Mười Năm Thương Nhớ

Ai thích xem kịch giờ vàng?

Không biết có phải do bữa tôm càng miễn phí phát huy tác dụng hay không mà Tân Đạt Di đã tỏ ra hết sức dũng mãnh trong trận đấu tập luyện buổi chiều, ghi được một phần ba tổng số bàn thắng, Tư Hoán mắt chữ O mồm chữ A vì bất ngờ.

“Nói đi, đi ăn ở đâu đây? Seine hay Avone?” Tư Hoán bất lực hỏi, dù bị cậu bạn thân nói mát nhưng vẫn cười vui vẻ.

“Seine.”

“Avone.”

Ngôn Hi và Tân Đạt Di vừa cười vừa hét, nhưng ý kiến không thống nhất ánh mắt nhìn nhau toé lửa hồng.

“Đó là, gì vậy?” A Hoành nhẹ nhàng hỏi.

Tư Hoán cười, giải thích với em gái: “Toàn là các nhà hàng phong cách Châu Âu có món tôm càng ngon thôi. Món tôm của Seine thì tuyệt đỉnh, còn món tôm của Avone mặc dù không được như Seine nhưng món bia của nhà hàng này lại không đâu có.”

“Vậy à!” A Hoành gật đầu.

“Anh Tư Hoán, anh đừng nói đến tôm được không, cảm giác như anh đang ăn thịt em vậy.” Cậu bé đội mũ phồng miệng làu bàu, cậu chàng có vẻ không được vui cho lắm.

Hai má lúm đồng tiền hiện rõ trên má Tư Hoán, anh xoa đầu cậu bé, rối rít nói: “Sorry, sorry nhé!”.

A Hoành liền cười, thế thì gọi bằng gì nhỉ?

Lúc này, Ngôn Hi liền xen vào.


“Bia ở Avone!”

“Tôm ở Seine!”

“Avone!”

“Seine!”

“Bia!”

“Tôm!”

“Ok, bia!” Ngôn Hi kết luận, hai má đỏ hồng, cười rất đắc ý.

“Ngôn Hi!” Tân Đạt Di biết mình lại bị lừa, thấy món tôm càng sở trường bị phỗng tay trên má nước mắt lưng tròng.

“Thôi thôi, cãi nhau gì chứ!” Tư Hoán ưỡn ngực, nói rất hoành tráng:” Mang bia của Avone đến Seine ăn tôm!”

Ngôn Hi nhún vai. A Hoành có cảm giác không phải Ngôn Hi thèm uống bia đến mức đó mà chỉ cố tình trêu Tân Đạt Di mà thôi.

Cả bọn kéo đến nhà hàng Avone, một lúc nữa mới đến giờ cao điểm nên khách chưa đông.

Phong cách thiết kế của Avone không có nhiều điểm khác biệt với các nhà hàng đồ Âu khác, cửa sổ mở rộng, sáng sủa, trên tường là những bức tranh sơn dầu sắc nét, bàn ăn rất lịch sự, bát đũa bóng loáng, khăn ăn tối màu được gấp thành hình thiên nga, bàn ăn nào cũng có một nụ hồng chúm chím ngậm sương.

Nhưng A Hoành cảm thấy cả nhà hàng có gì đó không được hài hòa. Đúng rồi, bức tường đối diện bàn ăn cuối cũng không có bức tranh sơn dầu nào.

“A, cậu Ngôn, cậu Ôn, cậu Tân đến rồi à.” Một người đàn ông ngoại quốc có mái tóc màu hạt dẻ, mắt màu nâu trong chiếc ao đuôi tôm bước ra, lưu loát chào hỏi bằng tiếng Trung, nhưng ngữ điệu vẫn lơ lớ.

“Chú Liszt.” Tư Hoán lịch sự chào lại.

Ngôn Hi chỉ gật đầu thay cho lời chào. Tân Đạt Di thì mặt đỏ gay, xổ luôn câu: “Hello, how are you?”

Ông Liszt liền cười.”Cậu Tân, tôi là người Đức mà.”

A Hoành cười thầm.

Tép thì mắt sáng lên, ông Liszt nhìn chằm chằm. Lúc nào cậu ta cũng có hứng thú với người lạ hoặc những sự vật mới mẻ.

“Mấy vị đến để…” Ông Liszt hỏi với ý thăm dò.

”Lấy mấy chai bia” Ngôn Hi cầm chiếc găng tay cao su đặt trên mặt quầy lên, đeo vào, mỉm cười.

Ông Liszt đi tới bức tường không treo mấy bức tranh, lấy chân ngoắc nhẹ cái móc ở góc tường và kéo ra, bên trong là những chai bia vàng óng, bắt mắt.


A Hoành thấy trước mắt sáng rực,. Số chai này không đựng bia mà mang làm đồ sưu tầm cũng có giá. Đường nét sắc sảo, gam màu ấm áp.

Ngôn Hi bước đến giữa tủ bia, trầm tư giây lát rồi thò bàn tay đeo găng ra, lấy một chai bia ở phía bên phải, lắc nhẹ chất lỏng vốn đang trong suốt trong chai lập tức trở nên vàng óng, rực rỡ.

“Fleeting time, chú Liszt trữ lâu như thế, cuối cũng vẫn bị cháu phát hiện ra.” Ngôn Hi reo lên, anh nhướng mày, giọng nói lộ rõ vẻ phấn chấn và bất ngờ.

Ông Liszt sửng sốt, ngần ngừ hồi lâu mới nói:” Cậu Ngôn, chai này có người đặt rồi.”

“Ai?” Ngôn Hi nhướng mày hỏi.

“Ông chủ trẻ của tôi.” Ông Liszt có vẻ khó xử.

“Không được, cháu là người phát hiện đầu tiên.” Anh giữ khư khư chai bia trong lòng, trợn mắt nhìn ông Liszt với vẻ rất trẻ con.

“Trước đó cậu cũng đã hỏi tôi mấy lần, tôi rất ngại, thực sự tôi không phải tôi cố tình làm quan trọng hóa vấn đề đâu, có điều chai này là do ông chủ trẻ của tôi lưu trữ, chỉ có một chai thôi.” Ông Liszt giải thích.

“Ông chủ của chú đâu?” Tư Hoán cau mày

“Cậu ấy đang đi du học.”

“Thế có gọi điện với cậu ấy được không?” Tư Hoán không cam tâm mà hỏi tiếp.

“Ờ…” Ông Liszt ngập ngừng một lát rồi miễn cưỡng đáp. “Để tôi thử xem”.

Nhìn ông Liszt đi gọi điện thoại, Tân Đạt Di liền chửi đổng: “Mẹ kiếp! Ông chủ trẻ đếch nào mà dám qua mặt lão tử hả! Tư Hoán, cậu lằng nhằng với ông Tây này nữa làm gì, chỉ cần mấy ông già ở nhà gọi điện thoại đến thì bia nào chẳng có, ngồi đây năn nỉ cái thằng chủ trẻ chết tiệt kia làm gì! Mẹ kiếp!”

Tư Hoán cười khổ.

Nếu Ngôn Hi không đòi uống thì cậu đã không….

Ngôn Hi không nói gì mà chỉ lấy tay cào nhẹ trên vỏ chai, nheo mắt nhìn khối chất vàng lỏng đang trong trở lại.


Ông Liszt quay lại nói: “Xin lỗi các cậu, ông chủ trẻ của tôi bảo Fleeting time là sở thích lớn nhất của cậu ấy, muốn tặng cho người cậu ấy trân trọng nhất, thế nên yêu cầu của cậu, tôi e là…”

Ngôn Hi trân trân nhìn chai bia rồi ngẩng lên, trả lại cho ông Liszt, mỉm cười nói: “Tự nhiên bản thiếu gia lại không thèm uống nữa, trả lại chú này!”

Tân Đạt Di liền nâng cằm Ngôn Hi, cười hềnh hệch, nói: “Người đẹp, không sao đâu, chỉ cần theo thiếu gia là có cái uống, không uống đồ ngoại, ta xài bia Thanh Đảo, ủng hộ hàng trong nước, khỏe re!”

Ngôn Hi túm tay Tân Đạt Di, liếm môi một cái, mắt cười lúng liếng, nói: “Đồ đáng ghét!”

A Hoành nghe mà sởn hết gai óc.

Tân Đạt Di đỏ mặt, ấp úng nói: “Ngôn Hi, cậu…cậu…”

Ngôn Hi cười, lại ném thêm một cái nhìn lúng liếng vô tội, ranh mãnh nữa. Trong những trò trêu đùa người khác, anh không chịu thua bao giờ.

Tư Hoán mỉm cười, chen vào tách hai kẻ đó ra.

“Đừng đùa nữa, em Tép cũng đói rồi kìa. Đúng không Tép?”

Cu Tép xoa bụng rồi tần ngần gật đầu.

A Hoành bật cười. Cô buộc phải đặt mình ở vị trí làm ngơ với tất cả mới che giấu được sự thắc mắc của mình.Tư Hoán luôn coi mình là bảo mẫu của Ngôn Hi, luôn khéo léo không cho người khác tiếp xúc quá nhiều với anh. Còn Ngôn Hi mặc dù không thích nhưng cũng không chống đối.

Đến Seine, ông chủ vồn vã, nhiệt tình mời chào, như thể đã quen thân, xem ra ba anh chàng này rất hay đến đây.

“Bác Trần, bác chọn cho tụi cháu ít tôm hùm tươi, con to nhất bác cho vào đông lạnh rồi thái mỏng, cho mấy đĩa mù tạt, ít tương nữa, còn những con nhỏ thì cho vào rang với phô mai Hà Lan.” Tân Đạt Di thành thục gọi món.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui