Thẩm Lăng không hổ là người anh em thân thiết nhất của Vương Tử Văn, bữa tiệc đưa tiễn này chuẩn bị quả thật rất dụng tâm, mấy bàn đồ ăn đều là món ngon có tiếng, còn mời cả giáo sư đến, lại chuẩn bị không ít trò chơi nhỏ khuấy động không khí, cuối cùng còn có màn rút thăm trúng thưởng nữa, phần thưởng cũng rất phong phú, người trao giải chính là Vương Tử Văn, nhờ không ngừng khuấy động, đến lúc bữa tiệc gần kết thúc, bầu không khí quả thật náo nhiệt đến cực điểm.
MC đã đọc những cái tên trúng thưởng cuối cùng, Mao Tiểu Vũ cảm thấy bữa tiệc chắc hẳn cũng sắp kết thúc rồi, trong lòng lại bắt đầu có chút khẩn trương, nghĩ lát nữa phải làm cách nào mới hẹn được Vương Tử Văn ra, lại nói với hắn thế nào đây, nghĩ nửa ngày cũng không ra cách thích hợp, nghĩ đến mức buồn tiểu.
Vì thế cậu tranh thủ lúc không ai chú ý vội vàng chuồn ra ngoài, chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, giải quyết nỗi buồn, sau đó nhìn khuôn mặt cũng có thể xem như xinh đẹp của mình trong gương, nắm tay phải kéo một cái, tự cổ vũ mình.
Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, mày làm được mà, cố lên! Không có gì phải sợ hết!
Chuẩn bị tâm lý xong, cậu mới thở phào một hơi, treo nụ cười cứng đờ trên mặt, run rẩy đẩy cửa nhà vệ sinh ra.
"Anh xác định đã bỏ thuốc xong xuôi rồi à?" Một giọng nữ trong trẻo, đẹp đẽ vang lên, Mao Tiểu Vũ theo bản năng dừng bước, không nhúc nhích.
Đối phương trả lời, "Tôi đưa rượu cho bàn đó mà, bảo đảm không chút sơ suất, tôi còn tận mắt thấy cậu Vương uống rồi."
"Tốt lắm, chỗ tiền này anh cầm đi, chuyện tối nay nhìn thấy không được nói cho bất kì ai biết, nếu không bát cơm này anh không giữ được đâu, đã hiểu chưa?"
"Vâng, vâng, cô Diêu, cô yên tâm, chuyện ngày hôm nay tôi không biết gì hết."
Giọng nữ nói một tiếng 'đi đi', người đối diện đồng ý rồi rời khỏi đó, Mao Tiểu Vũ vội vàng tìm chỗ trốn, mơ hồ trông thấy người vừa đi mặc đồng phục nhân viên phục vụ, có lẽ là nhân viên khách sạn.
Cậu không thấy rõ mặt cô gái kia, chỉ trông thấy cô ta xoay người, nhấc giày cao gót gấp gáp rời đi.
Mao Tiểu Vũ trực giác cảm thấy người này làm chuyện xấu, hai chữ 'bỏ thuốc' vừa nghe được khiến cậu có chút lo lắng, trong lòng thoáng do dự, rốt cuộc vẫn không đành lòng mặc kệ, lẳng lặng theo sau cô gái kia.
Nhưng cô gái kia đi quá nhanh, Mao Tiểu Vũ lén lút bám theo nên không dám đi quá sát, qua mấy lần rẽ liền mất dấu, cậu ngơ ngác đứng tại chỗ một lát, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.
Quay trở lại hội trường tổ chức tiệc, đúng lúc MC tuyên bố bữa tiệc kết thúc, mọi người vỗ tay một hồi, những người không quá thân với Vương Tử Văn lần lượt ra về.
Vương Tử Văn bị vây ở giữa nói mấy câu, chỉ là Mao Tiểu Vũ đứng phía xa lại cảm thấy không quá thích hợp, không biết có phải Vương Tử Văn uống nhiều quá không, cậu cứ có cảm giác nụ cười của hắn có phần miễn cưỡng.
Có điều cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ đứng ngoài cửa yên lặng chờ, cậu muốn chờ tới khi Vương Tử Văn còn một mình, khi đó cậu nhất định sẽ tìm cách mặt dày tới gần.
