Mười Năm Sau Khi Tôi Mất

1.

Đây là năm thứ mười kể từ khi tôi mất.

Dường như mọi thứ không có gì thay đổi.

Tôi nhìn chồng tôi đi làm ngày qua ngày cũng chỉ đeo cùng một chiếc cà vạt. Mỗi cuối tuần đều sẽ tới thăm bố mẹ tôi, khi rảnh rỗi sẽ tới nghĩa trang đặt một bó qua lên trước mộ của tôi.

Nhưng tôi lại thấy anh ấy có gì đó hơi kì lạ. Vì lí do nào đó mà anh ấy luôn lạnh nhạt với con trai. Nhưng gần đây mỗi tối anh ấy đều dỗ con đi ngủ, sáng trước khi ra ngoài cũng sẽ hôn lên trán con một cái.

Anh chỉ dạy cho con mỗi cách dùng của từng loại đồ điện trong nhà và vị trí bày biện đồ vật quan trọng.

Sự dịu dàng trong mắt anh nhiều tới nỗi không thể hòa tan, nhưng cũng ẩn chứa cùng cực đau đớn.

Bài nghiên cứu học thuật của anh đã kết thúc nhưng anh không hề có kế hoạch mới. Anh càng lúc càng ít nói chuyện với học sinh, chỉ mơ hồ nhìn liếc qua phòng học. Anh cũng chẳng thèm quan tâm trong phòng có bao nhiêu người, chỉ lo bắt đầu giảng những nội dung khó hiểu, tối nghĩa của mình.

Cơ thể anh còn sống nhưng linh hồn thì đã mục nát.

Thành Ngọc bị nghiện hút thuốc.

Vào đêm khuya tĩnh lặng, một mình anh đứng trên ban công. Đầu ngón tay anh hơi ửng đỏ, khói thuốc bao trùm khắp người anh. Mãi tới khi nơi chân trời hiện lên một vệt trắng bạc anh mới xoay người rời đi, dưới đất toàn là tàn thuốc dư lại.

Anh thường cầm lấy ảnh chụp của tôi, cẩn thận lau chùi.

Thành Ngọc rất ít khi khóc, anh biết cách che giấu cảm xúc của mình. Nhưng trong giờ phút này ai cũng biết anh đang rất đau khổ.

Anh cúi đầu, lưng hơi cong xuống. Anh cứ duy trì tư thế này hơn một tiếng cũng không thấy mệt, chỉ tập trung nhìn ảnh chụp ở trong tay.

Đây là năm thứ mười kể từ sau khi tôi mất.

Nỗi đau cuối cùng cũng không thể kiềm nén lại. Thành Ngọc ôm lấy ảnh chụp vào trong lòng, bật khóc nức nở.

Tôi mất lúc chỉ mới 26 tuổi, độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời.

Trong bụng còn đang mang thai một đứa con một tháng nữa là sinh. Thành Ngọc bận lo công việc, một mình tôi đi tới cửa hàng mẹ và bé trên phố mua sắm.

Lúc đó tôi rất vui, người tôi thích thuở nhỏ đã ở bên tôi khi trưởng thành. Chúng tôi có kết tinh của tình yêu, chồng lại thành công trong sự nghiệp. Cuộc sống tốt đẹp tới mức không thể tốt đẹp hơn.

Mãi tới hôm đó, một tài xế xe hơi say rượu tông phải tôi.

Người xung quanh đều hô hoán lên. Tôi không thấy rõ mặt bọn họ, cũng không thấy rõ chính mình.

Tôi đau như muốn ngất đi, có một âm thanh cứ mãi kêu tôi ngủ đi. Nhưng tôi biết tôi không thể ngủ, tôi phải ráng chịu tới khi tới bệnh viện.

Tôi thầm đếm, cưỡng ép bản thân đếm tới một ngàn, đếm tới hai ngàn. Tới khi con trai tôi cất tiếng khóc chào đời, thằng bé vừa mới cất tiếng khóc thì tôi đã tắt thở.

Tôi mở to mắt, tôi không muốn chết như thế. Tôi muốn nói chuyện với ba mẹ, muốn làm nũng với Thành Ngọc. Tôi muốn nói cho anh biết tôi rất đau, bảo anh mau ôm tôi.

Nhưng tôi không làm được.

Trong khoảnh khắc hấp hối, tôi có thể nghe được tiếng máu từ cơ thể mình chảy nhỏ giọt xuống sàn nhà.

Từ khóe mắt, tôi có thể thấy được ba mẹ như sắp ngất đi cùng với biểu cảm khó tả của Thành Ngọc xuyên qua cửa kính phòng phẫu thuật.


Tay anh chống tường, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy sự u ám, mờ mịt.

