Mười Năm Yêu Thầm Người


"Ah? Anh trai lớn không chơi bóng nữa ạ?"
Mao Tiểu Vũ bừng tỉnh từ trong hồi ức, trông thấy Mao Văn Văn lật lật vài trang trên cuốn sổ ký họa, dừng lại ở một bức ảnh hoàn toàn khác biệt, "Đây là gì dợ? Sao không thấy quả bóng đâu nữa vậy?"
Bối cảnh bức ảnh là một lễ trao giải rực rỡ ánh đèn, Vương Tử Văn đứng trên sân khấu, mặc tây trang đi giày da, nở nụ cười thanh nhã, nói gì đó với người xem bên dưới.

Mao Tiểu Vũ trầm mặc giây lát, dời mắt đi, đáp, "Anh trai lớn gặp tai nạn giao thông, cơ thể bị thương, không còn chơi bóng được nữa."
Mao Văn Văn kinh ngạc mở to mắt, tay đỡ má, trên mặt lộ ra vẻ tiếc hận, "Vậy......vậy thì anh trai lớn đáng thương thật đó."
"......Sao lại đáng thương?"
"Lúc anh trai lớn chơi bóng đặc biệt vui vẻ nha, bức nào cũng cười hết á, anh trai lớn chắc thích chơi bóng lắm."
Đáy lòng Mao Tiểu Vũ tê rần, tầm mắt dừng trên nụ cười nhợt nhạt của người nọ trong bức ảnh, nhịn không được vươn tay xoa xoa đôi mắt bình tĩnh kia, tâm tình dần trở nên nặng nề.
Bức ảnh này chụp khi cậu gặp lại Vương Tử Văn rất nhiều năm về sau, nụ cười trong sáng xán lạn thời cấp ba đã biến mất không còn dấu vết, hắn trở nên trầm ổn, ôn hòa, nho nhã lễ độ hơn, nhưng mà Mao Tiểu Vũ vẫn thường xuyên hoài niệm cậu thiếu niên hào sảng tràn đầy nhiệt huyết ngày nào.

Đó mới là bộ dạng thực sự của hắn, chẳng qua đã bị thời gian mài mòn đi các góc cạnh, hoặc bị chính bản thân hắn lãng quên rồi thôi.
Khi đó hai người vốn dĩ đã hẹn với nhau, cho dù Vương Tử Văn tốt nghiệp rồi vẫn sẽ giữ liên lạc.

Ngày ấy phương tiện thông tin còn chưa phát triển như bây giờ, phương thức liên hệ duy nhất là qua điện thoại hoặc thư từ, Vương Tử Văn vốn đã nói đợi đến khi lên đại học, có địa chỉ cụ thể rồi sẽ gửi thư cho cậu, còn nói sẽ giúp cậu hỏi thăm xem muốn làm người đại diện của tuyển thủ bóng rổ thì cần chọn ngành nào, dặn dò cậu chăm chỉ học tập.
Nhưng mà cậu làm sao cũng không ngờ, mùa hè năm ấy, sau khi chia tay, đột nhiên không còn nhận được tin tức gì của Vương Tử Văn nữa.
Đến lúc khai giảng trở lại trường mới nghe nói Vương Tử Văn gặp tai nạn xe, xương một bên chân đều dập nát hết, phải dưỡng thương suốt cả kỳ nghỉ.

Lúc này Mao Tiểu Vũ bị dọa đến choáng váng cả người, vội vàng hỏi địa chỉ nhà Vương Tử Văn, sau đó lớp cũng không lên, một đường chạy như bay tới.

Nhưng mà tới nơi rồi mới phát hiện nhà Vương Tử Văn đã sớm chuyển đi, mấy người anh em có quan hệ tốt với hắn đều đã tốt nghiệp cả rồi, Mao Tiểu Vũ căn bản không biết cách nào để liên hệ với họ.

Cậu chỉ có thể đè nén sốt ruột trong lòng, chờ Vương Tử Văn gửi thư cho mình như đã hẹn, nhưng đợi hơn hai tháng cũng không có tin tức gì, rốt cuộc không chịu nổi, hạ quyết tâm mua vé xe lên Bắc Kinh, tranh thủ kỳ nghỉ lễ Quốc khánh một mình tới đại học Thanh Hoa tìm hắn.
Nhưng tìm gần bảy ngày trời cũng không thấy được một nửa cái bóng của hắn.
Danh sách học sinh tuyển thẳng không có tên Vương Tử Văn, cậu tìm khắp cả tòa ký túc xá nam sinh, thậm chí còn xin cả số điện thoại của giảng viên phụ trách, nhưng cũng không thu hoạch được gì, chỉ biết Vương Tử Văn vì dưỡng thương nên xin nghỉ học, không một ai biết rốt cuộc hắn đã đi đâu.
Cũng chính vào lúc ấy, Mao Tiểu Vũ mới không thể không thừa nhận, những lời Vương Tử Văn từng nói sẽ chờ cậu, sẽ quay lại tìm cậu, sẽ mãi mãi làm bạn với cậu chỉ là lời bông đùa thuận miệng nói ra mà thôi, không thể xem là thật được.
"Ba ba, chỗ này hết nóng rồi nè." Mao Văn Văn nghiêng người sờ sờ trán Mao Tiểu Vũ, lại đẩy nhẹ cậu một cái, "Ba đi ngủ đi, để Văn Văn thu dọn cho."

Mao Tiểu Vũ thở ra một hơi, quét sạch đống ký ức hỗn loạn trong đầu đi, ôm con gái đứng dậy, mệt mỏi lê bước về phía phòng bếp, "Ba ba làm cơm tối trước đã, đợi Văn Văn ăn xong ba ba sẽ đi ngủ."
Mao Văn Văn không khuyên được cậu, đành phải ngoan ngoãn để cậu bế, chờ vào đến phòng bếp liền nhảy xuống, tới chỗ tủ lạnh nói, "Văn Văn rửa rau cho, ba ba ngồi đi."
Mao Tiểu Vũ khẽ cười, xoa đầu bé con hiểu chuyện một cái, trong lòng cũng không còn khó chịu như vừa rồi nữa.
Hai cha con cơm nước xong, Mao Văn Văn lại tranh đứng trên ghế nhỏ rửa bát, rửa xong ghé vào đầu giường Mao Tiểu Vũ, nhất định phải nhìn ba ngủ rồi mới đi.