Nhưng cậu trăm triệu lần không ngờ, Vương Tử Văn lại được Thẩm Lăng đỡ ra ngoài.
Vương Tử Văn bước đi loạng choạng, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt đỏ bừng, thoạt nhìn đã say đến hôn mê bất tỉnh.
Mao Tiểu Vũ ngẩn người, trông thấy hai người cùng nhau bước ra, trong lòng không khỏi thấp thỏm, cậu rất sợ Thẩm Lăng, dẫu sao đối phương không thích cậu, cậu không phải không cảm nhận được.
Đang không biết nên làm thế nào mới dụ được Thẩm Lăng rời đi, đột nhiên lại nghe thấy tiếng giày cao gót nện trên mặt đất, một cô gái từ phía đối diện vội vàng chạy tới, cao giọng gọi bọn họ, "Thẩm Lăng, rốt cuộc cũng tìm được các anh!"
Nghe thấy giọng cô ta, Mao Tiểu Vũ đột nhiên sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía đôi giày của cô ta, tim thoáng cái run lên, hiểu được gì đó, lập tức nép mình phía sau một cây cột đá, lo lắng, sốt ruột nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của Vương Tử Văn.
Cô gái kia rõ ràng không chú ý tới cậu, chỉ mải nhìn Vương Tử Văn, Thẩm Lăng trông thấy cô ta cũng rất ngạc nhiên, hỏi, "Diêu Lam? Sao cô lại đến đây?"
Diêu Lam đúng lý hợp tình nói, "Tử Văn bảo tôi tới đón anh ấy, tôi lái xe tới, aizz, quả nhiên anh ấy uống nhiều quá rồi."
Thẩm Lăng có hơi không tin, do dự hỏi, "Cậu ấy kêu cô tới đón?"
"Đúng vậy." Diêu Lam không vui trừng y, "Tôi lừa anh làm gì?"
Thẩm Lăng do dự giây lát, vẫn tin lời cô ta, nói, "Xe của cô đậu ở đâu? Tôi đỡ cậu ấy vào xe cho."
"Ở bên kia, đi theo tôi." Nói rồi cô ta xoay người, vừa đi vừa nói chuyện, "Tôi sẽ đưa anh ấy về thẳng nhà, tôi đã nói trước với chú dì rồi, anh không cần phải đi cùng đâu."
"Ồ, được." Thẩm Lăng thả Vương Tử Văn vào trong xe, xuống xe nói, "Vậy cô chăm sóc cho cậu ấy nhé, tôi đi trước đây."
Diêu Lam ừ một tiếng, chờ Thẩm Lăng đi xa rồi mới vào xe, nhanh chóng lái đi.
Mao Tiểu Vũ hoảng hốt, vội vàng chui vào một chiếc xe taxi đỗ gần đó, hô, "Bác tài, đuổi theo cái xe kia giúp tôi!"
Tài xế cũng không hỏi nhiều, có lẽ không chỉ một lần gặp loại chuyện này, rất bĩnh tĩnh đuổi theo, tốc độ của chiếc xe kia rất nhanh, nhưng tài xế vẫn luôn theo sát, tới trước một khách sạn vắng người mới dừng lại.
Mao Tiểu Vũ vội vàng xuống xe, trông thấy cô gái kia đỡ Vương Tử Văn trên vai muốn đi vào khách sạn, rốt cuộc cũng cảm thấy sự tình nghiêm trọng, lập tức tiến lên chắn trước mặt hai người, hô, "Này! Cô muốn dẫn anh ấy đi đâu?"
Diêu Lam hoảng sợ, thấy trước mặt là một người xa lạ, có hơi chột dạ, cố bày ra vẻ trấn định nói, "Liên quan gì tới cậu, tránh ra!"
Mao Tiểu Vũ còn hung hơn cô ta, nhe răng trợn mắt, trông không khác gì con mèo nhỏ xù lông, "Cô chuốc thuốc anh ấy đúng không? Tôi nhìn ra cả rồi, anh ấy hôn mê thế này, nhất định là do bị cô bỏ thuốc!"
