nhẹ. Không như những đứa trẻ thường xuyên đi viện tiêm ngừa, Tiểu Bắc chẳng cần tiêm, bởi cậu đã nhiễm hết các bệnh truyền nhiễm của trẻ con, từ nổi mề đay cho tới thủy đậu, từ thủy đậu cho tới quai bị, sốt ban đỏ, cứ thế cứ thế kiên cường sống tới khi lớn thì đã bách độc bất xâm, cơ thể tự sinh ra khả năng miễn dịch.
Mùa hè, Mạnh Tiểu Bắc cùng với đám bạn trong khu tập thể ra ao hồ tắm rửa. Cậu cởi quần áo, hai tay khép lại buông xuống bên người, cứ thế nhảy tùm xuống ao, cố ý làm nước bắn tung tóe lên đầy mặt người đằng sau, thích chí nghe mọi người phá lên cười. Người lớn trông thấy đều nói: “Thằng khỉ nhà ông Mạnh lại tới rồi, gầy nhom y chang con khỉ đột!”
Thuở nhỏ, Mạnh Tiểu Bắc thường bị ói sữa, lớn lên rồi lại kén cá chọn canh. Cả bàn chỉ có vài món ăn, khó lắm mới đào ra được món cậu thích.
Mã Bảo Thuần gắp đồ ăn cho cậu, Mạnh Tiểu Bắc đang tì cằm trên mặt bàn vội ôm bát vào trong ngực, bảo: “Con không ăn rau hẹ đâu.”
“Bên trong mì còn có rau mùi, không ăn đâu.”
“Cải bắp xào thịt… không ngon.”
Mã Bảo Thuần nóng nảy: “Ôi giời cái thằng khỉ này, rau mùi không ăn, cải bắp không ăn, thịt lợn cũng không ăn, thế mày ăn gì? Mày muốn đói chết hả?!”
Yêu cầu như vậy thì mẹ nào mà hầu hạ cho nổi, giá cả thị trường thời buổi nào rồi, đến bà là người Hồi chính gốc cũng phải đổi sang ăn thịt lợn đây này (12). Mã Bảo Thuần vẫn hay lượn lờ quanh nhà ăn của nhà xưởng, lén xin nội tạng lợn của người quen là đầu bếp về làm món canh thập cẩm. Thế mà giờ thằng lỏi này còn giở chứng gì?
12. Người dân tộc Hồi bị cấm ăn thịt lợn.
Đôi mắt mảnh dài của Mạnh Tiểu Bắc đảo một vòng, làm bộ nôn một cái: “Nhân sủi cảo là cải bắp với cà rốt… ghê chết đi được, có chết đói con cũng không ăn.”
Mạnh Tiểu Bắc cực kỳ dị ứng với cà rốt, bởi thuở nhỏ ở trong nhà trẻ cậu bị các thầy cô hành cho sợ đến giờ. Những ngày đó, không có trứng luộc cũng chẳng có táo dại, thức ăn trong thung lũng nghèo nàn này chỉ trông chờ vào từng xe, từng xe tải cà rốt. Sau bữa cơm trưa ăn còn chưa no, mỗi đứa sẽ được phát cho một củ cà rốt luộc thật to, không ăn không xong, ai cũng bị ép hoàn thành nhiệm vụ, ăn ngay lập tức. Từ đó, mỗi lần ngửi thấy mùi cà rốt, Mạnh Tiểu Bắc đều muốn nôn ra!
Trong gia đình, Mạnh Tiểu Kinh ngoan ngoãn hơn hẳn, thằng bé vô cùng nghe lời, cho gì ăn nấy, ăn sạch sành sanh sủi cảo nhân cà rốt và cải bắp mà Mạnh Tiểu Bắc không ăn. Thời buổi mất mùa đói kém như thế, chỉ những đứa trẻ như vậy mới sống được, chứ cứ như Mạnh Tiểu Bắc à, có mà qua 3 năm thiên tai đã đói rục, chết từ lâu rồi!
