Mười Năm Sau Anh Vẫn Mất Em

Sau khi nói vài lời với ba mẹ tôi, Từ đưa tôi ra ngoài: “Vậy con sẽ dắt nó đi dạo nha dì."

Đôi vợ chồng già ngồi thẫn thờ rất lâu, họ cũng cần chút thời gian để nguôi ngoai nỗi đau. Từ Hoài dẫn tôi đến bờ sông, cùng tôi ngồi xuống nơi quen thuộc của chúng tôi thường đến. Lúc này, anh không thể chịu đựng được nữa, vùi đầu vào giữa hai chân mà khóc lớn như một đứa trẻ. Tôi ngồi cạnh anh nhưng rất lâu mà anh vẫn không trả lời, tôi phải bò vào vòng tay anh để an ủi.

Tôi cuống lên, chỉ biết liếm đi những giọt nước mắt lắn dài trên mặt anh, nó mặn xen lẫn đắng chát. Mắt anh đỏ hoe, trông như một đứa trẻ mới vừa bị bắt nạt.

Chỉ là người và chó luôn có những suy nghĩ khác nhau, rốt cuộc vì chính điều đó là sự trả giá cho những sai lầm. Từ Hoài ôm tôi, vùi mặt vào cổ của tôi mà dụi dụi.

"Gâu gâu gâu gâu." (đừng chà vô cổ tôi nữa, bẩn hết cổ chóa rồi, hôm nay bổn chưa vừa mới tắm.)


"Cảm ơn cậu, nếu không Nhã Nhã sẽ phải ở đó một mình không biết bao lâu nữa? Mười năm qua cô ấy chưa từng báo mộng nơi cô ấy ở cho tôi, trong mơ tôi cũng không gặp được cô ấy. Vì cô ấy trách tôi không đến đó sớm hơn sao? Giá như tôi không đến đó sớm hơn, có lẽ cô ấy sẽ không ch.ế.t. Nếu đến sớm hơn, có lẽ tôi đã có thể cùng cô ấy trên đường xuống địa ngục."

Tại sao tôi lại không thể nói được, tôi muốn nói gì đó để an ủi anh. Tại sao anh vẫn luôn tự trách bản thân, khi đó không phải là lỗi của anh.

Nghe anh nói như vậy, may mắn là anh đến muộn một bước, vốn dĩ không liên quan gì đến anh, anh cũng không phải chịu mất mạng như vậy.

“Ban đầu tôi chỉ muốn tỏ tình, tôi đã đọc đi đọc lại bức thư tình nhiều lần để tránh sai sót và khi tôi đủ tự tin thì muốn đọc cho Nhã Nhã nghe. Nếu cô ấy đồng ý, có lẽ bây giờ chúng tôi cũng sẽ nuôi thêm rất nhiều chó con. Cô ấy thích nhất những con vật có lông xù mà.”

Tại sao những kẻ giết tôi hôm ấy lại giết tôi? Tôi phải nghe được bức thư tình mà Từ Hoài đã muốn đọc cho tôi chứ. Từ Hoài ôm tôi không ngừng khóc, kể về những chuyện đã xảy ra mười năm qua. Anh ấy đã học tại đại học Giang Tô được mười năm và đã lấy được bằng Tiến sĩ. Thật tuyệt vời, đúng như những gì anh đã mong ước trước đây.


Tôi nhớ khi anh ấy nói rằng anh ấy muốn tiếp tục học tiến sĩ tại Đại học Giang Tô giống như ba của mình.

Khi ấy tôi đã nói với anh: “Sau khi tốt nghiệp đại học, em muốn học khảo cổ học và đi du lịch khắp nơi.”

Anh mỉm cười cưng chiều: "Vậy anh sẽ ở Giang Thành chờ em."

Thời gian thật sự trôi qua, mười năm xuân thu, chàng trai trẻ có vẻ Ngô nghê ấy đã biến thành một người đàn ông giờ đây có thể tự đứng vững một mình. Sau khi anh ấy bình tĩnh lại, cả hai chúng tôi đứng dậy và chuẩn bị về nhà, trên đường đi anh mua một quả bóng bay và buộc nó vào dây kéo. Đúng là vẫn trẻ con như xưa.

Đối với tôi, đêm nay giống như một giấc mơ, giấc mơ mà tôi đã mơ suốt mười năm. Sau khi trút hết buồn phiền, cuộc sống vẫn phải tiến về phía trước. Một tuần sau, xương của tôi đã được đưa trở lại, bố mẹ tôi đã tìm một nghĩa trang cho tôi và đặc biệt chuẩn bị chu toàn cho tôi.

Mẹ tôi chọn một chiếc bình màu hồng, bộ xư.ơ.ng bị ch..áy vẫn còn hơi lớn. Các nhân viên đã phải đập vụn nó ra trước khi nhặt nó lên và cho vào bình. Cơ thể vật lý của tôi ở thế giới này hoàn toàn biến mất, tôi chợt cảm thấy hơi u sầu. Từ Hoài cũng ở đó, ôm chiếc bình của tôi suốt mà không nói lời nào.

Có khá nhiều người đến tiễn tôi, trong đó có nhiều người tôi không quen biết. Đột nhiên một hơi thở quen thuộc xộc vào mũi tôi, đó là mùi của kẻ đã s.á..t h.a..i tôi. Cái nóng gay gắt của mùa hè lại ập đến như rắn độc quấn quanh cơ thể tôi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui