Các cô tụ tập luôn vồn vã, dần lớn lên, dần xa cách, dù có tâm nhớ bạn cũ, nhưng trong một đêm có quá nhiều chuyện cần xử lý, do đó lực bất tòng tâm.
Lương Tuyết cuối cùng đã biết làm thế nào để ngụy trang mình như một cô gái văn phòng lạnh lùng lão luyện, từ một cô gái mặt mộc ban đầu bắt đầu dè xẻn từng chút từng chút mua mỹ phẩm, đầu tiên là son môi, kế đó là phấn lót, mascara, chì kẻ mắt, lens, nước hoa.
Những món đồ đóng gói tinh xảo kia như ma túy, khi dần quen với chúng rồi sẽ không bỏ được, chỉ có thêm mà không giảm, sau đó chúng sẽ biến cô thành một người hoàn toàn khác___thành một người mà cô trong quá khứ sẽ vô cùng không thể hiểu nổi, ra ngoài đổ rác 5 phút cũng phải tô son điểm phấn, cứ như gương mặt vốn có của mình hoàn toàn không thể gặp người.
Tối về nhà chăm sóc cha câm ăn cơm uống thuốc nghỉ ngơi xong, một mình cô ở trong phòng vệ sinh òa khóc. Khóc xong, hôm sau cô lại tô son điểm phấn cho ra dáng rồi đi làm, như một xe tăng nhỏ không gì địch nổi.
Không thể để người khác xem thường, không thể lùi về sau, không thể mềm yếu, phải sống cho ra hình người, lúc sống lưng bị ép khom thật sâu sẽ tự nhủ, đắng cay hôm nay ta chịu là để sau này có một ngày ưỡn thẳng sống lưng làm người.
Năm nay Lương Tuyết 23 tuổi, thanh xuân đã ít, lại bị thời gian mài giũa thương tích đầy mình, sau đó dần trở nên cứng cáp.
Thuở thiếu niên luôn có nhân vật chính nghĩa trong phim hoạt hình hùng hồn tuyên bố, chỉ cần có dũng khí và ước mơ, nguyện vọng ra sao đều có thể thành hiện thực, sau đó vút một phát bay lên trời.
Nhưng đến chừng này, muốn tiếp tục sống, không chỉ cần dũng khí bay lên trời, bay vào vũ trụ cũng không được, phải có càng nhiều, càng nhiều nữa.
Mùa đông năm nay, trong công ty Lương Tuyết chợt có một suất “xuống cơ sở”, chính là rời khỏi văn phòng đông ấm hè mát đến phân xưởng sản xuất cấp thấp nhất của công ty làm công tác quản giáo, còn đặt một cái tên rất kêu là “quản lý huấn luyện”. Tiếc rằng tên dù hay đến mấy, mọi người chẳng ai ngốc, ai không muốn ngồi văn phòng trong thành phố mà lại đi tới cái nơi quê mùa khỉ ho cò gáy làm quản lý chứ?
Đeo băng đỏ cũng không được!
Mọi người đưa mắt ra hiệu với nhau, không ai chịu hé răng, ai nấy đều thầm tính toán, bắt đầu suy nghĩ xem phải khơi thông quan hệ thế nào để của đi thay người.
Nhưng thời gian họ tính toán không dài, Lương Tuyết chợt đứng dậy, đối diện với vị giám đốc sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi, cô nói:
- Nếu không có ai thì tính em một suất.
Quyết định này rất đột ngột, cô chỉ gọi điện thoại báo cho Lương Túc, nhờ nhà bác cả thay cô chăm sóc cha câm, đồng thời cô cũng làm cho cha một tấm card, mỗi tháng định kỳ cô sẽ gửi tiền cố định vào tài khoản đó làm tiền thuốc men và sinh hoạt cho cha, sau đó cô một thân một mình mang hành lý đơn giản ngồi trên xe buýt đường dài đầy bụi bặm rời đi.
Không phải cô không nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán sau lưng, thậm chí có người còn lấy cô làm ví dụ ngược để dạy dỗ người thân bạn bè mình__học cho cố có ích gì? Học cho lắm vào còn không bằng biết cách cư xử, xem cô bé trong đơn vị chúng tao kìa, tướng tá cũng thông minh mà học tới ngu người, vừa tới là bị người ta lợi dụng, đắc tội hết tất cả mọi người, lần này cô ta thức thời, tự biết mình không lăn lộn được nữa nên kiếm cớ chạy xuống dưới quê làm khổ sai, chậc chậc, thật không biết một cô gái như cô ta sau này làm sao nữa.