Mạnh Tiểu Bắc đăm đăm nhìn bát canh chua sủi cảo nhân thịt dê lớn. Mỗi tháng, chỉ có được đúng một bữa cơm tối sung sướng nhất, bởi vì cuối tháng được lĩnh tiền, cha mẹ cậu mới có thể làm sủi cảo nhân thịt dê. Mạnh Tiểu Bắc thích ăn thịt dê, nhúng một miếng thịt dê thơm lừng vào trong bát canh chua cay, uống một ngụm đầy, vị ngon lan tỏa còn mãi chẳng phai, sướng đã đời!
“Không được ăn hết, phải để cho em con một nửa.”
Mã Bảo Thuần phân sủi cảo vào trong bát của hai đứa.
Thịt dê vừa đắt vừa khó mua, đào đâu ra mà lắm.
Nhưng mà em trai đã ăn nào cải trắng, nào cà rốt, đến cả rau mùi cũng ăn rồi, tiêm vắc xin cũng được tiêm luôn, tại sao đến cả món ăn yêu thích nhất của cậu, là thịt dê còn phải chừa cho nó?
Mạnh Tiểu Bắc đang ăn phần của mình trong bát, vẫn nhìn chằm chằm vào phần sủi cảo của em mình, ăn cũng không yên, nhìn đến nỗi đau cả mắt, trời ơi canh chua thịt dê, thứ mà ông đây thích nhất nhất…
Vì chuyện sủi cảo thịt dê mà Mạnh Tiểu Bắc kết thù với em trai. Tới tận buổi tối, lúc cậu ăn dưa lê, cậu mới đòi lại thằng em cả vốn lẫn lãi.
Từ công đoàn, cha cậu mang về nhà nửa quả dưa lê nhỏ, cắt ra thành 5 miếng thật mỏng, mỗi người một miếng, còn thừa 1 miếng ông buột miệng nói: “Ai ăn xong trước mà vẫn còn thèm thì ăn nốt.”
Lúc cha Mạnh Tiểu Bắc vừa nói xong, mông còn chưa kịp chạm ghế, Mạnh Tiểu Kinh ngồi một bên còn chưa kịp cầm miếng dưa, thì cả nhà đã thấy Mạnh Tiểu Bắc nhào vào bàn, nhồm nhoàm ăn lấy ăn để, như gió Tây Bắc cuốn bay mây, tiêu diệt sạch bách miếng dưa của mình, nhanh như cắt giành được miếng dưa còn lại, mắt nhoáng lên sự hả hê.
Em trai ăn chậm hơn, tất nhiên không giành được miếng thêm. Cả nhà như được mở rộng tầm mắt, đến khi mọi người ăn xong hết rồi, vẫn còn lại Mạnh Tiểu Bắc. Cậu như thằng khỉ con, cầm lấy miếng dưa vàng ươm, nâng lên trước mặt, không hề vội vàng, thong thả chậm rãi, ăn một miếng nhỏ, rồi lại ăn tiếp một miếng nhỏ, nhấm nháp từng chút một ngay trước mặt em trai, làm cho Mạnh Tiểu Kinh thèm chết thì thôi…
Tối ấy, hai vợ chồng Mạnh Kiến Dân thầm nói chuyện, Mã Bảo Thuần bảo: “Hôm nay mình thấy rồi đấy, cái thằng Mạnh Tiểu Bắc này, tâm tính không vừa. Nó cố tình chứ còn gì nữa, thằng lỏi này sao mà đểu thế chứ!”
Mạnh Kiến Dân cũng nói: “Nó cố ý đợi em trai ăn xong, cả nhà không ăn nữa, để tất cả mọi người nhìn một mình nó ăn nốt miếng dưa.”
Mã Bảo Thuần: “Vừa nãy, trộm nhìn nó trông đến là đắc chí, cứ như thể vừa gặm một miếng vàng không bằng.”
