"Cậu ấy cười một cách uể oải, nụ cười sạch sẽ sáng sủa, dường như có ánh mặt trời lúc chiều tà nóng bỏng trên đỉnh đầu của cậu.
Nhưng từ đầu đến cuối, Diệp Tiêu trong mắt của cậu vẫn tựa như là người vô hình."
Trên đường trở về lớp ngày hôm đó, Lạc Nhất Xuyên nói rằng thứ sáu sẽ tổ chức trận đấu bóng rổ của học sinh lớp 10, muốn mời cô đến xem trận đấu.
Cô vốn dĩ muốn từ chối, bởi vì cô xem không hiểu bóng rổ, càng không có hứng thú xem người khác chơi bóng rổ.
Nhưng mà khi Lạc Nhất Xuyên nói với cô "Anh Thanh chơi bóng hơi bị hay", cô bỗng có chút do dự.
Lạc Nhất Xuyên nắm bắt thời cơ lại mời, thế là cô liền đồng ý với cậu ấy.
Buổi trưa thứ 6, sau khi Diệp Tiêu ăn xong cơm trưa liền đi trực tiếp đến nhà thi đấu.
Ánh đèn trong phòng sáng rực, cô chọn một chỗ không có người trên khán đài rồi ngồi xuống.
Chẳng bao lâu sau, nam sinh thể dục lớp 10/10 - người đã tặng cô trà sữa bỗng nhiên đi qua phía cô, ngồi xuống chỗ trống kế bên cô.
"Mỹ nữ, tí nữa chúng ta đi ăn chung bữa cơm nha? Có còn nhớ tôi không, tôi học lớp 10/10, tên Lục Trạch Viễn.
"Xin lỗi, tớ không đi được." Diệp Tiêu ngữ khí lạnh nhạt.
@Goccuasonem dịch tại wattpad
"Vậy mà còn lại là mỹ nhân lạnh lùng, chẳng nể mặt tí nào a.
Chỉ là cùng đi ăn bữa cơm thôi, lại chẳng làm gì cậu." Lục Trạch Viễn nói, như có như không mà đụng vào tay cô.
Diệp Tiêu đột ngột né tránh, đứng lên đổi chỗ ngồi.
"Aiii!" Nhìn thấy Diệp Tiêu muốn rời đi, Lục Trạch Viễn đứng dậy đuổi theo cô.
"Diệp Tiêu!" Vừa hay Lạc Nhất Xuyên xuất hiện, nhìn thấy Lục Trạch Viễn theo sau phía sau cô, ra hiệu cho Diệp Tiêu đứng ra sau bản thân mình, không khách khí hỏi Lục Trạch Viễn, "Cậu có chuyện gì sao, bạn học?"
"Yo, có hộ hoa sứ giả ha, sớm đã nói mà." Lục Trạch Viễn bĩu môi, biết điều đi ra chỗ khác.
"Không sao chứ?" Lạc Nhất Xuyên hỏi cô.
Diệp Tiêu lắc đầu, nhưng ánh mắt lại rơi xuống trên người của Nguyễn Vũ Thanh, người xuất hiện ở cửa phòng thể dục cách đó không xa cũng với Hoàng Y Trừng.
Nguyễn Vũ Thanh nhìn về hướng của bọn họ, giao ánh mắt với cô.
Diệp Tiêu nghiêng đầu, nhìn ra chỗ khác.
@Goccuasonem dịch tại wattpad
Không biết vì sao, cô cố ý cười nhiệt tình với Lạc Nhất Xuyên, hỏi: "Lớp cậu đấu với lớp nào? Cậu chuẩn bị như thế nào rồi? Có tự tin không á?"
Lạc Nhất Xuyên sững sờ, tựa như cực kỳ không quen với Diệp Tiêu - con người đột nhiên biến thành người khác này.
Bản thân Diệp Tiêu cũng không quen.
Nhưng cô vẫn muốn làm như vậy, làm cho Nguyễn Vũ Thanh xem.
"Chị Diệp Tiêu, bạn nam vừa rồi là ai vậy? Sao lại đáng ghét như vậy, cứ quấn lấy cậu!" Hoàng Y Trừng và Nguyễn Vũ Thanh cùng nhau đi qua phía bọn họ, thân thiết hỏi.
"Lục Trạch Viễn lớp 10/10." Lạc Nhất Xuyên tiếp lời, "Học cùng trường cấp 2 với tớ, lúc học cấp 2 đã thích quấn lấy mấy bạn nữ, không phải người tốt."
"Cậu tránh cậu ấy chút, có chuyện gì thì cứ đến lớp 10/7 tìm tớ." Lạc Nhất Xuyên nói với cô.
