"Những thứ này là Thông Nguyên Tử đưa cho cô sao?"
Cố Mi lạnh nhạt nói câu này, Thúy Nhi nghe vậy, gương mặt cười đơ ra, có chút khó tin nhìn nàng, như thể không hiểu tại sao nàng lại biết.
Cố Mi hơi nhếch miệng, lộ ra nụ cười gằn trong truyền thuyết.
Đầu đuôi chuyện này, suy nghĩ một chút là biết những thứ của Thúy nhi là ai đưa cho.
Thông Nguyên Tử khẳng định sẽ không dùng thân phận chưởng môn Hoa Sơn, lão ta nhất định sẽ có một thân phận ẩn danh khác, nhưng mà, ai quan tâm? Cố Mi bây giờ chỉ muốn thoát khỏi nơi này cùng Mộ Dung Trạm.
Nàng cảm thấy, Thông Nguyên Tử nhất định là dính chặt vào nàng vào Mộ Dung Trạm rồi.
Nàng xoay người muốn đi, Thúy Nhi thấy thế, trong tình thế cấp bách hô to: "Lẽ nào ngươi thật sự không quan tâm chuyện sống chết của Liêm Huy ư?"
Nàng ta quả thực muốn ngăn Cố Mi, có thể kéo thêm một khắc thì cũng tốt một khắc.
Cố Mi nghe nàng ta nói vậy, quả thực đã dừng bước.
Cái tay đang ôm eo nàng hơi níu chặt, Mộ Dung Trạm hơi không vui.
Mà Thúy Nhi đã tựa vào bàn đứng dậy, nói lớn sau lưng nàng: "Ngày đó ngươi chạy khỏi Dương Châu, Liêm Huy tìm khắp nơi mới tới Lạc Dương tìm ngươi.
Nhưng ngươi không biết, từ lúc hắn rời Lạc Dương cả đường bị đuổi gϊếŧ, bị thương nặng sắp chết, nhờ có sư phụ nghĩ trăm cách mời Tiết thần y tới đây, khó lắm mới giữ lại mạng cho Liêm Huy.
Hồng Dao, đều tại ngươi.
Liêm Huy vì ngươi chịu bao khổ sở, mà ngươi lại cùng nam nhân khác tình chàng ý thϊếp.
Hừ, đúng là mưu mô lả lướt, thiệt cho Liêm Huy vẫn nhớ mãi không quên ngươi."
Mộ Dung Trạm nghe nàng ta nói vậy, phản ứng đầu tiên là, Tiết thần y này tại sao không chết đi, còn nhiều chuyện như vậy.
Phản ứng thứ hai là, nữ tử ồn ào này cũng có thể chết luôn rồi.
Sau đó hắn cũng nhanh chóng xoay người, tiện tay cầm một cốc trà ở trên mặt bàn, ở trong tay hắn dần vụn thành từng mảnh vỡ, lại giơ tay lên, xong luôn, trên mặt Thúy Nhi nháy mắt đã đỏ hồng.
Mà một mảnh vỡ trong đó đi vào mi tâm của nàng ta, lại chìa ra sau gáy, phi thẳng vào cột gỗ phía sau phát ra tiếng kêu nhẹ.
Một mảnh sứ vụn giòn tan, nhưng ở trong tay Mộ Dung Trạm, giống như binh khí cứng ngắc đúc từ sắt thép vậy.
Cố Mi vừa quay đầu lại, thấy dáng vẻ cả mặt đầy máu me của Thúy Nhi.
Nàng sợ hết hồn, cho rằng Mộ Dung Trạm này bị A Tử nhập rồi, dùng thủ đoạn mà A Tử đối phó với Mã phu nhân (1) luôn.
Khắc sau liệu hắn có nên cầm một chiếc gương đưa tới trước mặt Thúy Nhi, để nàng ta bị bộ dạng của bản thân hù chết?
(1) Mã phu nhân và A Tử là hai nhân vật trong bộ tiểu thuyết kiếm hiệp Thiên Long Bát Bộ.
Nhưng lát sau, nàng đã biết, Thúy Nhi chết rồi.