Mạnh Kiến Dân: “Từ nhỏ bụng dạ thằng nhỏ này đã khó lường, còn vô cùng ngang ngược, không chịu nhường nhịn ai.”
Mã Bảo Thuần: “Phách lối toàn những thứ gì đâu, kén cá chọn canh, gì cũng không ăn. Nhìn mà xem, em nó cao như thế, nó cao được tới đâu?”
Mạnh Kiến Dân thở dài: “Ây da, lúc trước không ngờ lại sinh ra hai đứa…”
Mã Bảo Thuần: “Hai đứa thì không tốt?”
Mạnh Kiến Dân nghĩ mãi nghĩ mãi, bảo: “Tốt thì tốt, đều là cục thịt của mình, chỉ có điều nuôi không nổi.”
Mã Bảo Thuần vẫn đang nghĩ về tính cách thằng lớn, chốt một câu: “Thằng con lớn nhà mình, thích gây chuyện, lòng dạ hẹp hòi, vừa ranh ma lại vừa ngốc nghếch.”
Là một người mẹ, tuy miệng lưỡi chua cay nhưng lòng lại mềm như đậu hũ, bảo Mạnh Tiểu Bắc “vừa ranh ma lại vừa phách lối lại vừa ngốc nghếch”, cũng chính là nói thẳng khỉ con này từ nhỏ tâm tính đã phức tạp nhạy cảm, trưởng thành sớm, có chính kiến của riêng mình, từ trong bụng mẹ đã tinh ranh khôn khéo, rất khó nuôi nấng.
Lúc gần đi ngủ, Mạnh Kiến Dân đột ngột bảo: “Hay tống về Bắc Kinh cho mẹ tôi?”
Mã Bảo Thuần vừa nghe xong, ngay lập tức từ trong chăn vùng dậy, trợn mắt nói: “Không được! Không cho đi, tôi không nỡ… Sinh một thì nuôi một, sinh hai nuôi hai, tôi không cho con tôi đi đâu hết!”
Thuở nhỏ, Mạnh Tiểu Bắc đâu chỉ khó nuôi. Cậu cắt tóc đầu đinh, suốt ngày ở trong khu tập thể chạy như điên đến nỗi cả người toàn mồ hôi, cháy nắng đến độ da chuyển sang màu vàng nâu, người gầy nhẳng như miếng quẩy, nổi danh khắp cả khu tập thể là con khỉ đội lốt trẻ con. Cậu mặc bộ đồ thể thao cũ, đeo một đôi giày đá bóng bỏ đi của đứa trẻ nhà khác, cỡ không vừa, chạy thoăn thoắt thoăn thoắt, mạnh mẽ dữ dội, khiến các bác gái trong khu đều nói, cứ nhìn thấy thằng nhóc này, nếu không trèo tường thì hẳn là đang vắt vẻo trên cây, chẳng lúc nào thấy ngoan ngoãn ở dưới cả.
Cậu dữ dội, cậu hiếu động, cậu thích lừa đảo, cậu hẹp hòi, cậu cứ làm khổ cha khổ mẹ.
Tết Âm lịch, nhà xưởng cho nghỉ 5 ngày, công đoàn tổ chức liên hoan năm mới, còn tổ chức cho nam nữ công nhân viên chức đến đơn vị trú quân thăm hỏi quân binh, biểu diễn tiết mục.
Hiếm lắm mới có ngày cả nhà xưởng nghỉ làm, giăng đèn kết hoa, múa Ương ca và Trống lưng (13), liên hoan lớn như này.
13. Múa Ương ca và Trống lưng là hoạt động thể dục – thể thao truyền thống dân tộc cổ xưa của Trung Quốc, được bắt nguồn từ đời sống và thể hiện về cuộc sống, nêu bật tính nghệ thuật thể thao độc đáo. (Theo Đài phát thanh Trung Quốc).