Mao Tiểu Vũ nắn nắn chóp mũi nhỏ của bé, chống cự không nổi cơn mệt mỏi, thả lỏng tinh thần nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ hồ còn cảm thấy có người giúp mình chỉnh lại chăn, Mao Tiểu Vũ mơ màng nghĩ, con gái không hổ là được di truyền gien của người kia, bộ dạng ôn nhu săn sóc này quả thật không khác chút nào.
Có điều cậu ngủ cũng không quá ngon, chập chờn mơ mơ tỉnh tỉnh, đến sáng sớm thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Mao Tiểu Vũ cắn răng ngồi dậy, nhìn màn hình chớp sáng, bỗng dưng cả người run rẩy, do dự nhấc máy.
Vừa mới kết nối, đối phương đã không khách khí quát, "Mày ngủ gì mà như chết thế hả, tinh thần có vẻ không tồi nhỉ, chuẩn bị xong rồi đúng không?"
Mao Tiểu Vũ cắn môi, nửa ngày sau mới nói, "Còn thiếu năm vạn nữa, tuần sau tôi mới được phát lương......"
"Vẫn còn thiếu năm vạn?!" Đối phương quả nhiên mở miệng liền mắng, "Thế mà mày vẫn cong mông lên mà ngủ được à, còn không mau đi kiếm tiền cho ông! Cuối tuần này mà tao còn không nhận được tiền, thì đừng trách tao công bố hết mấy thứ kia ra đấy!"
Mao Tiểu Vũ cuống quýt nói, "Đừng, đừng mà, anh cho tôi thêm hai ngày nữa đi, gần đây tôi cũng hơi kẹt tiền, vừa mới đến hạn nộp học phí cho con gái, tôi không còn lại bao nhiêu nữa, anh chờ thêm hai ngày nữa thôi, tuần sau tôi nhất định sẽ gửi cho anh......"
Đầu dây bên kia lại châm chọc, "Sao không đi mà đòi thằng kia đi? Mày đúng là ngu thật đấy, Vương Tử Văn giàu như thế, phẩy tay một cái là xong rồi, mày lại sống chết cũng không chịu cho nó biết, mày nói xem mày như vậy có hèn không hả?"
Mao Tiểu Vũ cắn môi dưới đến trắng bệch, nửa ngày sau mới nói, "Dù sao tôi nhất định sẽ gửi cho anh, anh đừng đi nói lung tung, đây là lần đầu tiên anh ấy làm tổng đạo diễn, phim vừa mới đóng máy, sắp sửa nổi tiếng rồi, anh đừng làm gì ảnh hưởng đến anh ấy, anh ấy không biết gì hết, không liên quan đến anh ấy......"
Đối phương càng nghe càng buồn cười, đột nhiên sinh ra hứng thú với lối suy nghĩ của tên ngốc này, trào phúng, "Mày xem mày là cái giống gì vậy hả? Thích nó đến thế cơ à? Khi đó suýt nữa vì nó mà chết, vẫn không hận nó chút nào hả?"
Mao Tiểu Vũ không lên tiếng, hồi lâu mới cẩn trọng nói, "Dù sao tôi sẽ cố gắng kiếm đủ tiền, nếu như thật sự không kiếm đủ, thì anh chờ thêm hai ngày......"
"Chờ cái đ*t ấy! Chuyện này không cần phải thương lượng nữa, tuần này là tuần này, tao đang cần dùng tiền gấp, nếu như cuối tuần mà tao còn chưa nhận được, thì mày chờ nhìn Vương Tử Văn lên đầu đề báo đi!"
Người nọ hung hăng dập máy, Mao Tiểu Vũ nghe đầu dây bên kia truyền đến tiếng tút tút, nhất thời tay chân lạnh lẽo, bất lực nhắm chặt mắt lại.
Chống đỡ cơ thể mỏi mệt không chịu được, trải qua một ngày bận rộn, Mao Tiểu Vũ chào tạm biệt Đào Y Na, đang muốn đi, lại đột nhiên bị đối phương gọi lại.
"Anh Tiểu Vũ." Đào Y Na nghiêng người tới, nói, "Bệnh của anh đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Mao Tiểu Vũ miễn cưỡng cười, gật đầu, "Đỡ hơn nhiều rồi, em yên tâm đi."
"Nhưng mà sắc mặt anh tệ quá......" Đào Y Na hít sâu một hơi, dứt khoát nói, "Chiều nay em không cẩn thận nghe được cuộc nói chuyện của anh với chị Lý, anh đang muốn tìm việc làm thêm hả? Như vậy không được đâu, mấy ngày này anh phải nghỉ ngơi cho thật tốt vào, đừng để mình vất vả quá như thế."
Mao Tiểu Vũ cắn môi, lắc đầu nói, "Không sao đâu, gần đây anh đang cần dùng tiền gấp, cũng chỉ bận bịu mấy ngày thôi mà, cố gắng chút là được thôi."
Đào Y Na lo lắng nói, "Anh muốn tìm công việc làm thêm gì vậy?"
"Phiên dịch, hoặc biên dịch cũng được, chuyên ngành anh theo học là Tiếng Anh."
"Aizz, công việc đó hao tâm tốn sức lắm đúng không? Anh còn đang mệt như thế, hay là chờ hết bệnh rồi lại làm, cũng chỉ mấy ngày thôi mà."

Mao Tiểu Vũ lắc đầu, "Không được, anh đang cần gấp thật."
Đào Y Na thấy cậu vẫn còn lâm râm sốt cả ngày, sắc mặt tái nhợt như quỷ, thật sự không đành lòng, liền nói, "Anh cần bao nhiêu tiền? Nếu không em cho anh mượn trước? Em vừa đoạt chức quán quân, được không ít tiền thưởng, cũng chỉ để không đó, cho anh mượn hết cũng không sao!"
Mao Tiểu Vũ cả kinh, vội vàng xua tay, "Như vậy đâu có được......"
"Có gì mà không được chứ? Anh là người đại diện của em mà, cũng có ôm tiền bỏ trốn được đâu, em chẳng có gì phải lo hết." Đào Y Na càng nói càng cảm thấy đây là một cách hay, liền ghé lại gần vỗ vỗ vai Mao Tiểu Vũ, cười nói, "Tiền thưởng của em được đến hai mươi vạn đấy nhé, có đủ không? Nếu như không đủ thì để em mượn thêm của anh em nữa, ảnh giàu lắm á, không thiếu chút tiền ấy đâu!"
Mắt Mao Tiểu Vũ lóe lên, trầm mặc một lát mới nói, "Đó là anh trai em, anh chẳng là gì của anh ấy hết, sao có thể làm phiền đến anh ấy như vậy được......"
Đào Y Na hắc một tiếng, nói, "Anh là người đại diện của em thì cũng xem như người nhà của em rồi, đừng khách khí như vậy chứ." Nói xong, cô lại cầm di dộng lên, nhẩm tính, "Để em xem nào, bây giờ em có hai mươi vạn tiền thưởng......!cộng thêm bảy vạn chín, cùng với tài khoản Alipay nữa......chắc cũng cỡ ba mươi vạn á, anh Tiểu Vũ, như vậy đã đủ chưa?"
Mao Tiểu Vũ thật sự bị cô làm cảm động, nghẹn ngào nửa ngày mới do dự nói, "Anh......!chỉ cần năm vạn là đủ rồi......"
Đào Y Na lập tức ngẩng đầu, có vẻ dở khóc dở cười, "Chỉ năm vạn thôi à? Aizz, em còn tưởng là chuyện gì lớn lắm chứ......!Ách, em không có ý gì đâu."
Mao Tiểu Vũ cười cười, lại mím môi, từ đáy lòng nói, "Na Na, cảm ơn em."
Đào Y Na hào sảng xua tay, hỏi số thẻ của cậu, một phút sau nói, "Được rồi đó, anh kiểm tra tài khoản đi."
Mao Tiểu Vũ nhìn số dư trên tài khoản, dây thần kinh căng chặt suốt một ngày trời cuối cùng cũng thả lỏng được một chút, cậu nhỏ giọng nói, "Tuần sau anh sẽ trả lại em."
"Aizz, không vội không vội, dù sao bây giờ em cũng không có việc gì cần dùng đến tiền."
Nhưng Mao Tiểu Vũ vẫn cảm ơn hết lời, tối đó còn mời Mao Tiểu Vũ ăn cơm rồi mới đi.