Lương Tuyết không để ý, cô chợt cảm thấy Liễu Dung đúng, cô từng cho rằng cô ấy ỷ mình thông minh nên quá kiêu ngạo, trông thì ngoan ngoãn hiền lành nhưng trong lòng luôn có những suy nghĩ dị hợm khác người.
Khác người sẽ không hạnh phúc, Lương Tuyết từng kiên định cho rằng, con người sống trong xã hội nên giống như tắc kè hoa, giấu mình thật tốt trong đám đông, sống cuộc sống quần cư, nhưng không ngờ khi cô đã qua tuổi nổi loạn lại bất ngờ trở nên nổi loạn.
Một người, tại sao phải giống người khác? Tại sao mình thơm người khác thối là mình phải lăn trong bùn bẩn hai vòng cho bản thân có cái mùi giống người khác chứ?
Cuộc đời đối với mỗi người đều chỉ có một lần, sao có thể vì lười biếng trong chốc lát mà cam chịu tầm thường?
Lúc rời khỏi văn phòng, Lương Tuyết mang theo chậu xương rồng nhỏ cô luôn chăm sóc trên bàn làm việc từ trước tới giờ. Vì không được hứng ánh nắng mặt trời nên nó trông hơi héo úa xanh xao, thế mà vẫn mình đầy gai góc, dáng vẻ kiêu ngạo khó thuần.
Trời đất bên ngoài lớn như vậy, chỉ tiếc chúng mày không nỡ khoảng không gian nhỏ xíu gắn máy điều hòa, không muốn đi mà thôi. Lương Tuyết cười với các đồng nghiệp cũ, đóng cửa xoay người rời đi__không biết ai mới là kẻ đáng thương.
Cô nhớ Liễu Dung, nhớ Thường Lộ Vận, nhớ lần tụ tập nhỏ khiến cô như nghèn nghẹn trong cổ họng ấy.
Đúng, nghèo không đáng sợ, mập không đáng sợ, xấu không đáng sợ, tàn tật cũng không đáng sợ, mọi khó khăn đều không đáng sợ, thứ đáng sợ chính là bản thân trầm luân, bị đồng hóa thành khuôn mặt uể oải tê dại y hệt mọi người, biến thành một đống cát bình thường trong quái vật thành phố xi măng cốt thép, biến thành loại người tầm thường dung tục mà mình khinh thường nhất.
Khi nghỉ đông đến, Thường Lộ Vận hoàn hồn khỏi những cuộc phỏng vấn ùn ùn, Liễu Dung vừa viết luận văn tốt nghiệp vừa lao đầu vào nửa sự nghiệp của mình, ông chủ Lương vẫn đang phấn đấu vì một tương lai và ngày mai tốt đẹp, lúc tụ tập lần kế mới phát hiện Lương Tuyết đã một mình rời đi.
Mùa xuân năm nay Lương Tuyết không về, chỉ gọi điện thoại hỏi thăm, nghe trong điện thoại thì thấy tâm trạng cô không tệ, bên kia còn vang tiếng pháo.
Dưới địa phương đốt pháo không bị giới hạn thời gian và địa điểm như thành phố lớn, trẻ con có thể mặc sức chơi đùa ven đường, gần như từ tháng chạp đã bắt đầu đốt pháo liên tục, khắp nơi đầy mùi thuốc pháo, không khí vui vẻ nhiệt tình, hương Tết cũng nồng đậm hơn rất nhiều.
Nhân dịp nghỉ, Lương Túc giở trò cũ rích là kéo Liễu Dung đi xem phim, kết quả chỉ có phim chúc Tết ồn ào và phim thương mại, chọn tới chọn lui cuối cùng chọn bộ phim yêu đương sến súa thưa thớt người coi. Tình tiết phim lê thê rỗng tuếch, Liễu Dung xem được một nửa liền chống tay lên ghế ngủ gà ngủ gật.
Nhưng Lương Túc lại vô cùng tỉnh táo, mắt lấp lánh nhìn cô ngồi đó lắc tới lắc lui xốc lại tinh thần, sau đó anh từ từ đưa tay ôm lấy vai cô, kéo cô về phía mình, mắt nhìn màn ảnh rộng, vẻ mặt chính trực:
- Buồn ngủ à? Cho em dựa một lát đấy.
Liễu Dung thuận theo dựa qua, cảm giác Lương Túc dường như thả hô hấp cực chậm cực nhẹ, một tay vòng qua vai cô đan vào tay còn lại đặt bên người cô như nhốt cô vào một cái vòng nho nhỏ.