Diệp Tiêu lễ phép cười đáp lại.
"Đi thôi chị Diệp Tiêu, tớ ngồi cùng với cậu!" Hoàng Y Trừng lên trước kéo Diệp Tiêu, nghiêng đầu dặn dò Lạc Nhất Xuyên, "Trận đầu tiên lớp các cậu chơi đi, vết thương trên chân của anh trai tớ vẫn chưa đỡ, anh Nhất Xuyên, cậu phải bảo vệ tốt anh ấy!"
Lạc Nhất Xuyên bĩu môi: "Hay là cậu tự lên chơi đi? Vừa hay lớp tớ còn thiếu một người, cậu lên đi."
Hoàng Y Trừng không thèm để ý cậu ấy, dẩu môi kéo Diệp Tiêu đi về phía khán đài.
@Goccuasonem dịch tại wattpad
"Lúc nghỉ hè anh tớ chơi bóng ở nhà thi đấu, gặp một nhóm người chơi bóng có phẩm chất chả ra sao đấu với anh ấy, vậy nên đã bị thương rất nghiêm trọng."
"Vết thương của cậu ấy vẫn chưa đỡ sao?" Diệp Tiêu lỡ miệng hỏi, hỏi xong liền sững người, giải thích nói, "Tớ có một đứa em họ cũng rất thích chơi bóng rổ, nhưng thằng bé rất ít khi bị thương."
"Vốn dĩ nghỉ ngơi một đoạn thời gian là chắc chắn có thể khỏe rồi, nhưng anh ấy không chịu, cứ chơi thôi.
Haizz, tớ và mẹ anh ấy, đều không muốn để anh ấy mãi đánh bóng, nhưng chẳng có cách nào cả, anh ấy thích nó mà." Hoàng Y Trừng bất lực, "Thứ mà anh ấy đã thích, dù ai khuyên cũng vô dụng, anh ấy sẽ không dễ dàng mà từ bỏ đâu."
Ánh mắt của Diệp Tiêu nhẹ nhàng rơi xuống bóng dáng ném bóng vào rổ của thiếu niên, bỗng nhiên nhớ đến chiếc thẻ hội viên của nhà thi đấu bóng rổ mà bản thân vẫn chưa tặng kia.
Cô đã từng dùng bao thư gói chiếc thẻ hội viên đó, viết lên mặt giấy bao thư: "Tớ tặng chiếc thẻ này cho cậu, nhưng cậu phải bảo đảm với tớ, sau này không thể để bị thương khi chơi bóng nữa."
Chiếc thẻ đó được cô mang tới trường trung học thực nghiệm thành phố, nhưng lại không có cơ hội được cô tặng đi.
@Goccuasonem dịch tại wattpad
Trong nhà thi đấu huyên náo, tiếng hò hét nhiệt tình của các nữ sinh, liên tục không ngừng, vì các thành viên trong đội của lớp mà cổ vũ.
Diệp Tiêu và vài nữ sinh xung quanh cùng hét lớp 10/1 cố lên.
Nhưng ánh mắt lại không nghe theo bản thân sai bảo, hết lần này đến lần khác rơi xuống trên người Nguyễn Vũ Thanh, làm sao cũng không nỡ rời đi.
Tại sao chỉ cần là nơi nào có cậu ấy, thì ánh mắt của cô liền vĩnh viễn không thể nghe sai bảo?
Cùng với tiếng còi của trọng tài, trong tiếng hoan hô của lớp 10/7, nửa trận đấu kết thúc.
"Tớ đi xem anh tớ.
Cậu đi cùng tớ không, chị Tiêu Tiêu?" Hoàng Y Trừng hỏi.
"Được." Diệp Tiêu vô thức gật đầu đồng ý, cùng Hoàng Y Trừng đi xuống khán đài, đi về phía sân bóng rổ.
Cửa ngoài cùng của sân bóng rổ có mấy thùng nước khoáng, khi bọn họ đi qua, Hoàng Y Trừng cúi đầu cầm một chai, cũng thuận tiện nhét một chai vào trong lòng của Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu sững sờ nhìn chai nước khoáng trong lòng ngực, chưa kịp phản ứng lại, liền bị Hoàng Y Trừng kéo vào trong đám người.
@Goccuasonem dịch tại wattpad
Lạc Nhất Xuyên vừa túm lấy cổ áo bóng rổ lau mồ hôi, vừa nói chuyện với Nguyễn Vũ Thanh.
Nguyễn Vũ Thanh hơi nghiêng đầu qua nghe Lạc Nhất Xuyên nói chuyện, trên môi thấp thoáng ý cười.