Diêu Lam nghe vậy thì run lên, không khỏi do dự, Mao Tiểu Vũ lại tiếp tục hù dọa, "Tôi vừa gọi điện báo án, cảnh sát sắp tới rồi đấy, cô chạy không thoát đâu, tôi muốn kiện cô!"
Lý trí mách bảo Diêu Lam không nên tin tưởng, nhưng tâm lý lại hết sức hoảng loạn, cô ta trừng mắt nhìn cậu, quát, "Liên quan gì đến mày, ai kêu mày xen vào chuyện của người khác như vậy hả!"
Mao Tiểu Vũ đang lo lắng cho Vương Tử Văn muốn chết, nào có tâm tình tranh cãi với cô ta, lập tức xắn tay áo, tức giận nói, "Đây là học trưởng của tôi, tôi cũng thuộc câu lạc bộ điện ảnh! Cô lừa anh ấy đến đây, tôi trông thấy cả rồi, đừng hòng trốn tội, cô còn lừa cả Thẩm học trưởng nữa!"
Diêu Lam lúc này thật sự bị dọa, cứng ngắc tại chỗ không dám động đậy, cũng không giả bộ được nữa, Mao Tiểu Vũ nhân cơ hội xông lên cướp người, kéo Vương Tử Văn tới chỗ mình, vừa đỡ hắn vừa xụ mặt nói, "Tôi sẽ dẫn anh ấy về trường, chuyện hôm nay tôi có thể xem như chưa từng xảy ra, cô mà còn chuốc thuốc linh tinh cho anh ấy nữa là tôi tố cáo cô đấy!"
Diêu Lam nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng đỏ của Vương Tử Văn, do dự nói, "Nhưng mà anh ấy......" Còn chưa nói dứt lời đã bị ánh mắt cảnh giác lại hung dữ của Mao Tiểu Vũ hù dọa, cô ta gấp đến giậm chân, rốt cuộc không rảnh quan tâm đến nữa, vội vã hoảng loạn chạy mất dạng.
Mao Tiểu Vũ giữ chặt Vương Tử Văn, đuổi được cô nàng kia đi rồi, cả người liền đổ đầy mồ hôi lạnh, tâm tình lại sảng khoái vô cùng.
Cậu cẩn thận cọ cọ Vương Tử Văn, gọi hắn, "Học trưởng, anh tỉnh lại đi."
Nhưng Vương Tử Văn không biết bị chuốc thuốc gì, cả người nóng bừng, bị cậu cọ còn khẽ run lên, mở miệng ưm một tiếng, nghiêng đầu dựa vào cổ cậu.
Mao Tiểu Vũ đột nhiên cảm thấy tình huống có chút nguy hiểm, toàn thân Vương Tử Văn đều tỏa ra hormone giống đực cực kỳ mãnh liệt, cậu theo bản năng sợ hãi, rồi lại càng thêm lo lắng.
Cậu lục tìm di động của Vương Tử Văn, muốn gọi cho Thẩm Lăng, lại phát hiện di động của hắn hết pin rồi, hắn lại thần trí không rõ thế này, căn bản không hỏi được gì.
Đang lúc hết đường xoay sở, Vương Tử Văn trong lồng ngực cậu lại khẽ run lên, miệng lẩm bẩm, "Lạnh......"
Mao Tiểu Vũ nhíu mày, do dự giây lát, vẫn không nỡ để Vương Tử Văn bị lạnh, không khỏi quay đầu liếc nhìn khách sạn phía sau một cái.
Không bằng......tìm chỗ cho anh ấy nghỉ ngơi trước đã, rồi lại mời bác sĩ tới? Hay là gọi 120* nhỉ?
*số điện thoại cấp cứu
Suy nghĩ còn đang loạn cào cào, Vương Tử Văn lại vẫn không ngừng run rẩy, luôn miệng kêu lạnh, cậu không còn thời gian để do dự nữa, đành đỡ người vào khách sạn, nghĩ giúp hắn làm ấm người trước đã rồi tính.
Tóm lại lăn lộn hơn nửa ngày, cuối cùng cũng đưa được người vào phòng.