Mạnh Tiểu Bắc và em của mình mỗi người được mặc một bộ quần áo mới, bên dưới mặc quần bông rộng. Mạnh Tiểu Bắc cầm đầu, đưa em trai cùng một đám nhóc chạy trong sân khu tập thể. Mùa đông trời lạnh, Mạnh Tiểu Bắc bị chảy nước mũi, cũng không nỡ lấy tay áo mới lau nước mũi, liền hít ngược lại, trên mặt nổi lên hai mảng đỏ bừng vì hưng phấn.
Vừa xem hết bộ phim ở rạp chiếu phim tại sân, một đám nhóc con cảm thấy vẫn còn chưa đã, Mạnh Tiểu Bắc tự xưng mình là “Tiểu Binh Trương Ca” (14), xiêu vẹo đội một chiếc mũ quân đội, chỉ huy tấn công, mọi người cùng với những người sau lưng cậu đánh đuổi giặc ngoại xâm.
14. Tiểu Binh Trương Ca (小兵张嘎): 1 bộ phim của Trung Quốc, được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên, tác giả徐光耀, kể về cuộc đời, hành trình trở thành chiến sĩ vang danh khắp chốn của chàng trai trẻ Trương Ca.
Từ nhỏ, trong đám bạn cùng trang lứa, Mạnh Tiểu Bắc đã có phong thái của người cầm đầu. Cậu nói lời giữ lời, có tiếng tăm, hơn nữa cậu rất láu lỉnh, cực kỳ giỏi. Kỳ thật, đầu óc trẻ con đều khá đơn giản, không biết tính toán gì, ai dắt chúng nó đi chơi thì phục người đó!
Năm mới đến, người lớn xách đồ đi chúc Tết, thăm hỏi họ hàng bạn bè ở trong khu tập thể, bọn nhỏ liền nhân cơ hội quậy tới bến. Mạnh Tiểu Bắc dẫn đám bạn trốn trong cổng tò vò ở lối vào tiểu khu, lấy đồ chơi là súng phun nước bắn vào những người đi ngang qua, nhà bọn họ có một vị khách đến, thì bắn đúng vào vị khách đó.
Mạnh Tiểu Bắc nấp đằng sau cổng, hạ giọng bảo: “Giặc đến rồi! Kẻ dẫn đầu chính là tên béo phiên dịch! Ngắm đúng tên béo phiên dịch kia, bắn!”
Ào ào ào, lại một người qua đường khác gặp họa.
Rồi, Mạnh Tiểu Bắc bảo: “Chơi chẳng đã, chẳng có gì vui.”
Đồ đệ trung thành của cậu, thằng nhóc béo hàng xóm hỏi: “Anh Ca, vậy chúng mình chơi gì giờ?”
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Có bữa tao trông thấy bác Trâu dùng sơn màu trắng quét lên tường những chữ lớn, chúng mày theo tao!”
Mạnh Tiểu Bắc dẫn theo thằng béo từ cửa sau hợp tác xã lẻn vào trong, lén thó lấy sơn màu trắng dùng để viết biểu ngữ của chủ tịch Trâu. Thế là hôm đó, những người đi qua cổng tò vò dưới lầu đều ăn đủ đen đủi, súng phun nước còn bắn ra cả sơn trắng, người đi đường tức đến độ đánh không được mà mắng chẳng xong, chỉ vào Mạnh Tiểu Bắc, chửi: “Chốc nữa tao bảo với thằng cha mày, để cha mày trị mày!”
Mạnh Tiểu Bắc cười vang, lau mũi, đôi mắt mảnh dài lóe lên sự tinh ranh hả hê.
Tối đó, nhà nhà ra đốt pháo. Thời đó không có pháo hoa cao cấp xa hoa, chỉ có những dây pháo nhỏ. Mạnh Tiểu Bắc không quê mùa như người khác, đốt một tràng pháo, nổ đùng đoàng. Cậu chỉ huy đồng bọn, luồn những dây pháo nhỏ qua bệ cửa sổ vào trong đống hồng đông lạnh, để thòi dây nổ ra ngoài, sau đó đốt từng sợi một…
Đùng!!!