Đào Y Na nhìn theo bóng lưng thon gầy của cậu, không hiểu sao cảm thấy hơi đau lòng, người như cô từ nhỏ đã là thiên kim tiểu thư không lo ăn mặc, muốn vào giới giải trí thì vào, người nhà còn cử người theo hộ giá nữa, quả thật không thể hiểu được cuộc sống vất vả mưu sinh là như thế nào, có điều cô cũng gặp qua không ít, luôn muốn có thể giúp đỡ cho họ phần nào.
Giờ phút này Đào tiểu thư mỗi ngày làm một việc tốt đang ăn vạ trong nhà anh họ mình, nhịn không được kể chuyện này cho hắn nghe, cuối cùng còn bổ sung một câu, "Anh Tiểu Vũ vất vả thật đấy, em nghe chị Lý nói chỉ trừ lúc ăn ngủ, còn đâu toàn bộ thời gian anh ấy đều làm việc, anh ấy một mình gà trống nuôi con khó khăn biết bao, thế mà vẫn đối xử với con gái tốt như thế, đúng là một người đàn ông tốt mà."
Vương Tử Văn đang rang xay cà phê, liếc nhìn cô một cái, trêu chọc, "Na Na thích cậu ấy rồi hả? Ra tay hào phòng vậy, năm vạn nói đưa là đưa liền?"
Đào Y Na trừng hắn một cái, lăn một vòng trên sô pha, "Đó là anh chưa thấy sắc mặt anh ấy hôm nay thôi, tái đến phát sợ ấy, em thật sự lo anh ấy còn liều mạng như vậy nữa, ngộ nhỡ lao lực mà chết thì làm thế nào bây giờ? Phi phi, em không có ý đó."
Vương Tử Văn xay cà phê xong, ngửi thử, nói, "Em mà thích cậu ấy thật, thì anh cũng không đồng ý đâu."
Đào Y Na lật người lại, híp mắt hỏi, "Làm gì mà không đồng ý?"
"Tính cách không tốt, không thích nói chuyện, lại còn nhát gan nữa, y như con gái ấy, còn chẳng đàn ông bằng em."
Đào Y Na bật cười, phản bác, "Người ta có đàn ông hay không, không thể chỉ nhìn ở tính cách được, anh Tiểu Vũ rất kiên cường nha, đang mệt như vậy mà vẫn kiên trì đi làm, hai ngày nay dẫn dắt em cũng cực kỳ nghiêm túc, trong công việc hết sức tỉ mỉ, lại còn dịu dàng nữa chứ, em cảm thấy khá tốt, là một người đáng tin cậy đó."
Vương Tử Văn lắc đầu cười, lấy cà phê đã rang xay xong, đổ nước nóng vào pha, "Đáng tin cậy thì đúng là đáng tin cậy thật, anh cũng tiếp xúc với cậu ấy ba tháng rồi, nhìn ra được cậu ấy là người rất nghiêm túc, có trách nhiệm trong công việc, cũng có thể chịu được khổ." Hắn bưng cà phê ra, đưa một cốc cho Đào Y Na, cười nói, "Nếm thử đi, loại này anh mới phát hiện ra đó, hương vị cũng không tệ lắm."
Đào Y Na liền bật người dậy, uống hai ngụm, lại chẳng cảm nhận được gì, "Em chẳng thẩm ra được có gì khác biệt hết, anh đưa em uống chỉ tổ lãng phí thôi." Nói xong, cô ôm cái cốc xoay xoay trong lòng bàn tay, đột nhiên phát hiện một quyển sổ nhỏ, tiện tay cầm lên, "Đây là cái gì?"
Vương Tử Văn liếc mắt một cái, cũng bưng một cốc cà phê lên, "Lưu bút của bạn học cấp ba, hai ngày trước anh rảnh rỗi không có việc gì làm nên lật ra xem thử, hơn phân nửa là nhớ không ra."
Đào Y Na lật lật vài tờ, cố tình chọc hắn, "Lục Minh Xuyên, có tí ấn tượng nào không?"