Sợi tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi, cậu đưa tay lên hất loạn xọa vài cái.
Hoàng Y Trừng kéo Diệp Tiêu đi về phía bọn họ, vừa định giơ tay lên chào, đột nhiên bị một nữ sinh lớp 10/7 gọi lại.
"Trừng Tử, vừa nãy điện thoại của tớ bị rớt, phát hiện không mở máy được, cậu mau qua xem giúp tớ với!"
"Qua liền!" Hoàng Y Trừng xoay người chạy qua phía nữ sinh.
Diệp Tiêu đứng một mình tại chỗ, có chút không biết nên đi đâu.
Do dự một chút, cô cầm chai nước trong tay, một mình đi về phía Lạc Nhất Xuyên và Nguyễn Vũ Thanh.
"Thế nào? Lớp tụ tớ chơi cũng không tệ đúng chứ?" Lạc Nhất Xuyên đắc ý hỏi cô.
"Ừm." Diệp Tiêu nở nụ cười, gật đầu.
"Thật ra trình độ của tớ bình thường thôi, chủ yếu vẫn là nhờ anh Thanh dẫn tớ." Lạc Nhất Xuyên vừa nói, vừa vươn tay khoác lên vai Nguyễn Vũ Thanh.
@Goccuasonem dịch tại wattpad
Nguyễn Vũ Thanh thản nhiên cười, nụ cười đẹp đến mức chói mắt.
Diệp Tiêu nhìn xong, hoảng hồn, trong tim lại dâng lên sự đau xót.
Cô vội vàng di chuyển tầm mắt, đưa chai nước trong tay đến trước mặt Lạc Nhất Xuyên, hỏi cậu ấy: "Muốn uống nước không?"
Lạc Nhất Xuyên sững người: "Cậu....cho tớ?"
Diệp Tiêu ngẩng đầu, rõ ràng là đang nói chuyện với Lạc Nhất Xuyên, nhưng khóe mắt vẫn luôn chú ý đến phản ứng trên người Nguyễn Vũ Thanh.
"Vậy...cảm ơn nha." Lạc Nhất Xuyên nhận chai nước, nghiêng đầu nhìn Nguyễn Vũ Thanh một cái, hỏi, "Anh Thanh, cậu khát...."
"Anh trai! Cho anh nước nè!" Hoàng Y Trừng chạy qua từ lối nhỏ phía sau Diệp Tiêu, vừa chạy vừa cúi đầu vừa vén tóc mái bị bị tóc thổi loạn, trên mặt nở nụ cười tươi rói.
"Động tác ném bóng vừa nãy của anh! Quá đẹp trai rồi!" Hoàng Y Trừng đứng vững trước mặt Nguyễn Vũ Thanh, đưa chai nước trong tay cho cậu, hưng phấn nói, "Đợi hôm nào anh rảnh, nhất định phải dạy cho em! Không thể chỉ chơi với anh Nhất Xuyên, mà không chơi với em!"
Nguyễn Vũ Thanh không nói gì, nhận chai nước rồi mở nắp, ngẩng đầu uống hết nửa bình.
"Cậu đừng có mà ghen a!" Vẻ mặt Lạc Nhất Xuyên vô tội, "Thời gian mỗi ngày mấy cậu dính với nhau còn nhiều hơn mấy lần thời gian hai bọn tớ ở cùng nhau nữa."
Lạc Nhất Xuyên nói thêm: "Cậu ấy vốn chỉ là không muốn chơi với cậu."
"Cậu lại giận tớ!" Hoàng Y Trừng xông lên cướp lấy chai nước trong tay của cậu, "Không được uống nước của tớ lấy, cho cậu khát chết!".
"Đây là của Tiêu Tiêu đưa cho tớ, làm sao mà lại thành cậu lấy rồi?" Lạc Nhất Xuyên bảo vệ chai nước trong tay, chất vấn hỏi.
"Là tớ lấy đưa cho chị Tiêu Tiêu, tớ không cần biết, cậu không được uống!"
"Không cho, thì không cho!"
Hai người vây quanh Nguyễn Vũ Thanh náo loạn truy đuổi, đột nhiên Diệp Tiêu mở miệng: "Tớ về KTX trước đây."
"Chút nữa chúng tớ sẽ đi ăn cơm, cậu không đi cùng với bọn tớ sao, chị Tiêu Tiêu?"
"Không, tớ chưa đói mấy." Cô nói.
"Vậy thôi, tạm biệt chị Tiêu Tiêu!"
