Buổi tối, Lý Kính Thù viết xong báo cáo, ngáp ngắn ngáp dài ngã lưng ra sô pha phía sau. Còn Phương Bình đang cặm cụi viết sách. Thật ra, mấy năm nay, cô tiến bộ rất nhiều. Nhân vật của cô mang rất nhiều cảm xúc, sức sống rất mãnh liệt. Giống như những bông hoa anh đào theo gió bay đi, cuối cùng rơi xuống mặt đất. Cuộc đời này, làm sao có thể hiểu được hết mọi thứ, có mấy ai biết được phía sau những ánh hào quang của sự nghiệp, Phương Bình đã trải qua những gì? Bức màn đen trắng ấy phơi bày tất cả sự thật mà thế giới không thể nào che dấu đi, chỉ có thể thật vội vàng chấp nhận nó. Lắng sâu vào trong trái tim, ép buộc nó phải vùi chôn thật sâu tận đáy lòng. Một lúc nào đó, những thứ tưởng chừng như dễ dàng quên đi lại không như bản thân tưởng tượng, thật ra chúng vẫn luôn luôn hiện lên trước mắt.
Lý Kính Thù nằm trên sô pha lẳng lặng đọc sách của cô, mãi một lát sau mới lên tiếng: “Phương Bình, tại sao nhân vật của em lại chín chắn như thế?”
”Bởi vì như thế mới có thể đối mặt với bi kịch cuộc đời mang đến!”
Lý Kính Thù cười cười xoa đầu cô: “Em ngây thơ như thế sao? Đôi khi con người không cần phải quá chín chắn như thế, càng chín chắn thì khi gặp phải đau thương sẽ càng yếu đuối!”
Nhiều năm sau này, khi bình tâm suy nghĩ lại, Phương Bình mới biết thật ra Lý Kính Thù mới là người chín chắn nhất, là người mà cô cần nhất. Anh đã nói rất đúng, cho dù con người có trưởng thành đến đâu, thì cũng chỉ là người bình thường, hứng chịu mọi tai họa mà vận mệnh mang đến. Cô luôn cho rằng bản thân rất mạnh mẽ, nhưng khi đối mặt với chia ly cùng sinh tử, hóa ra cô chỉ là một Nhậm Phương Bình quá đỗi bình thường, cần đến anh bảo vệ mà thôi.
Tối hôm đó, những ngôi sao trên trời cứ thế ngời sáng. Lý Kính Thù say giấc trên chiếc ghế sô pha, Phương Bình buông cây bút trong tay xuống, lặng lẽ ngắm bầu trời sao. Bóng đêm bao trùm mọi cảnh vật, bầu trời sao chiếu sáng tất cả, sau bao đau thương thì còn lại gì giữa hiện thực tàn khốc này? Lúc đó Phương Bình không biết, nhưng sau này cô là người rõ nhất. Sau bao đau thương thì còn lại giữa hiện thực tàn khốc này chỉ có nỗi đau cùng năm tháng, cả những oán hận.
Ánh nắng mặt trời len lõi trong căn phòng, Lý Kính Thù nheo mắt ngồi dậy. Phương Bình không thấy bóng dáng ở đâu. Anh vào nhà vệ sinh, tiếng nước róc rách vang lên trong phòng tắm. Lý Kính Thù thay quần áo, sau cùng khép cửa ra khỏi nhà.
Tầm một lát sau, Phương Bình tay mang theo rất nhiều đồ bước vào nhà. Khó khăn lắm mới có thể vào được ngôi nhà thân yêu của cô. Phương Bình hì hục nấu ăn, toàn những món mà Lý Kính Thù thích. Khi cô nấu xong thì cũng là lúc Lý Kính Thù trở về nhà. Kì lạ nhất là lúc anh ra khỏi nhà, áo sơmi trắng cùng quần âu, ngoài ra chẳng có thứ gì khác. Nhưng lúc anh quay về, trên tay là một tập tài liệu dày cộm. Phương Bình cảm thấy kì lạ, bèn hỏi anh:
”Kính Thù, trên tay anh là gì thế?”
Lý Kính Thù không trực tiếp trả lời cô, anh bình thản ngồi vào bàn, một lát sau mới từ tốn nói: “Cái này sao? Chỉ là một lát nữa cần viết báo cáo thôi. Bởi vì rất nhớ em nên anh mới mang về đây viết đấy!”
Phương Bình thầm nghĩ, người đàn ông này thật gian xảo. Phải tránh xa anh mới được. Tối hôm đó, trong thư phòng, dưới ánh đèn màu cam ấm áp. Phương Bình cùng anh viết báo cáo. Nét chữ cô nhẹ nhàng thâm tình, trải rộng trên tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh. Màu mực xanh như màu da trời, khắc họa một nụ cười trong sáng nhất, thuần khiết nhất của cả cô và anh.
Một lát khuya, Phương Bình ở trong vòng tay của Lý Kính Thù nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ. Lúc trước, không hiểu cái gì là quý trọng, nhưng mãi đến khi không còn quay đầu được nữa, Phương Bình mới cảm thấy nhớ vòng ôm ngày hôm nay của anh. Đáng tiếc, cả cô và anh đều không thể quay về, đều đã là hiển nhiên như trời như đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...