“Này, mẹ anh nói chờ em lớn lên muốn anh lấy em về nhà.”Trong vườn hoa rộng lớn của Đường gia , cậu chủ nhỏ của Đường gia từ trên cao nhìn xuống cô bé thấp hơn cậu tới ba cái đầu.
“Cái gì......” Tâm Hân tám tuổi nâng lên gương mặt nho nhỏ, phấn nộn , ngửa đầu nhìn “anh Đường” cao cao suất suất, đôi mắt to của bé trong suốt tràn ngập không hiểu cùng nghi hoặc.
“Mẹ anh muốn anh cưới em làm cô dâu , ngu ngốc!” Đường Lạc mười một tuổi có điểm chịu không nổi nhíu mày. Cậu ghét nhất con gái ngốc, cô nít ngốc cũng không ngoại lệ. Tuy rằng này cô bé này da mặt nộn đến nỗi làm cho cậu muốn giơ tay nhéo một phen, xem có phải hay không sẽ mềm tan thành nước.
“Cô dâu......” Tiểu Tâm Hân bị dọa, trong lòng nhảy lên một cái...... tuy rằng chỉ có tám tuổi,nhưng bé cũng rất rõ ràng cái gì gọi là cô dâu. Cô Đường xinh đẹp...... Muốn bé làm cô dâu của anh Đường sao?
“Em là cái biểu tình gì đây, em không muốn làm cô dâu của anh a?” Đường Lạc bĩu môi, bộ dạng mất hứng.
“Không phải a, em...... em......” Tâm Hân bối rối lắc đầu, bé hơi hơi kiễng mũi chân, muốn nói lại thôi. Nam hài xấu xa nhếch môi cười, cô bé này có biểu hiện hoàn toàn ở trong dự đoán của cậu. “Này, em lại đây.” Nam hài ám chỉ bé đến gần mình.
Nghe được mệnh lệnh của cậu, Tâm Hân thẹn thùng chậm rãi đi lên phía trước. “Nhanh một chút, chậm quá!” Đường Lạc thúc giục,đợi cho đến khi bé rốt cục đi đến trước mặt, cậu đột nhiên vươn tay nắm da mặt phấn nộn của cô bé.
“Đau quá ──” Tâm Hân rụt vai quát to, đau đến chảy cả nước mắt. Nam hài lại mắt điếc tai ngơ tiếp tục nắm da mặt phấn phấn , mãi cho đến khi hai má của cô bé đỏ rừng rực một mảnh mới thôi.
“Nha? Anh còn tưởng rằng sẽ nặn ra nước a!” Nam hài biểu tình có điểm ảo não nhíu mày.
Tâm Hân khóc nức nở, lại thủy chung không dám khóc lớn, bởi vì nam hài mày nhăn càng chặt. “Đừng khóc, nếu không mẹ anh sẽ cho rằng anh khi dễ em!” Nam hài không kiên nhẫn gầm nhẹ, tuy rằng rõ ràng là cậu khi dễ người ta.
“Đau quá......” Cô bé thút tha thút thít khóc.
Nam hài mân miệng, trầm mặc một lát, rồi rốt cuộc chịu không nổi, cậu bỗng nhiên giữ chặt mái tóc của bé.”Được rồi, chờ em lớn lên anh cưới em là được!”
Một bộ biểu tình bất đắc dĩ hứa hẹn .
Cô bé ngây dại nâng mặt, ngây ngốc nhìn thẳng nam hài vừa nói muốn cưới mình.
Mắt bé gợn sóng , cái mũi đỏ rừng rực, bộ dáng hấp dẫn đáng yêu ở trong mắt Đường Lạc ── “Này, nhắm mắt lại.” Cậu bỗng nhiên nói.
“Anh muốn làm gì......”
“Bảo em nhắm lại thì nhắm lại, rầy rà cái gì!” Nam hài mười một tuổi đã có khẩu khí nam nhân .
Tâm Hân bị dọa đến nhắm tịt mắt. Xúc cảm ấm áp, nóng ướt bỗng nhiên dừng ở cánh môi màu hồng của bé ── “Di?” Tâm Hân mở mắt ra, phát hiện môi nam hài đang dán tại trên môi của mình, gương mặt cậu xinh đẹp cách mình rất gần, rất gần...... trong vườn, hoa nở đẹp quá, cánh hoa từng cái rơi xuống đất, tuy rằng lúc này không phải mùa thu......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...