"Bye-bye." Diệp Tiêu lần lượt mỉm cười vẫy tay với Hoàng Y Trừng và Lạc Nhất Xuyên, nhưng vẫn không chào hỏi Nguyễn Vũ Thanh như cũ.
Lúc xoay người, nụ cười trên mặt cô cuối cùng cũng vụt tắt, tự hỏi bản thân ở trong lòng, Diệp Tiêu, mày rốt cuộc là đang làm gì vậy?
Tại sao phải ép buộc bản thân nhiệt tình với Lạc Nhất Xuyên như vậy?
Chỉ là vì muốn chọc giận cậu ấy thôi sao?
Nhưng cuối cùng mày đã làm những gì, việc có thái độ ra sao đối với những nam sinh khác, cậu ấy thật sự sẽ để ý sao?
Trong mắt của cậu ấy sớm đã có một nữ sinh khác rồi.
Cậu ấy sớm đã không còn nhớ mày nữa rồi.
Buổi trưa Diệp Tiêu trở về phòng KTX, Cố Gia Nam đang cúi đầu dọn dẹp đồ trên bàn, thấy cô trở lại, hỏi: "Buổi sáng tở ngủ quên ở nhà rồi, nên không đến xem trận đấu.
Thế nào rồi? Lớp 10/7 thắng rồi?"
Diệp Tiêu nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.
"Hoàng Y Trừng lại kéo Nguyễn Vũ Thanh ra ngoài ăn uống chúc mừng rồi hả?" Cố Gia Nam hỏi.
Diệp Tiêu cười cười, không phủ nhận.
"Thật tiêu sái mà." Cố Gia Nam cảm thán, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, hứng khỏi nói, "Hai chúng ta cũng ra ngoài chơi một trận đi?"
"Tớ có làm thẻ hội viên ở tiệm cắt tóc gần cửa tây trường học, có thể miễn phí cắt 3 lần, tớ mời cậu đi cắt tóc nhé?"
Diệp Tiêu lắc đầu từ chối, nhưng Cố Gia Nam lại nhiệt tình mời, kéo cô đến tiệm cắt tóc cùng mình.
Thật ra mẹ đã thúc giục Diệp Tiêu rất nhiều lần, muốn cô cắt tóc ngắn, nói rằng cắt tóc ngắn dễ chăm sóc, có thể tiết kiệm nhiều thời gian để học tập.
Lần nào cô cũng đều không chịu, bảo vệ mái tóc dài của bản thân, tựa như đang bảo vệ chấp niệm nào đó được giấu kín trong lòng.
Cô bỗng nhiên quyết định cắt ngắn tóc đi, tựa như đó chỉ là vấn đề trong thời điểm này.
Là muốn thông qua nghi thức nào đó để cắt đứt đi chấp niệm trong quá khứ, hay là chỉ muốn dùng một số thay đổi nhỏ để thu hút sự chú ý của người nào đó? @Goccuasonem dịch tại wattpad
Diệp Tiêu nghĩ không ra đáp án.
...
"Nguyễn Vũ Thanh cậu đáng ghét thật chứ! Cậu thử nghịch bím tóc của tớ nữa xem!"
"Nghỉ hè tớ sẽ đi cắt tóc ngắn, dù sao mẹ tớ cũng luôn thúc giục tớ cắt tóc ngắn." Diệp Tiêu tức giận nói.
"Cắt ngắn làm gì?" Nguyễn Vũ Thanh sốt ruột, "Tóc dài của cậu rất đẹp!'
Cậu thấp giọng nói: "Tớ thích cậu để tóc dài."
"Cậu nói gì?"
"Tớ nói, tớ vẫn muốn nghịch bím tóc của cậu cơ! Không cho cắt ngắn!"
"Cậu xem tớ có đánh chết cậu không!"
"Tớ thật sự không nghĩ rằng cậu cắt tóc bob sassoon* lại đẹp như vậy, quả nhiên là người đẹp thì để kiểu tóc nào cũng đẹp."
*bob sassoon: tui nghĩ là mấy kiểu tóc ngắn mà nó cúp vô măt á, tại search ra mấy kiểu kì lắm:)))
Trên đường trở về từ tiệm cắt tóc, một cánh tay của Cố Gia Nam khoác trên bả vai Diệp Tiêu, vừa đi vừa cảm thán.
"Đàn em, em cắt tóc ngắn rồi!" Một đôi nữ sinh khoác cánh tay nhau ở gần đó chạy lại phía Diệp Tiêu, cả mặt kinh ngạc đánh giá cô.
Diệp Tiêu nhớ bọn họ là đàn chị lớp trên của hội học sinh, đã đón học sinh mới lúc khai giảng, cô lễ phép cười rồi "Ừm" một tiếng.