Vương Tử Văn bất đắc dĩ cười cười, lắc đầu, "Hoàn toàn không nhớ ra."
"Giản Hạo thì sao?"
"Không có ấn tượng gì."
"......Thế còn Lý Đồng Đồng? E, dòng lưu bút này buồn nôn thật đấy, yêu thầm anh đúng không?"
Vương Tử Văn rút quyển lưu bút về, búng trán cô một cái, "Đừng nghịch ngợm nữa, anh thật sự không nhớ được bao nhiêu người."
Đào Y Na như nghĩ đến cái gì nhìn hắn, đột nhiên hỏi, "Em nói này, liệu có phải anh bị di chứng gì sau vụ tai nạn năm đó không? Chứ quên nhiều như vậy cũng không bình thường lắm đâu, ví dụ như đoàn phim vừa rồi của anh ấy, ngoại trừ những người anh quen biết từ trước ra, anh thử ngẫm lại xem anh còn nhớ được những ai?"
Vương Tử Văn cười cười nhún vai, "Mao Tiểu Vũ này."
"......Đó là hai ngày vừa rồi anh mới bắt đầu ghi nhớ."
Vương Tử Văn thở dài, cũng có chút buồn bực, "Không thể trách anh được, anh thật sự không nhớ nổi mà."
Đào Y Na cũng không kích thích hắn thêm nữa, lại kéo quyển sổ lưu bút về, xem những lời nhắn trên đó, hắc hắc cười, "Thời cấp ba anh được hoan nghênh vậy cơ à? Nhìn mấy chị gái này mà xem, chu choa, 'Rất thích bóng dáng khôi ngô của cậu trên sân bóng', haha, còn bóng dáng nữa chứ, chị gái này bình thường có dùng thơ từ ca phú bàn chuyện lý tưởng nhân sinh với anh không vậy?"
Đào Y Na vừa xem vừa phun tào, rốt cuộc cũng lật đến tờ cuối cùng, vẫn tiếp tục cười ha ha, "Ah, còn cái này nữa, 'Nếu chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau thì tốt biết mấy', chậc chậc, đây là tỏ tình rồi còn gì, năm đó anh đọc được có tâm tình thế nào vậy?"
Vương Tử Văn lúc này lại không cười, ý cười trong mắt hoàn toàn biến mất, bỗng nhiên rơi vào im lặng.
Đào Y Na sửng sốt, lắc lắc quyển sổ trước mặt hắn, "Sao thế?"
Vương Tử Văn nâng cốc cà phê lên, dùng hơi nước mịt mờ che đi hai mắt mình, một lúc lâu sau mới nói, "Đó là Mao Mao viết đúng không?"
Đào Y Na kinh ngạc hô, "Thật không dễ dàng, anh thế mà còn nhớ được một người!"
Vương Tử Văn lại trầm mặc giây lát mới nói, "Anh có quên ai đi nữa cũng sẽ không quên cậu ấy."
Đào Y Na tức khắc tỉnh táo lại, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, "Là ai thế? Nam hay nữ? Mối tình đầu à? Có phải chị dâu của em không? Là nỗi vương vấn không thể nói rõ thời thanh xuân đúng chứ?"
Vương Tử Văn, "......Cái gì vậy hả?"
Đào Y Na hắc hắc cười vỗ vai hắn, thúc giục, "Anh nói đi, Mao Mao này là ai?"
Vương Tử Văn đoạt lại quyển lưu bút, vươn tay xoa xoa dòng chữ đã phai mờ kia, như nhớ đến cái gì đó, nói, "Là một cậu nhóc rất thích xem anh chơi bóng."
Đào Y Na đột nhiên thu lại nụ cười, cơ mặt co rút, nhỏ giọng à một tiếng.
Bóng rổ là kiêng kị của Vương Tử Văn, Đào Y Na không nỡ nhắc đến, sợ khiến hắn đau lòng.

Nhưng không ngờ Vương Tử Văn lại tự mình nói trước, "Là một cậu nhóc vô cùng đáng yêu, ngày nào cũng theo sau anh, đối xử rất tốt với anh, còn cực kỳ sùng bái anh nữa......" Hắn thoáng khựng lại một chút, mới nói tiếp, "Anh có lỗi với cậu ấy, đã hẹn sẽ cùng nhau cố gắng, anh lại một mình chạy trốn."
Đào Y Na thử hỏi, "Chạy trốn......!Sao phải chạy trốn?"
"Cậu ấy rất thích xem anh chơi bóng, còn nói sau này phải làm người đại diện cho anh nữa, khi đó anh khoác lác với cậu ấy, nói cùng nhau chinh phục thế giới gì gì đó, nhưng sau lại......!Em cũng biết rồi đó, anh không còn chơi bóng được nữa, không biết phải đối mặt với cậu ấy thế nào, liền chọn cách không gặp lại."
Đào Y Na không biết phải tiếp lời thế nào, do dự nói, "Anh thật sự chưa từng gặp lại cậu ấy à?"
Một lúc lâu sau, Vương Tử Văn mới dựa lưng ra sau, thở dài, "Kỳ thực sau khi xuất viện anh có về lại trường một lần, đó là lần đầu tiên anh tới lớp tìm cậu ấy, nhưng mọi người đều nói không có người nào tên Mao Mao cả, anh tìm suốt một ngày cũng không tìm được cậu ấy, đành phải từ bỏ." Vương Tử Văn lại cười khổ một tiếng, nói, "Đến giờ anh cũng không biết vì sao cậu ấy lại gạt anh."
"Thế sao anh không qua lớp khác tìm thử xem? Năm đó cậu ấy học năm hai đúng không? Cùng lắm thì anh tìm hết các lớp năm hai thôi."
"Đã đi rồi, nhưng vẫn không tìm được." Vương Tử Văn không muốn nhắc lại, lắc lắc đầu, "Không biết có phải là cố tình trốn tránh anh không, cả trường đều biết chuyện anh bị tai nạn giao thông, nói không chừng là vì anh không còn có thể chơi bóng nữa, cậu ấy quá thất vọng, nên không mới muốn thấy anh nữa."
"Aizz......" Đào Y Na không biết còn từng có chuyện này, có chút thương cảm cho anh mình, an ủi, "Dù sao cũng đều là chuyện quá khứ rồi, anh đừng nghĩ đến nữa, anh xem bây giờ anh chó ngáp phải ruồi chuyển sang làm đạo diễn, cũng tốt lắm mà, Mao Mao gì gì đó, để cậu ta trôi qua theo gió đi!"

Vương Tử Văn cười cười, ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Hai người lại hàn huyên về vài chuyện khác, điện thoại của Vương Tử Văn đột nhiên vang lên, hắn nhìn thông báo trên màn hình, hướng Đào Y Na thở dài một tiếng, cười cười nhấc máy.
"Đỗ tổng? Có việc gì à?"
Giọng nam ở đầu dây bên kia có chút lãnh đạm, ngữ điệu cũng không nghe ra được cảm xúc gì, có vẻ cực kỳ lạnh nhạt, "Nghe nói đạo diễn Vương mới lấy được IP 'Thiết hải', tôi muốn thương lượng với anh chuyện này."
Vương Tử Văn là người thẳng thắn, cười cười, đi thẳng vào vấn đề nói, "Đỗ tổng muốn đầu tư sao?"
Đối phương cũng không phải là người thích quanh co lòng vòng, ừ một tiếng, so với hắn còn dứt khoát hơn, "Nếu như tôi đầu tư, chắc anh cũng hiểu ý tôi rồi."
Đương nhiên là hiểu, có thể khiến Đỗ Ninh Tu bỏ tiền ra đầu tư phim, trừ mục đích ấy ra, không còn nguyên nhân nào khác.

Vương Tử Văn hỏi lại, "Xem ra ngài có chuẩn bị mà đến, nhìn trúng nhân vật nào rồi à?"
Đỗ Ninh Tu lời ít ý nhiều nói, "Nam chính, Đường Viễn."
Vương Tử Văn lộp bộp trong lòng, có hơi đau đầu.