Mao Tiểu Vũ cẩn thận nhét hắn vào trong chăn, sau đó ngồi bên mép giường, rút điện thoại ra, nghĩ xem nên gọi cho ai.
Đương lúc rối rắm, đột nhiên nghe người bên cạnh lẩm bẩm một tiếng, "Tiểu Mao Mao......"
Mao Tiểu Vũ run bắn, kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn, Vương Tử Văn cọ cọ mu bàn tay cậu, hai mắt nhắm nghiền, vẫn nhỏ giọng gọi, "Mao Mao......"
Mao Tiểu Vũ đột nhiên thấy chua xót trong lòng, nửa ngày sau mới nói, "Anh vẫn còn nhớ em à?"
"Ừm......"
Mao Tiểu Vũ trầm mặc hồi lâu, buồn bực nói với con ma men đối diện, "Sinh nhật năm vừa rồi anh không tặng bài hát cho em, em còn tưởng anh rốt cuộc cũng quên em rồi chứ." Nhớ đến những gì nghe trộm được ở hành lang, trong lòng lại vụng trộm vui vẻ, "Hóa ra là vì bận quá à......!Được rồi, em tha thứ cho anh đấy."
Mao Tiểu Vũ cuối cùng cũng nhớ ra mục đích của mình tối nay, giờ phút này nghe được Vương Tử Văn gọi tên mình trong cơn mê man, tâm tình càng thêm phức tạp, thử hỏi, "Học trưởng, anh thích em thật à?"
Vương Tử Văn ưm một tiếng, không tự giác khẽ cựa quậy trong chăn.
Mao Tiểu Vũ ngẩn người, cảm thấy phản ứng của hắn khá đáng yêu, gan cũng lớn hơn một chút, lẳng lặng cúi người, nhìn hắn hỏi, "Nhưng nếu như anh biết về cơ thể em, có phải sẽ không thích em nữa không? Có phải cũng sẽ ghét bỏ em không?"
"Anh biết không? Em thật sự......rất sợ bị anh ghét bỏ."
"Đúng rồi, lại sắp đến......sinh nhật em rồi đó.
Nếu như năm nay anh có thể đứng trước mặt em, chính miệng chúc em sinh nhật vui vẻ thì tốt biết mấy, em đã mong chờ rất nhiều năm rồi, năm nay anh sẽ thỏa mãn em chứ?"
"Học trưởng, rốt cuộc anh có thích em không vậy......"
Không biết có phải Vương Tử Văn có cảm ứng tâm linh với cậu không, cậu đang lẩm bẩm thì hắn đột nhiên lại mơ mơ màng màng mở mắt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau mấy giây, Mao Tiểu Vũ đột nhiên run lên, sợ hãi kêu một tiếng, "Ai da!"
Vương Tử Văn mở to đôi mắt mơ màng, ngơ ngác gọi, "......Mao Mao?"
Mao Tiểu Vũ sợ đến thiếu chút nữa lăn từ trên giường xuống, mở to mắt như gặp quỷ nhìn hắn, "Anh...!Anh nhận ra em à?"
Vương Tử Văn lại vẫn là bộ dạng ngu ngốc nhìn chằm chằm cậu, sau đó đột nhiên vươn bàn tay vô lực, nóng rẫy chầm chậm túm lấy cánh tay cậu, "Mao Mao......!Em rốt cuộc chịu gặp anh rồi à?"
Mao Tiểu Vũ không biết hắn nhìn được rõ ràng hay đang trông thấy ảo giác nữa, do dự hỏi, "Anh thật sự biết em là ai hả? Em......" Cậu hít một hơi thật sâu, rốt cuộc lớn tiếng nói ra, "Em là Mao Tiểu Vũ, cũng là Mao Mao đây, Mao Mao chính là Mao Tiểu Vũ, người anh muốn gặp chính là em, vẫn luôn là em......"
Vương Tử Văn nhìn cậu không chớp mắt, vẻ mặt ngốc lăng, không nói gì.