Liễu Dung nhắm mắt, nghe nhạc nền trữ tình chầm chậm trôi xa, nhớ thầy Chu đã gửi tiền nhuận bút vào tài khoản của cô, lại mời cô gia nhập ban kỹ thuật, sau khi cô tốt nghiệp về sẽ cùng kinh doanh trung tâm du học và lớp đào tạo, nhớ người bên cạnh mình đây, và nhớ thời khắc yên tĩnh an bình này.
Chợt phát hiện những phẫn uất và bất cam trong lòng đều không còn nữa, Liễu Dung mơ màng cười, bấm tay tính toán, 23 tuổi, cuối cùng cô đã bắt tay làm hòa với thế giới này.
Lương Túc cẩn thận từng li từng tí ôm cô, cảm giác có một mùi hương dìu dịu như có như không từ mái tóc cô luôn chập chờn nơi đầu mũi, rõ ràng anh ngồi đó mà hồn như bay đến giữa không trung, phe phẩy đôi cánh nhỏ, trôi bồng bềnh trong màu hường phấn xung quanh.
Lần đầu tiên anh cảm giác bộ phim điện ảnh khiến người ta thấy một ngày dài như một năm này trôi qua quá nhanh, từng giây từng phút đều như chưa hết đã__dù anh hoàn toàn không biết bộ phim chiếu cái gì.
Nhưng thời gian vui vẻ luôn rất ngắn ngủi, khi phim chiếu tới nửa phần sau, điện thoại Liễu Dung chợt vang lên làm cô giật mình, mơ mơ màng màng bò dậy, hơi rụt lại dưới ánh mắt lưu luyến không thôi của Lương Túc, vừa dụi mắt vừa nhỏ giọng:
- A lô?
Hồ Điệp:
- Liễu Dung sư phụ, là mình nè!
Liễu Dung ép giọng nhỏ hơn:
- Hả? Cậu làm gì?
- Nói lớn tiếng chút, sợ hao pin à?
Hồ Điệp đầu bên kia gào lên, sau đó dùng giọng bỉ ổi nhỏ giọng nói:
- Ôi, không phải cậu và anh Lương đang làm gì đó, bị mình quấy rối chứ?
- Bà đây đang ở rạp phim, cậu có gì thì nói mau, đừng phí lời.
- Ờ, mình nói cậu nghe...
Dưới ánh đèn mờ, Lương Túc nhìn vẻ mặt Liễu Dung từ mơ màng tới tỉnh táo, kinh ngạc và cuối cùng là như lọt vào sương mù, hồi lâu Liễu Dung mới run run hỏi:
- Cậu... cậu nói cái quỷ gì? Lặp lại lần nữa.
Hồ Điệp tung tăng nói:
- Mình kết hôn rồi!
- Với ai?
Liễu Dung cảm giác mình vẫn chưa tỉnh ngủ, đầu óc mơ mơ hồ hồ, hỏi ra một câu rất thừa thãi như vậy.
- Chồng mình chính là cái người ở trường mình mà lần trước cậu gặp đấy. Hôm nay hai đứa mình lĩnh giấy chứng nhận rồi!
Liễu Dung há mồm, còn chưa kịp nói thì Hồ Điệp đã tuôn một tràng:
- Lan truyền phạm vi nhỏ thôi nhá, đừng nói lung tung, tụi mình đang định bỏ trốn đây, hoàn cảnh gia đình chồng mình không tốt lắm, cha mẹ mình không đồng ý cho hai đứa bên nhau, mình lén lấy sổ hộ khẩu trong nhà đi kết hôn đấy.
Liễu Dung lập tức cảm giác đầu như to ra.
Hồ Điệp lại nói:
- Nhưng mà, hai đứa mình nghĩ, cảm thấy kết hôn như vậy cũng quá vô trách nhiệm...
Mọe nó, cậu còn biết à.
-...Thế là tụi mình quyết định vẫn tổ chức tiệc rượu trong phạm vi nhỏ, không mời nhiều, chỉ mời vài bạn bè tới tụ tập là được, cậu và anh Lương tới nhé, mình phát thiệp mời cho cậu.
Liễu Dung:
-...
Hồ Điệp:
- À đúng rồi, đừng đi tay không nhé, nhớ mang theo tiền mừng, hai đứa mình tay trắng dựng nghiệp, bây giờ nghèo lắm, thật đấy sư phụ, cậu không phải người ngoài nên mình không dối cậu, mình thực sự nghèo lắm___tiền mừng càng to càng nhiều càng tốt nhé!
Liễu Dung:
-...
Thanh xuân suýt không hồ đồ là thật khỏi bệnh ảo tưởng rồi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...