Hạ Tri Thư nghiêng đầu, dường như có thể xuyên qua đêm đen lạnh lẽo để nhìn thấy được tháng ngày lấp lánh thơm ngát hương hoa nhài ấy. Năm mười bảy tuổi bị Tưởng Văn Húc gạt lên giường làm quà sinh nhật, lúc đó ân ái ngọt ngào là giả, chỉ có đau đớn lần đầu có thể liên hệ với bây giờ.
Đồ vật nhìn đến mười bốn năm cũng chán, huống gì bây giờ Hạ Tri Thư không có hoa nhài, người thì đầy mùi dầu khói, thân thể còn suy yếu.
Không biết qua bao lâu cánh cửa kia mới mở ra, Tưởng Văn Húc lạnh lùng liếc cậu: “Không vào thì cứ ở ngoài tiếp đi.”
Hạ Tri Thư lảo đảo đứng lên, vào nhà, không còn sức để quật cường. Đau đớn nhất không phải là chưa từng có được, mà là đã từng có được cái tốt nhất, nhưng bây giờ lại mất hết.
Tưởng Văn Húc vốn còn muốn dùng chuyện này để phát tiết toàn bộ cơn giận bị đè nén với Hạ Tri Thư, muốn cậu không được học xấu ở ngoài, đến hai chữ chia tay cũng có thể treo bên miệng. Nhưng hắn vừa nhìn thấy áo lót của Hạ Tri Thư liền choáng váng, một mảng máu lớn dính ở trên đó.
Hạ Tri Thư để nước ấm chảy lên người, cậu cởi quần áo càng hiện rõ vẻ gầy gò.
“Lúc ngoài cửa em đã làm gì vậy?” Tưởng Văn Húc cầm quần áo hỏi Hạ Tri Thư, vẻ mặt phức tạp.
“Chảy máu mũi.” Hạ Tri Thư lạnh nhạt nói, lau vệt nước trên mặt.
“Em không biết gõ cửa à, chẳng lẽ anh không cho em vào nhà sao?” Tưởng Văn Húc vứt quần áo sang một bên, đóng cửa phòng tắm đi về phía Hạ Tri Thư. Vừa đi vừa loạt soạt cởi quần áo mình vứt vào sọt đựng quần áo.
Tưởng Văn Húc ghé dưới vòi sen ôm lấy Hạ Tri Thư hôn lên, tay ve vuốt từ eo đến ngực, lông mày càng nhíu chặt hơn: “Không phải em chơi ma tuý đấy chứ, gầy thành thế này.”
Hạ Tri Thư lắc đầu không nói gì, thậm chí cũng không tiếp tục nói chuyện vừa rồi.
Tưởng Văn Húc không thèm để ý, vặn nhỏ nước lại đè Hạ Tri Thư lên vách tường gạch hôn sâu, xoa nắn bên vùng eo mẫn cảm của Hạ Tri Thư trong trí nhớ.
Hạ Tri Thư bị tường gạch lạnh lẽo kích thích đến run lên, cậu không có chút sức lực nào để hùa theo Tưởng Văn Húc. Ánh mắt tỉnh táo nhìn động tác tình tứ của Tưởng Văn Húc, cảm giác buồn nôn gợn lên không dứt. Tuy cậu không đi điều tra, nhưng cũng không hẳn là không biết gì về những chuyện trăng gió bẩn thỉu mà mấy năm qua Tưởng Văn Húc làm ra.
Động tác của Tưởng Văn Húc hơi ngừng lại, một tay nhéo lấy cằm Hạ Tri Thư, hơi dùng sức: “Không muốn bị anh chạm vào?” Trong giọng nói của hắn rõ ràng có chút nghi ngờ và giận dữ. Hạ Tri Thư cảm thấy đau, né hai lần không được thì không phí sức nữa.
“Anh muốn nghĩ sao cũng được.”
Đối với Tưởng Văn Húc ở vị trí cao mà nói, lời này không khác nào khiêu khích.
“Anh biết rồi.” Tưởng Văn Húc cười lạnh một tiếng tắt vòi sen đi, dùng lực bắt lấy cổ tay Hạ Tri Thư kéo ra ngoài: “Hôm nay anh phải làm em, xem có phải em đã được bác sĩ kia thoả mãn rồi nên mới không tới lượt anh không.”
Trừ cơn đau ở cổ tay thì đến tai cậu cũng bị lời độc ác như vậy đâm đau đớn. Cậu lảo đảo bị kéo đến giường phòng ngủ, hầu như là ngã vật xuống, cảm giác choáng váng càng nặng hơn.
Vệt nước không được lau khô làm ướt một mảng giường lớn. Thân nhiệt của Tưởng Văn Húc cao, không mở điều hoà đủ ấm, còn Hạ Tri Thư thì lạnh đến mức không nhịn được muốn cuộn người run lẩy bẩy.
So với thời thiếu niên, bây giờ Tưởng Văn Húc đã cường tráng hơn không ít, cao hơn mét tám lăm, khiến người ta có cảm giác vô cùng áp bách. Lúc trước Hạ Tri Thư cảm thấy ở bên Tưởng Văn Húc rất có cảm giác an toàn, nhưng giờ chỉ thấy hoảng sợ.
Hạ Tri Thư giãy giụa kịch liệt, cậu không muốn bị người kia chạm vào trong tình huống như vậy, điều này khiến cậu cảm thấy nhục nhã và hoảng loạn. Nhưng mấy ngày nay Tưởng Văn Húc đã bị lo lắng và hoảng hốt trong lòng dằn vặt vô cùng, đến mức hắn không ôm được Hạ Tri Thư, không xác nhận được người này thật sự không rời bỏ mình, hắn sẽ phát điên.
Hạ Tri Thư bị cà vạt trói tay, mặt đối mặt bị Tưởng Văn Húc giữ chặt tiến vào chỗ sâu nhất. Suy cho cùng Tưởng Văn Húc vẫn còn trẻ, thân thể tốt hơn nhiều so với cậu. Bị sức lực khủng bố như vậy điều khiển mà không có chút năng lực phản ứng nào, hiện thực này khiến Hạ Tri Thư khó có thể chịu đựng. Cậu cảm thấy như vậy giống như… bị cưỡng hiếp.
Tưởng Văn Húc nóng lòng tuyên bố chủ quyền, lưu lại dấu hôn dày đặc trên cổ Hạ Tri Thư, cắn một bên đầu v* Hạ Tri Thư phát tiết lần thứ nhất. Đến lần hai Tưởng Văn Húc lật Hạ Tri Thư lại, tiến vào từ sau lưng, lực tay nắm eo cậu rất lớn, còn mang theo ý cười ác ý: “Em đúng là thông minh, biết học trò mèo lạt mềm buộc chặt này. Đúng thế, so với việc làm cá chết trên giường thì thú vị hơn nhiều lắm.”
Đêm đó Hạ Tri Thư ước được chết còn hơn bị dằn vặt như vậy, trên người và trong lòng đều đau đến không chịu nổi. Đến cuối cùng Tưởng Văn Húc không kìm chế được sức lực đã làm tổn thương Hạ Tri Thư. Thân thể cậu vốn suy yếu, bệnh của cậu còn kèm theo triệu chứng máu khó đông, máu chảy đứt quãng khó có thể kiềm lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...