"Học trưởng, em chính là Mao Mao." Mao Tiểu Vũ vươn tay về phía hắn, cẩn thận nắm lấy cánh tay hắn, "Tên em không phải là Mao Mao, mà là Mao Tiểu Vũ, anh nhớ nhầm rồi, tên em vẫn luôn là Mao Tiểu Vũ." Cánh tay đang nắm khẽ run lên, Mao Tiểu Vũ đột nhiên không nhịn được, do dự rồi lại lớn mật, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, "Học trưởng, anh nhớ kỹ tên em được không, tên em là Mao Tiểu Vũ, anh có thể nào đừng quên nữa được không......"
"Mao......" Vương Tử Văn ngây người giây lát, khoảnh khắc được cậu ôm lấy khẽ run lên, lẩm bẩm gọi một tiếng, "Mao......! Tiểu Vũ?"
Mao Tiểu Vũ đột nhiên không nhịn được, khóe mắt ẩm ướt, "Vâng."
Vương Tử Văn lại ngây người, lát sau đột nhiên vùi đầu vào vai cậu, cố chấp gọi, "Tiểu Mao Mao."
Mao Tiểu Vũ cắn môi, rốt cuộc bật cười, ghé bên tai hắn nói, "Anh thích gọi như vậy thì cứ gọi như vậy đi, dù sao......biết là cùng một người là được rồi."
Cơ thể Vương Tử Văn càng lúc càng nóng, Mao Tiểu Vũ rốt cuộc nhớ ra phải gọi bác sĩ cho hắn, đang muốn đứng dậy, cánh tay lại bị túm chặt, sau đó bị người dùng sức ném lên giường.
Cậu hoảng sợ, theo bản năng phản kháng, rồi lại bị giữ chặt, sau đó trước mắt bỗng nhiên tối sầm, một thân hình cường tráng nóng rẫy phủ lên, trong ánh mắt khiếp sợ của cậu từ từ cúi xuống.
Nụ hôn ập tới, người kia cũng dính sát vào cơ thể cậu.
Mao Tiểu Vũ đi theo Lương Sảng đã hơn một năm, thấy qua nhiều việc đời, sao không biết tình huống lúc này là thế nào, cuống quýt muốn đẩy ra, lại bị Vương Tử Văn nhẹ nhàng hôn lên vành tai, sau đó liền cảm thấy hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào mặt, nghe thấy tiếng hắn lẩm bẩm bên tai, "Mao Mao, cuối cùng anh cũng tìm được em."
Mao Tiểu Vũ bị hắn hôn, cả người như có luồng điện chạy qua, đầu óc tê liệt, chỉ có thể nằm yên tại chỗ ngơ ngác nhìn hắn.
"Anh......rất nhớ em." Vương Tử Văn thở dốc, lại hôn cậu một hồi, sau đó nghiêng đầu, hướng đến đôi môi đang không ngừng run lên khe khẽ kia, nhẹ nhàng phủ lên, "Em đừng......đừng bỏ chạy nữa."
Mao Tiểu Vũ không biết cảm giác này là gì, người cậu ngày nhớ đêm mong suốt năm năm trời, đột nhiên lại đè cậu dưới thân, dùng cơ thể nóng bừng ôm cậu, hôn cậu như vậy.
Cậu ngơ ngác cảm thụ nụ hôn ngang ngược lại dịu dàng kia, đến khi một bàn tay xa lạ chạm lên người mới đột nhiên lấy lại tinh thần, run bắn tìm cách phản kháng.
Nhưng Vương Tử Văn lại chỉ hôn cậu một lúc thôi, sau đó cong đôi mắt xinh đẹp, dịu dàng cười với cậu, vừa cởi cúc áo cậu, vừa cúi đầu hôn nhẹ, nỉ non, "Mao Mao, hình như em đẹp lên không ít ha."
Mao Tiểu Vũ dần dần bị hắn hôn đến hồn phi phách tán, một chút sức lực cũng không còn, trên người lại chợt lạnh, sau đó một bàn tay đặt trên ngực cậu khẽ xoa xoa, Mao Tiểu Vũ run bắn cả người, nhưng Vương Tử Văn lại ngơ ngẩn, lẩm bẩm, "Nhóc mập này, ngực cũng sắp lớn bằng ngực con gái rồi."
Mặt Mao Tiểu Vũ phừng một cái đỏ bừng, nhưng theo động tác của cái tay kia, cậu rốt cuộc không còn nói được nên lời nữa, chỉ có thể nhắm mắt, khẽ run rẩy dưới thân người kia, dòng nước trong người cũng vì động tình mà tràn ra.