"Rất đẹp! Chị cảm thấy còn đẹp hơn lúc em cột tóc đuôi ngựa." Một đàn chị trong đó nói, "Đám nam sinh lớp chị mà biết chắc lại lập nhóm đi qua lớp các em nhìn em quá!"
Diệp Tiêu xấu hổ cười.
"Em trai, ôm mỹ nhân trong lòng có cảm giác như thế nào a?" Một đàn chị khác hỏi Cố Gia Nam.
"Gọi ai là em trai vậy!" Có vẻ quan hệ giữa Cố Gia Nam và đàn chị này cũng không tệ, trực tiếp dùng tay xoa tóc mái của cô ấy.
@Goccuasonem dịch tại wattpad
Đàn chị tránh về sau vài bước: "Không đùa nữa, hai bọn chị còn phải đến phòng giáo viên một chuyến, đi trước đây!"
"Tạm biệt đàn em!" Hai đàn chị vẫy tay với Diệp Tiêu, lại cười Cố Gia Nam nói, "Cũng tạm biệt em trai nha!"
Cố Gia Nam giơ chân giả bộ muốn đá bọn họ.
Diệp Tiêu bị chọc cười, nghiêng đầu nhìn Cố Gia Nam, nhưng ánh mắt lại đụng phải bóng người thân quen đi ra từ cửa siêu thị ở phía sau lưng Cố Gia Nam.
...
"Tớ nói mà cậu thật sự rất cố chấp với những đồ mà cậu thích, ngày nào cũng uống mà không ngán." Cố Gia Nam giật chai lục trà trong tay của cậu qua, "Tớ không có thu đâu đấy."
"Cậu vẫn chả khách sáo gì với tớ," Nguyễn Vũ Thanh không tức giận, thờ ơ nói.
"Ngày hôm qua Hoàng Y Trừng uống hết cả bình nước của tớ, chai này coi như cậu giúp cậu ấy trả nợ đi." Cố Gia Nam mở nắp chai nước, ngẩng đầu uống một ngụm.
"Cậu ấy uống nước của cậu thì có liên quan gì đến tớ, muốn đòi nợ thì cậu tìm cậu ấy đi, đừng tìm tớ." Nguyễn Vũ Thanh phủ sạch quan hệ nói.
"Hai người các cậu có phải lại nói xấu tớ!" Hoàng Y Trừng đột nhiên xuất hiện từ phía sau bọn họ, dùng lực xô Nguyễn Vũ Thanh và Cố Gia Nam một chút, sau đó lại thò đầu vào giữa hai người.
Cả ba người tranh luận với nhau, ồn ồn ào ào, quây lại thành một nhóm.
Diệp Tiêu vô thức bước chậm lại, chầm chậm đi sau bọn họ.
Bóng cây đung đưa bên đường phản chiếu những đám mây ngũ sắc, ánh chiều tà chiếu lên góc mặt trắng bóc của thiếu niên, phản chiếu đường nét gương mặt cực kỳ ôn nhu.
Cậu ấy cười một cách uể oải, nụ cười sạch sẽ sáng sủa, dường như có mặt trời lúc chiều tà nóng bỏng trên đỉnh đầu của cậu.
Nhưng từ đầu đến cuối, Diệp Tiêu trong mắt của cậu vẫn tựa như là người vô hình."
Cô cắt tóc ngắn rồi, rất nhiều người nói cô cắt tóc ngắn càng xinh đẹp, rất nhiều người hỏi cô tại sao lại cắt tóc ngắn.
Rất nhiều người để ý tới cô, rất nhiều người đem cô biến thành trung tâm để bàn luận.
Chỉ có cậu, ngay cả khóe mắt cũng chẳng cho cô.
Ngoại trừ ngày khai giảng đầu tiên ở căn tin, ngoại trừ việc cậu gọi tên của cô, thì cậu không nhìn thẳng vào cô, cũng không chủ động nói chuyện với cô một câu nào nữa.
Cậu ấy nói rằng những chuyện lúc nhỏ, cậu ấy sớm đã không còn nhớ rõ nữa rồi.
Không nhớ rõ thì không nhớ rõ, có gì to tát đâu chứ.
Những hồi ức kia, cậu ấy có thể quên đi mất, thì cô cũng có thể như vậy.
Cô nén lại cái mũi đau xót, trong lòng tự nói với bản thân, Diệp Tiêu, mày phải kiêu ngạo lên một chút.
Cậu không thích tớ thì sao?
Tớ cũng không có thích cậu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...