Đùng!!!
Những quả hồng bị nổ, phần thịt bên trong văng khắp mọi nơi, như mong muốn của bọn trẻ bắn tung tóe khắp lên bề mặt kính cửa sổ, tạo thành mảng đỏ rực. Đám trẻ con ôm bụng cười như điên, sung sướng, niềm vui thơ ấu bị dồn nén giờ đây như vỡ òa qua những tràng pháo nổ.
Mạnh Tiểu Bắc phấn khích hô lớn: “Lô cốt giặc xâm lược nổ tung rồi!”
Bác gái nhà hàng xóm nhô đầu ra từ cửa sổ, mắng to: “Lô cốt cái lũ ngu chúng mày! Ôi giời ơi hồng của tao! Tao giữ lại để ăn đó!!!”
Mạnh Tiểu Bắc thét vọng lại từ xa: “Quả hồng bác để đông lạnh lâu quá rồi còn không ăn, cháu giúp bác đốt rồi, vẫn còn nghe thấy tiếng vang nè.”
Bác gái tức giận gầm lên: “Mạnh! Tiểu! Bắc!!!”
Buổi tối hôm đó, ở khắp khu nhà truyền ra những tiếng kêu như heo bị chọc tiết ‘Mạnh Tiểu Bắc’.
Năm đó, anh Triệu Đan gầy, đẹp trai hào hoa Mạnh Kiến Dân bị thằng con côn đồ ép phát điên, trong tích tắc đã biến thành “người đàn ông vũ phu”, túm đầu chổi rơm, đuổi đánh Mạnh Tiểu Bắc khắp hành lang…
Mạnh Kiến Dân quát ầm lên: “Đứng lại, qua đây!”
Dù Mạnh Kiến Dân có cáu kỉnh tức giận, thì vẫn đẹp trai ngời ngời, chẳng có tí uy phong ác liệt. Vốn dĩ, Mạnh Tiểu Bắc chẳng hề sợ cha mình.
“Mày đứng lại cho tao!”
“Mày có đứng lại không?!”
Mạnh Tiểu Bắc kéo chiếc quần bông rộng thùng thình, ôm lấy mông, phấn khởi chạy nhảy ra ngoài, không chạy đường lớn, mà lại lượn qua tường phía sau khu tập thể, trèo qua cửa sắt. Quần bông lùng bùng, không chịu được động tác mạnh mẽ dữ dội, vừa mới trèo lên, phần mông quần mắc luôn vào cửa.
Mạnh Kiến Dân vừa nhìn thấy đã cuống cả lên: “Giời ơi, mày xuống đây ngay cho tao! Ngã chết bây giờ!”
Từ “ngã” vừa thốt ra, y như rằng Mạnh Tiểu Bắc lộn đầu xuống dưới, nhào về trước, ngã về phía kia cửa…
Mạnh Kiến Dân quăng luôn chổi rơm, ba chân bốn cẳng trèo lên cửa sắt lớn, nhảy xuống phía dưới, cuống quýt hoảng hốt ôm thằng con lên. Mùa đông năm ấy, đúng lúc tuyết rơi đọng thành lớp dày thật dày, tuyết vừa tan, bên kia cổng là một vũng bùn được lấp đầy bởi tuyết, rất nhũn, bị thằng con cứng như đá ngã xuống thành ao bùn luôn!
Cả mặt Mạnh Tiểu Bắc trét đầy bùn, bị cha nhanh chóng tóm lấy, vẫn còn cười ngờ nghệch, hiếm lắm mới có dịp cha cậu cùng cậu chơi một trận như vầy đấy.
“Mày trèo lên cửa làm gì?”
“Đã vốn là thằng trộm ngu si rồi, đầu bị đập xuống càng ngu tợn thì sao?”