Vương Tử Văn vừa hôn vừa vuốt ve, tay lại đột nhiên dừng động tác, mờ mịt chớp chớp mắt, ngơ ngác hỏi, "Mao Mao, sao em lại......biến thành con gái thế?"
Không chờ Mao Tiểu Vũ nói gì, Vương Tử Văn lại tiếp tục lầu bầu, "Thì ra Mao Mao là con gái à......!Ừm......!Là con gái thì tốt, là con gái thì càng tốt nha......"
Mao Tiểu Vũ khẩn trương nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi, "Học trưởng......!Anh thích...!thích con gái hơn à?"
Vương Tử Văn ngây ra một hồi, như là không nghe rõ, một bên vỗ về cơ thể cậu, một bên cười cười hôn môi cậu, "Thì ra Mao Mao là con gái, tốt quá, tốt quá rồi."
Mao Tiểu Vũ còn chưa kịp phân tích thâm ý của câu này đã cảm thấy phần thân dưới đau buốt, đau đến khiến cậu phải mở to hai mắt, túm chặt lấy bả vai Vương Tử Văn.
Đêm đó cậu mới biết, cái cảm giác đau đến muốn chết, lại sung sướng như muốn bay lên trời mà mình từng đọc được thật sự tồn tại.
Cậu chăm chăm nhìn người đàn ông khiến cậu đau đến cực hạn, đồng thời cũng mang cho cậu khoái ý cuồng nhiệt, nhìn dáng vẻ động tình của hắn, cảm nhận từng giọt mồ hôi của hắn rơi trên người mình, hòa vào làm một với mình.
Mới đầu cậu còn nhỏ giọng khóc nức nở, đến cuối cùng bị ép tới không ngừng gọi tên người này, rúc trong lồng ngực mạnh mẽ của hắn gọi một tiếng rồi lại một tiếng, như thể làm vậy người này sẽ hoàn toàn thuộc về mình, không bao giờ tách khỏi mình nữa vậy.
Cho tới tận khi chìm vào bóng tối, cậu cũng chưa từng buông hắn ra, cái ôm của người kia nóng bỏng, lại nồng nhiệt, như là thật sự vì cậu mà thiêu đốt vậy, ánh mắt đẹp đến khiến cậu không sao tin được.
Đến khi mở mắt ra lần nữa, ngoài trời đã sáng trưng, Mao Tiểu Vũ đờ ra một lúc lâu mới phản ứng lại được.
Cậu ngẩng phắt đầu dậy, lại phát hiện mình đang nằm trong lồng ngực Vương Tử Văn, người đàn ông kia vẫn đang say ngủ, môi vẫn dán trên đỉnh đầu cậu, cứ ôm cậu ngủ suốt một đêm như vậy.
Mao Tiểu Vũ cẩn thận dịch người, nhích sát lại gần Vương Tử Văn hơn nữa, nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn, cảm thấy hạnh phúc đầy ngập trong lòng, như muốn tràn cả ra ngoài.
Cậu cũng cẩn thận ôm lấy thắt lưng Vương Tử Văn, chôn trong ngực hắn, cảm thấy cả thế giới đều như sáng bừng, tốt đẹp đến khiến cậu lười không muốn động đậy.
Cậu ngẩng đầu tỉ mỉ nhìn hắn, càng nhìn càng thích, thích vô cùng, nhịn không được lặng lẽ tới gần, nhè nhẹ ấn một nụ hôn lên đôi môi mềm mại, ấm áp của hắn.
"Học trưởng, em......" Mao Tiểu Vũ cắn môi, cảm thấy lời này thật khó nói ra miệng, nhưng vẫn nhịn không được muốn nói.
Cậu muốn nhìn vào hắn, nghiêm túc nói một lần, chờ hắn tỉnh lại rồi, phỏng chừng càng ngượng ngùng không dám nói hơn.
Vì thế cậu xoa mặt hắn, lại hôn hắn một lát, cười cười nhỏ giọng nói, "Vương Tử Văn, em thật sự......rất yêu anh.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...