Bởi vì nàng ta vẫn cứ trừng mắt như vậy, nhưng lại ngã thẳng xuống.
Hai con mắt trước lúc chết trợn tròn, bên trong không chút hoảng sợ và bất ngờ nào, chỉ có sự phẫn nộ dành cho Cố Mi vừa nãy.
Động tác của hắn quá nhanh, Thúy Nhi còn chưa kịp phản ứng kìa, mảnh vỡ kia đã xuyên qua mi tâm của nàng ta.
Tới tận thời khắc cuối cùng, nàng ta hình như còn chưa nhận ra mình đã chết.
Mà Cố Mi thì sắp sợ chết rồi.
Mộ Dung Trạm chưa ra tay thì thôi, vừa ra tay là nàng đã chết khϊếp.
Nàng bây giờ tuyệt đối tin tưởng năng lực của hắn xứng đáng là bậc thầy rồi.
Chỉ là nàng dù chán ghét Thúy Nhi, nhưng phải gϊếŧ người, có hơi quá?
Lúc trước nàng ghét Trang Thu Dung vậy, nhưng chẳng qua là đánh hai cái lên mặt nàng ta, cũng chưa bao giờ nghĩ gϊếŧ nàng ta.
Đã từng sống ở thế kỉ 21 dân chủ như Cố Mi, từ nhỏ đã nhận sự giáo dục, gϊếŧ người là phạm pháp.
Bất kể thế nào, bạn cũng không có quyền tước đoạt sinh mạng của người khác.
Đương nhiên, trừ khi sinh mạng của bạn chịu uy hϊếp.
Vì vậy Cố Mi càng không thể tiếp nhận mấy kiểu tiểu thuyết, nữ chủ xuyên tới nơi nào, gϊếŧ người như rau như cỏ, một chút chướng ngại tâm lý cũng không có.
Nàng thấy vậy quá sai, tốt xấu gì cũng từng là người ở thời văn minh, từ sách vở hoặc phim ảnh, hoặc bất kì hướng giáo dục nào đó đều nói gϊếŧ người là phạm pháp, là phải bị xử tử.
Bị tư tưởng như vậy thống trị hai mươi năm, nữ chủ còn có thể xuyên qua là gặp người thì gϊếŧ mà không thấy sai trái chút nào?
Cố Mi không biết người khác thì sao, nhưng nếu là nàng, nàng không làm được.
Nàng thấy ai cũng có quyền được sống tiếp, dù nàng không có cái quyền này, nhưng quan trọng nhất là, nàng cũng không dám cướp của người khác.
Cho nên giờ nàng nhìn xác Thúy Nhi sõng xoài trên đất, phản ứng đầu tiên của nàng là đơ ra.
Nàng nên nói đây là lần đầu nàng thấy người chết trước mặt mình à? Trước khi xuyên qua cuộc sống của nàng rất bình thường, căn bản sẽ không bao giờ gặp những chuyện thế này.
Sau khi xuyên qua cũng chỉ luôn nghĩ chuyện chạy trốn, cũng không hề gặp chuyện thế này, nhưng bây giờ, người vừa tức giận la hét với nàng phút trước, phút sau đã mất mạng nằm trước mặt nàng.
Cố Mi choáng váng.
Nàng sững sờ quay đầu nhìn Mộ Dung Trạm.
So với sự khϊếp sợ của nàng, Mộ Dung Trạm như thể tiên nhân vừa độ kiếp.
Cũng có thể, đối với hằn mà nói, gϊếŧ người còn dễ hơn cắt dưa hấu.
Hắn thấy dáng vẻ ngu ngơ của nàng, biết đã dọa nàng.
Sớm biết vậy đã không để Thúy Nhi kia chết mà máu me đầy mặt, nên để nàng ta chết gọn gàng hơn.
Như vậy là không dọa Cố Mi rồi.
Nhưng Cố Mi hiện tại không phải quan tâm vấn đề này, điều nàng quan tâm là: "Ca, huynh, huynh gϊếŧ người."
Mộ Dung Trạm chẳng quan tâm.
Gϊếŧ một người mà thôi, có gì đáng nói.
Không thể không nói, tam quan của Cố Mi và hắn khác nhau.
Trong mắt hắn, hắn thấy phương pháp giải quyết mọi chuyện đơn giản nhất là gϊếŧ người, mà trong mắt nàng, chuyện gϊếŧ người thế này, là phạm pháp, là bị xử tử.
Vì vậy Mộ Dung Trạm nghe xong câu hỏi của nàng, thì chẳng để tâm nói: "Muội ồn quá.
Giống A Thanh, chuyện không nên nói lại nói quá nhiều."
Cố Mi thấy nàng lại choáng váng,sau đó nàng nắm được một vấn đề mấu chốt.
Nàng cảm thấy trong lòng run sợ, đến câu hỏi cũng run rẩy: "A Thanh? Huynh gϊếŧ A Thanh?"
Mộ Dung Trạm cứng họng chốc lát, nhưng hắn lập tức phủ nhận: "Không có."
Hắn thấy, Cố Mi vẫn nên sống trong thế giới đơn giản của nàng thì hơn.
Vì vậy có một số việc, hắn tình nguyện nói dối nàng.
Hắn thấy là vì muốn tốt cho nàng.
Nhưng Cố Mi không cho là vậy.
Cố Mi thấy rằng, chuyện gì cũng nên nói với nàng.
Đừng có mà nói lời nói dối thiện ý gì đấy, mấu chốt là lời nói dối này của ngươi cũng chẳng thiện ý gì.
Gϊếŧ ngươi đối với ngươi mà nói, lẽ nào tùy ý thế sao? Đơn giản như ăn cơm uống nước sao?
Nàng sai rồi.
Đối với hắn, gϊếŧ người, còn đơn giản hơn ăn cơm uống nước.
Ăn cơm còn phải mua đồ sau đó thái rửa nấu nướng.
Đến lúc ăn, tay phải gắp, ăn cơm cùng thức ăn.
Ánh nhìn di chuyển, xem ăn cái gì.
Miệng cũng động, nhai món ăn.
Đầu óc cũng phải nghĩ, không thì sao biết đang gắp cái gì?
Nói tới uống trà càng phiền hơn.
Đun nước, rửa dụng cụ uống trà, thả lá trà, sau đó mới có thể uống vào miệng.
Đây là phương pháp pha trà đơn giản nhất, nếu như là trà nghệ, thì nước trà lá trà gì đó rồi dụng cụ uống trà gì đó, mệt muốn chết.
Nhưng gϊếŧ người đơn giản hơn bao nhiêu, tiện tay là đưa lên.
Nhưng hắn dĩ nhiên không dám nói ra vậy.
Hắn biết hậu quả khi Cố Mi nghe vậy.
Vì vậy hắn lựa chọn im lặng.
Nhưng Cố Mi không dừng lại: "Huynh nói không gϊếŧ A Thanh, vậy huynh thề đi."
Mộ Dung Trạm xưa nay không tin thần phật.
Vì vậy mở miệng liền nói: "Ta xin thề..."
Nhưng Cố Mi rất nhanh chặn họng hắn: "Dùng tính mạng của ta để thề."
Mộ Dung Trạm bắt đầu im lặng.
Hắn không tin thần phật thật, hắn có thể tùy tiện dùng tính mạng của mình để thề, nhưng để dùng tính mạng của nàng mà thề, không biết tại sao, hắn lại không dám.
Cố Mi thấy dáng vẻ im lặng không nói của hắn, cũng biết chân tướng.
Nàng thật không ngờ, bản thân chỉ tùy tiện tìm A Thanh nói vài câu, vậy mà hắn lại gϊếŧ nàng.
Cố Mi thấy, A Thanh thực sự bị nàng hại chết.
Trong lòng nàng thoáng cái có một cảm giác đồng phạm.
A Thanh dù không phải nàng tự gϊếŧ, nhưng đúng là chết vì nàng.
Cố Mi thấy nàng không thể tha thứ cho bản thân nữa.
Mộ Dung Trạm thấy vẻ trầm lặng của nàng, trong nháy mắt cũng hoảng hốt.
Đương nhiên, kì thực hắn vẫn thấy chuyện gϊếŧ A Thanh, hắn không sai.
A Thanh vốn không nên nhiều lời, thân là thuộc hạ của hắn, sớm nên biết ít lời mới là nguyên tắc sinh tồn tốt nhất.
Hơn nữa A Thanh còn nói quá khứ hắn độc ác vô tình tới mức nào, lấy mạng người dễ như trở bàn tay.
Tùy rằng đó là sự thực, nhưng mấu chốt là, Mộ Dung Trạm hắn không muốn nàng biết hắn là người như vậy.
Hắn muốn trong lòng nàng, hắn là người bình thường, tốt nhất giống như vẻ ngoài của hắn, tinh khiết lương thiện vô hại lại hòa nhã.
Khoảng thời gian này, hắn đã thăm dò rất kĩ, Cố Mi mặc dù không dễ dụ, nhưng với chuyện nhỏ nhặt vẫn không sao, chỉ là ở phương diện lớn, tốt nhất đừng động chạm vào nguyên tắc của nàng.
Thí dụ như việc gϊếŧ người, dưới cái nhìn của nàng, đó là chuyện lớn.
Tuy Mộ Dung Trạm không thừa nhận hắn sợ nàng tức giận vì chuyện này, nhưng giờ hắn thấy gương mặt âu sầu của nàng, trong lòng vẫn sợ hãi.
"Mi mi," hắn đứng trước mặt nàng, cúi thấp đầu, nhẹ giọng gọi.
THậm chí y không dám đưa mắt nhìn nàng.
Dáng vẻ này thật giống một con thú nuôi nhỏ gây chuyện đang tìm cách xin lỗi chủ nhân.
Đáng tiếc là, trong lòng con thú nhỏ này đâu có thấy mình làm sai.
Cố Mi đỡ trán, nàng đỡ trán nặng nề.
Dáng vẻ như vậy không ổn đại ca à, ngươi sai thì phải nhận, không thì sau đó chúng ta vẫn sẽ khác biệt quan điểm về chuyện như thế này.
Cho nên nàng lại hỏi: "Liêm Huy là sao? Lúc trước huynh nói với ta, huynh ấy không chết, nhưng Thúy Nhi vừa nói, huynh ấy bị truy sát, bị thương nặng sắp chết?"
Mộ Dung Trạm bắt đầu khó chịu.
Hắn đã nói Liêm Huy không chết, nhưng chỉ là lúc nói với nàng thì hắn chưa chết thôi.
Hơn nữa hắn cũng không hứa sẽ không tiếp tục phái người gϊếŧ Liêm Huy.
Nhưng mấu chốt là, Cố Mi vẫn quan tâm Liêm Huy.
Chỉ cần nghĩ tới việc nàng từng thích Liêm Huy, hơn nữa còn suýt kết hôn với hắn, còn có chuyện nàng gào khóc gọi tên hắn trong mơ, Mộ Dung Trạm không chịu nổi.
Lẽ nào thời gian qua hắn đối với nàng tốt vậy, nàng đều không thấy? Bây giờ còn vì một Liêm Huy, dùng khẩu khí chất vấn với hắn.
Sự tức giận trong lòng hắn bỗng bộc phát.
Hắn thay đổi dáng vẻ vừa nãy với Cố Mi, hơi ngẩng đầu, dùng khẩu khí khinh thường nói: "Đó là do võ công của hắn tệ hại."
Ý tứ là, hắn sở dĩ bị thương không phải do ta phái người truy sát, mà bởi vì võ công của hắn không ra sao, nên mới bị kẻ ta phái đi gây thương tích.
Nếu như võ công của hắn tốt, hắn sẽ chẳng sao.
Hơn nữa Mộ Dung Trạm còn rất khinh thường bồi thêm một câu trong lòng, ta còn chưa tự mình ra tay, vậy mà đã suýt chút nữa chết rồi.
Thật là vô dụng.
Cố Mi bị dáng vẻ của hắn chọc tức mà không biết nói gì.
Làm sai, lại còn tỏ vẻ đạo lí như vậy.
Cố Mi nàng chưa bao giờ gặp kẻ như vậy, vì vậy trong lúc tức giận thốt lên: "Mộ Dung Trạm, ta không muốn ở cạnh ngươi nữa."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...