“Cái thằng hư đốn không đi đường ngay, sao lại thích vòng vèo đường ngang ngõ tắt cơ chứ hả…”
Cả người Mạnh Tiểu Bắc toàn là bùn, tóc xù dựng lên, giống hệt con nhím, rầm rì kêu: “Ai u, cha, đau… đau quá!”
Mạnh Kiến Dân cười mắng: “Đánh cho chừa cái mông mày đi, cha mày còn phải đi đền hồng cho người ta kia kìa!”
Mạnh Tiểu Bắc khe khẽ gọi: “Cha.”
Mạnh Kiến Dân: “Sao? Biết sai chưa hả?”
Mạnh Tiểu Bắc lẩm bà lẩm bẩm: “Dù sao thì chơi gì cũng sai cả thôi.”
Mạnh Kiến Dân cười mắng mỏ: “Mày cũng ác chiến quá rồi đấy, còn biết dùng pháo làm nổ hồng nữa cơ!”
“Hồi còn nhỏ cha mày đây cũng không dữ được như mày, cha mày chỉ dám trộm vài bó rau của nhà người ta thôi, trộm hồng ấy à, mày còn ác hơn tao!”
Mạnh Kiến Dân dùng tay áo lau mặt Mạnh Tiểu Bắc, lau nước mũi, tức đến mức niết mạnh mặt cậu, véo vành tai đỏ ửng vì lạnh của cậu, cuối cùng lại không kìm được hôn lên vết thủy đậu trên mũi cậu…
Cho Mạnh Tiểu Bắc đi Bắc Kinh?
Là cha, có nỡ nào?
Dù cho chính bản thân mình không thể quay về quê hương, thì vẫn còn con trai là hy vọng.
Trong mắt Mạnh Kiến Dân không phải khuôn mặt đỏ au cáu bẩn, đang hít nước mũi, mà hiện lên rõ mồn một trong mắt ông, chính là cái đầu nho nhỏ chỉ to bằng nắm đấm bàn tay, một cục thịt tròn tròn kéo theo cuống rốn, tự tay ông bế lên, nuôi lớn tới như giờ.
…
Khi Mạnh Tiểu Bắc cong miệng cười nắc nẻ, một mí hay hai mí cũng chẳng quan trọng, tất cả đọng lại chỉ còn ánh mắt sáng rực của cậu.
Cha cậu hôn lên vết thủy đậu trên mũi, trong mắt Mạnh Tiểu Bắc lóe lên ánh sáng, giống như sói con trên núi.
Cậu bị các cô bác hàng xóm chê bai rất nhiều. Có lúc, cậu lặng lẽ buồn tủi vì mình không được như thằng em lớn lên đẹp đẽ, được yêu thích, người người mến thương. Sao mình lớn lên lại không giống cha đẹp trai, cớ gì lại giống mẹ, mà rồi cũng chẳng bao giờ thấy mẹ thương mình hơn tẹo nào.
Năm mới mặc đồ mới, có sủi cảo thịt dê cùng hoa quả kẹo ngọt, hiếm lắm mới bị cha đuổi đánh, cha con thân thiết gần gũi, ngoài ra vẫn còn một việc mừng nữa, bà nội sắp tới thăm nhà cậu.
Hết chương 2
P/S: Nói sơ qua một chút về từ địa phương Thiểm Tây: Trong tiếng Thiểm Tây, 我 (wǒ) – tôi/mình/tao đọc trại như là 饿 (è) – đói. Vậy nên trong đoạn hội thoại ở chương này, 1 số từ 饿 (đói) mình đã tự động chuyển thành 我 (tôi). Ví dụ như câu Hồng của tao nguyên gốc là 这饿滴柿子啊!, trong câu này “饿滴” trong tiếng Thiểm Tây có thể hiểu là 我的 – của tao, còn bên dưới lời đáp của Mạnh Tiểu Bắc trong đoạn hội thoại này mình chuyển “饿 – đói” thành nghĩa của “我 – cháu”.