IP 'Thiết hải' này đã định trước là sẽ nổi như cồn, người đóng vai nam chính Đường Viễn tám phần danh tiếng sẽ vang xa, nhưng mấu chốt là người này phải có chút tài năng mới được, cố tình cái người mà Đỗ tổng muốn phủng kia.....thật sự là một lời khó nói hết.
"Ngài đừng trách tôi nói chuyện thẳng thắn quá nhé, vai Đường Viễn này có hơi miễn cưỡng, lời thoại quá nhiều, tôi sợ Đàm Kiêu chịu áp lực, vạn nhất không chống đỡ được......"
"Anh ấy tiến bộ hơn nhiều rồi." Đỗ Ninh Tu nhàn nhạt nói, "Gần đây có theo học một lớp diễn xuất, mỗi ngày đều luyện tập, anh cứ cho anh ấy cơ hội đi."
Vương Tử Văn thở dài, Đỗ Ninh Tu là một ông chủ lắm tiền nhiều của, một người bằng mười người, có y đầu tư, cơ bản chỉ cần tìm thêm hai ba người nữa là đủ, giúp hắn bớt đi không ít phiền phức, nhưng mà cái cậu Đàm Kiêu kia thật sự là ngu lâu dốt bền khó đào tạo, cũng không biết Đỗ Ninh Tu nghĩ thế nào, mà cứ phải một lòng một dạ muốn phủng cậu ta, đã vì cậu ta bỏ ra mấy ngàn vạn rồi, đến giờ vẫn chưa tạo được chút bọt nước nào, nghĩ mà thấy xót hết cả lòng.
Vương Tử Văn còn đang do dự, Đỗ Ninh Tu lại nói, "Nếu như nam chính khó quá, thì nam thứ cũng được.

Số tiền đầu tư sẽ không thay đổi, trên phim trường anh chỉ dạy anh ấy nhiều một chút là được."
Vương Tử Văn thở dài, "Nam thứ đã quyết định rồi, phía Tô Chu đã nhận đóng, không thể thay đổi được."
"Tô Chu?" Đỗ Ninh Tu hình như khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, nói, "Một diễn viên chưa có tác phẩm nào mà cũng có thể đóng vai nam thứ, Đàm Kiêu tốt xấu gì cũng đã đóng qua mấy phim, diễn nam chính cũng được chứ sao."
Vương Tử Văn quả thật dở khóc dở cười, thảo luận với một người lắm tiền nhưng không am hiểu về lĩnh vực này đúng là chẳng có nghĩa lý gì, liền tính tìm một lý do để lấy lệ cho qua, kết quả đối phương đột nhiên lại hỏi một câu, "Hay là đạo diễn Vương cũng giống như tôi, vì người nào đó, nên mới dành ra nhân vật này?"
Vương Tử Văn nghe vậy sửng sốt, theo bản năng hỏi lại, "Tôi á? Tôi thì có thể vì ai được?"
Đỗ Ninh Tu khựng lại một chút, nói, "Còn không phải là vì Mao Tiểu Vũ à?"
Vương Tử Văn không thể hiểu nổi logic của y, "Ngài nói gì vậy? Tôi với Mao Tiểu Vũ còn chưa nói với nhau được mấy câu mà, sao có thể vì cậu ấy......"
Đỗ Ninh Tu cắt ngang lời hắn, nói, "Anh gạt tôi như vậy thú vị lắm à, năm đó bởi vì anh mà cậu ấy thiếu chút nữa bị người ta đánh chết, đến lớp cũng không tới được, anh còn nói với tôi hai người không thân, như vậy có phải là hơi qua quýt quá không?"
Vương Tử Văn sửng sốt, có hơi mông lung, lại nghe Đỗ Ninh Tu nói tiếp, "Cậu ấy mua nước ô mai ở chỗ tôi suốt một năm trời, ngày nào cũng mang về cho anh, chạy tới gầy một vòng lớn, tôi hãy còn nhớ rõ mà.

Anh vì cậu ấy nên muốn chiếu cố Tô Chu tôi có thể hiểu được, anh không cần phải giấu tôi đâu, tôi chỉ đang phân tích cho anh thôi, diễn xuất của Đàm Kiêu dù có kém thì chí ít cũng phải tốt hơn Tô Chu một chút chứ, thế nên vai chính này......"
"Đỗ tổng." Người ở đầu dây bên kia đột nhiên cắt ngang lời y, không biết có phải là ảo giác không, mà Đỗ Ninh Tu lại nghe được giọng đối phương có hơi run rẩy, "Lời vừa rồi của ngài......là có ý gì?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui