Muội Muội Đừng Trốn Để Ca Ca Thương Yêu Nàng!
Ở sơn trang được mấy ngày, Cẩn Nhu thầm nghĩ về những gì Cao Huyền nói.
Chẳng lẽ nàng có thể trở về phủ quốc công, làm đại tiểu thư ế chồng sống những ngày nhàn tản như trước sao.
Cẩn Nhu cảm thấy vô cùng hoang đường.
Cao Huyền vì sao tốt với nàng thế để làm gì, hắn thực sự không tức giận việc nàng giả dối lấy thân phận muội muội ruột của hắn sao.
Thái độ Cao Huyền như thế khiến nàng rất khó chịu, không hiểu lòng hắn nghĩ gì.
Con người thật của hắn đằng sau tựa hồ như luôn có một con rắn, sẵn sàng bổ ra nhào về phía nàng lúc nào không hay.
Trước đây, Cao Huyền chỉ thương đại phu nhân và Cẩn Huệ, hắn ghét nàng và cũng không ưa Cẩn Linh.
Cẩn Nhu không thể nào cảm thấy thích hợp với việc Cao Huyền thay đổi như thế, đối tốt với nàng, thà lạnh lùng như ba năm trước đây còn khiến nàng dễ chịu hơn.
Gần đây, sau khi trở về hắn lại rất thích càn rỡ với nàng.
Ngày hôm kia Cao Huyền ghé qua, còn tặng quà trang sức đá quý cho nàng, rồi hắn ôm và thơm lên phần tóc của nàng.
Nàng sợ kinh khủng, cảm tưởng như hắn bị trúng tà.
Hắn cũng để lại không ít người canh giữ nàng.
Mọi thứ đều bị hắn kiểm soát, muốn trốn cũng khó.
Còn hôm nay, nàng được gọi đến thư phòng của Cao Huyền.
Hắn vẫy nàng lại gần, rồi kéo mạnh nàng vào lòng hắn ngồi.
Cẩn Nhu tính vùng chạy thì bị cánh tay hắn khóa chặt.
Nữ nhi khuê phòng như nàng không đấu lại nổi cánh tay mạnh mẽ từ sớm đã rèn luyện đao kiếm.
Hắn nhẹ giọng nói:
- Nhu Nhi đừng quậy, ta cho muội xem cái này rồi hẵng đi được không?
Hẳn mở ra một cuộn tranh, nàng nheo mắt nhận ra cô gái trong tranh chính là mình.
Bức tranh vẽ nàng mặc một chiếc váy màu xanh lam nhạt giản dị, đầu cài một chiếc trâm ngọc.
Nàng trong tranh thướt tha dịu dàng, một tay nàng chống vào thái dương dáng vẻ chăm chú không biết đang nghĩ cái gì.
Cao Huyền cúi đầu hôn nhẹ vào má nàng nói:
- Ta vẽ có đẹp không? Nhu nhi mặc màu gì cũng đẹp nhưng đẹp nhất vẫn là màu xanh lam đi!
Nàng giờ khắc này mới nhận ra điểm mấu chốt của vấn đề.
Hình như Cao Huyền không hề có ý cho nàng trở lại thành muội muội của hắn đâu, mà như thế này giống… giống nuôi tiểu thiếp.
Và hắn đang tán tỉnh nàng.
Không phải Cẩn Nhu không thông minh, chỉ là nàng phản ứng hơi chậm chạp, đôi khi cũng lười biếng nghĩ sâu xa.
Nên thành ra cái việc gì nàng cũng bị trễ so với mạch suy nghĩ người ta vài bước.
Nhưng nàng không biết, Cao Huyền thích điểm đó, luôn nghĩ nàng thật đáng yêu.
Cẩn Nhu cứng ngắc nhìn vào bức tranh trước mặt, trong đầu bùng nổ muôn vàn suy nghĩ.
Cẩn Nhu lại muốn bỏ trốn.
Nếu được lựa chọn, nàng đương nhiên không muốn trở thành tiểu thiếp của Cao Huyền.
Một là thân phận hắn quá cao tầm với so với nàng, chắc chắn là không môn đăng hộ đối.
Hai là, nàng thấy được rằng, đối với con người như cao Huyền, ở bên hắn chưa chắc nhận được kết cục tốt.
Đừng thấy hắn thỉnh thoảng nở vài nụ cười ôn nhu ấm áp mà siêu lòng, bên dưới lớp mặt nạ đó là sự nhẫn tâm khôn cùng.
Đối với kẻ có tính cách nhát gan và dễ mềm lòng như nàng, Cẩn Nhu sẽ luôn cảm thấy bất ổn.
Ở bên Cao Huyền, chưa nói đến chuyện yêu đương, chỉ việc hiểu Cao Huyền muốn cái gì, nghĩ cái gì là làm khó nàng rồi.
Cao Huyền là kiểu người thất thường, khó đoán nhất mà Cẩn Nhu từng quan sát.
Nàng là người thích an ổn, cũng thiếu cảm giác an toàn, không muốn cả ngày ngồi lo lắng tìm cách lấy lòng hắn.
Chỉ để hắn giữ sự yêu thích cho mình, giữ cái mạng cho mình dài lâu, nàng không hề muốn ở gần quả bom nổ chậm như hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...