Tôi thậm chí còn cảm thấy hình như anh chưa kịp phản ứng.

Mãi tới khi tôi bị kéo vào trong nhà xác, anh vẫn còn bối rối không biết phải làm sao.

Con trai liên tục khóc lớn trên tay anh khiến anh luống cuống tay chân. Vừa mới làm ba nên anh thậm chí còn không biết phải ôm con như thế nào.

Sau khi tang lễ tôi kết thúc, Thành Ngọc nhốt mình trong nhà suốt một tháng. Anh giao lại con trai cho ba mẹ tôi rồi xin trường cho nghỉ. Anh nhốt mình trong phòng ngủ một tháng. Tôi biết anh không khóc mà chỉ vùi mặt vào đầu gối mãi.

Khi đó Thành Ngọc không hút thuốc cũng không uống rượu nên anh cũng không biết phải phát tiết sự đau khổ ra như nào.

Anh thu gom mọi đồ vật của chúng tôi rồi cất vào trong một cái rương.

Sau đó anh đi vào phòng tắm cắt tỉa lại đống râu tóc bù xù.

Anh đi ra như thể đã sẵn sàng nghênh đón một cuộc sống mới. Trên thực tế anh tiếp nhận một đống công việc khiến mình lúc nào cũng trong trạng thái bận rộn.

Tôi rất thương anh. Sau khi thành quỷ, không lúc nào tôi không bay bên cạnh anh.

Thành Ngọc là người thâm tình, mười năm qua đừng nói là yêu đương, ngay cả đối tượng tìm hiểu anh cũng không có.

Tôi vừa mừng lại vừa thấy lo.

Đặc biệt là bây giờ, khi anh đột nhiên trở nên nhàn rỗi.

Những nhung nhớ bị đè nén bởi những áp lực quét mạnh qua anh.

Đã lâu rồi Thành Ngọc chưa được ngủ một giấc ngon.

Anh luôn cố chấp hỏi ảnh chụp của tôi. Truyện Việt Nam

“Tiểu Tuyết, sao em không báo mộng cho anh?”

Tôi gấp tới mức vò đầu bứt tai, tôi không thể báo mộng.

Thành Ngọc áp sát mặt vào tấm ảnh chụp rồi nói tiếp: “Không sao, rất nhanh chúng ta sẽ có thể gặp rồi.”

Anh xách một bình rượu đi tới trước ngôi mộ của tôi.

Thành Ngọc không thích nói chuyện. Anh chỉ ngồi xếp bằng, lâu lâu lại vươn tay vuốt ve ngôi mộ.

Anh vẫn không biết uống rượu, chỉ có thể uống loại rượu vang đỏ có nồng độ thấp.

Thành Ngọc mở nút chai rượu ra, rót một ly để trước mộ tôi.

Sau đó anh lấy trong túi ra một lọ thuốc ngủ, đổ hết vào chai rượu vang đỏ.

Mười năm kể từ sau khi tôi mất, chồng tôi quyết định tự sát.

2.


Tôi gấp tới mức vừa cào vừa cắn anh, muốn cảnh cáo anh không được làm chuyện ngốc.

Nhưng vô dụng, Thành Ngọc không hề phát hiện ra sự tồn tại của tôi.

Anh cầm chai rượu vang đỏ lên, định cùng tới địa phủ để gặp tôi.

May sao điện thoại anh đột nhiên kêu lên.

Thành Ngọc nhìn thoáng qua. Anh không thể không buông chai rượu xuống.

Đó là học sinh mà anh tự hào nhất, một cô gái tên là Tần Nhu.

Cô ấy đột nhiên bị ngất xỉu trong ký túc xá. Các bạn cùng phòng luống cuống gọi vào dãy số cho người liên hệ khẩn cấp.

Tôi ngửi thấy mùi vị của yêu thầm.

Khi tôi theo đuổi Thành Ngọc cũng lưu số anh vào vị trí số một, lúc nào cũng mong chờ anh gọi điện tới

Tôi đi theo anh tới thẳng bệnh viện.

Tần Nhu đang nằm trên giường bệnh. Hai quầng thâm mắt hiện rõ trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô ấy.

Mệt.

Vì bảo vệ luận văn.

Tôi khá ngốc nên không tập trung vào việc học lắm. Cũng vì thế mà không biết sao Tần Ngu lại khổ sở chỉ vì được gửi bài luận văn của mình lên một diễn đàn học thuật nổi tiếng. Nhưng tôi biết Thành Ngọc rất tán thưởng cô ấy, mà cô ấy cũng rất thích Thành Ngọc.

Ai nha, ở thời đại bây giờ tình cảm thầy trò được coi như một trend khá thịnh hành.

Huống chi Thành Ngọc vừa có tiền vừa có sắc, lại còn là giáo sư đại học. Học sinh thích anh xếp hàng dài từ ký túc xá tới tận cổng trường.

Tần Nhu và anh rất xứng đôi!

Tôi thừa nhận, tôi có hơi rung động.

Thời gian Thành Ngọc tưởng nhớ tôi đã đủ lâu rồi, giờ là lúc anh mở ra một cuộc sống mới.

Nếu Tần Nhu thích anh, tôi nhất định phải nghĩ cách báo mộng cho Thành Ngọc mau chóng tìm kiếm tình yêu tiếp theo, nếu không tôi ở suối vàng khó mà an lòng được.

Tần Nhu ngủ rất sâu, mãi lâu sau vẫn chưa tỉnh lại.

Thành Ngọc kéo ghế dựa ra sát giường bệnh. Anh là giáo viên phụ trách, ít nhất cũng phải xác định học sinh không sao thì mới có thể rời đi.

Tôi không thể không thừa nhận rằng Thành Ngọc rất tuấn tú. Năm tháng rất ưu ái cho anh, dù đã gần 40 nhưng anh vẫn mang dáng vẻ của thời niên thiếu.

Quanh người tỏa ra khí chất u buồn nhưng lại khiến người ta chết mê. Lúc trước tôi đã thích anh rất lâu, bây giờ gần 20 năm rồi vẫn thích.

Tôi tựa lên đùi Thành Ngọc, dùng tay chống cằm quan sát anh.


Nhìn từ góc độ này, bờ môi anh khô và hơi cong lên. Thành Ngọc rất hay khó chịu nên thường sẽ dùng đầu lưỡi liếm nó. Lông mi anh vừa cong vừa dài, không hề giống tôi, mỗi lần trang điểm đều chỉ hận không thể dán được hai tầng mi giả. Đôi mắt anh màu hổ phách, màu sắc con ngươi rất nhạt. Trông cũng rất nhạt nhẽo, giống hệt như tính cách của anh vậy.

Đã mười năm, tôi đi theo nhìn anh mọi lúc cũng đã được mười năm nhưng vẫn không thấy chán.

Trong lòng tôi hi vọng anh có thể nhớ tôi cả đời, mãi mãi đừng cưới thêm ai.

Nhưng tôi cũng biết, cuộc sống chỉ có một mình chắc hẳn rất cô đơn. Sự cô đơn, quạnh quẽ không lúc nào không dày vò linh hồn anh.

Anh cần có bạn, cần có một người khác bổ sung vào chỗ khuyết của tôi.

Y tá đẩy cửa tiến vào kéo theo một cơn gió.

Gió thổi làm chuỗi vòng tay của Tần Nhu kêu lên.

Đó là một chuỗi hạt may mắn có một cái chuông ở giữa.

Chúng vốn phải yên tĩnh ở trên cổ tay Tần Nhu, nhưng không biết vì sao lại đột nhiên kêu lên leng keng.

Những hạt màu vang va chạm vào nhau, đong đưa theo nhịp của cái chuông tạo nên tiếng vang kịch liệt.

Tôi cảm thấy có một lực hút lớn. Khi tôi mở mắt ra lần nữa thì đã chiếm lấy cơ thể Tần Nhu.

Chuỗi vòng tay may mắn đã trở thành thứ chiêu hồn, kéo linh hồn của tôi vào trong cơ thể cô sinh viên trẻ đẹp.

Tôi đột nhiên ngồi dậy, cơ thể liên tục run rẩy một lúc lâu rồi mới dừng lại được,

Thành Ngọc và y tá đều bị tôi dọa sợ. Sau khi phản ứng lại, họ mau chóng muốn đi tìm bác sĩ.

Đã mười năm rồi không nói chuyện, đầu lưỡi và hàm răng tôi đánh lập cập vào nhau.

Lắp bắp đọc ra từng chữ.

“Tôi, không sao, vừa rồi, gặp ác mộng.”

Thành Ngọc đi lên xoa nhẹ mí mắt tôi.

“Thật sự không sao?”

Đột nhiên cảm nhận được độ ấm trên đầu ngón tay anh, tôi chỉ hận không thể trực tiếp cọ vào.

“Không sao đâu, A Ngọc.”

Vừa nói xong, tôi cảm giác cơ thể người đàn ông trở nên cứng đờ. Tôi tự giác nhận ra mình đã nói sai, mau chóng sửa lại.

“Ai nha, không sao, không sao, thầy Thành, em ổn rồi!”

Thành Ngọc nhẹ ừm một tiếng rồi dặn dò tôi nghỉ ngơi cho tốt sau đó liền rời đi. Anh đi rất nhanh, không biết có phải do ảo giác hay không, tôi còn nghe được tiếng nức nở trong cổ họng anh.

Anh đi rồi, tôi thong thả đứng xuống đất cảm nhận cơ thể này.

Thật tốt, cảm giác được sống thật tốt!

Ngay cả mùi nước sát trùng cũng trở nên tươi mát như vậy. Chưa bao giờ mà tôi kích động như bây giờ.

Tôi hận không thể hôn mỗi ông lão, mỗi đứa trẻ, đàn ông, phụ nữ mà tôi nhìn thấy.

Tôi muốn ôm ba mẹ tôi, con trai tôi, còn có Thành Ngọc!

Nhưng tôi không thể giải thích sao linh hồn tôi lại ở trong cơ thể Tần Nhu.

Tôi cũng biết cơ thể này không phải của tôi, sớm muộn gì tôi cũng phải trả lại nó cho Tần Nhu.


Nhưng tôi lại gặp khó khăn vì không biết làm sao để trả lại cho cô ấy.

Tới tận khi xuất viện tôi vẫn chưa nghĩ ra, chỉ đành tới đâu hay tới đó, từ từ rồi cũng sẽ có cách.

Hôm xuất viện, Thành Ngọc tới đón tôi. Tôi chỉ ở lại bệnh viện hai đêm nên không có hành lý gì cả. Vậy nên tôi tùy ý chui lên ghế phụ. Thành Ngọc chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi nắm chặt lấy tay lái.

“Cơ thể quan trọng, lần sau đừng để mệt như vậy nữa.”

Tôi gật đầu, nói theo: “Vâng, vâng, thầy Thành không biết đã mấy ngày rồi em mới được ngủ ngon như vậy!”

Thành Ngọc mỉm cười: “Nhưng cuối tuần sau vẫn phải nộp báo cáo thí nghiệm.”

Tôi đột nhiên cảm thấy không ổn. Tính kĩ lại thì đã mười lăm năm tôi không học hành gì, bảo tối viết báo cáo thí nghiệm không bằng kêu tôi chăn trâu nghe còn hợp lý hơn học hành.

Tôi khẽ thở dài: “Thầy Thành, không lừa thầy. Sau khi tỉnh lại từ lần ngất xỉu này, em cảm thấy trong đầu em thiếu thiếu gì đó, cả người đều khó chịu. Có khi em phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian, không thể tiếp tục học tập.”

Thành Ngọc hơi nghiêng đầu: “Đại khái khoảng bao lâu?”

Tôi không thể nói chính xác, chỉ đành nói qua loa

“Có khi là một tháng, cũng có thể là một năm.”

Không biết vì sao, Thành Ngọc lại lặp lại lời tôi nói.

“Một tháng hoặc một năm sao?”

Tôi quay trở lại nhân gian lần nữa, nhìn cái gì cũng thấy kì lạ. Nhân lúc Thành Ngọc không chú ý,tôi sẽ sờ lung tung khắp xe. Trước kính chắn gió còn trưng một con hồ ly nhỏ do tôi mua trước kia, tôi khẽ vươn tay sờ vào nó.

“Con hồ ly này hai mươi năm trước rất nổi tiếng.”

Thành Ngọc nghe vậy khẽ bật cười.

“20 năm trước em mới hai ba tuổi đã biết nó rồi à?”

Tôi gật đầu: “Đúng vậy, em thông thiên bác cổ mà.”

Thành Ngọc đưa tôi đi ăn mì chua cay, đúng là làm khó tôi rồi. Dạ dày tôi đã quen ăn những đồ thanh đạm, nay lại phải ăn những món cay nồng kích thích như vậy.

Nếu ánh mắt anh không dịu dàng như thế thì tốt rồi.

“Ăn đi, món em thích nhất.”

“Vậy em không khách sáo!”

Nói thật, còn ăn mì chua cay nữa tôi sẽ khóc mất.

Thành Ngọc ngồi đối diện, yên lặng nhìn tôi một lúc lâu.

“Em thật sự rất giống một người.”

Tôi biết, nhất định đó là tôi. Nhưng bây giờ tôi còn đang phải chơi đóng vai nhân vật vậy nên vẫn hỏi một câu: “Ai vậy?”

Thành Ngọc lắc đầu, dùng giọng điệu trêu chọc nói.

“Không nói đâu, thầy đã định quên đi cô ấy rồi.”

Mì chua cay trong miệng tôi bỗng chốc chẳng có mùi vị gì, nhưng tôi vẫn nuốt xuống theo câu nói của anh.

“Quên rồi thì tốt, quên rồi mới có thể bắt đầu một cuộc sống mới.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui