Thẩm Hề ậm ừ trả lời, chạy ra ngoài.
Cậu năm giơ tay phải vò tung tóc, sải bước vào trong.
Khi cô cầm ấm trà nóng về, Phó Đồng Văn đã ngả người ngồi trên ghế, đang tán gẫu với cậu năm.
Hai người vừa nói vừa cười, thoạt nhìn tình cảm của hai anh em rất tốt.
Quân trang của cậu năm là màu xám pha xanh biển nhạt, được may theo kiểu áo Tôn Trung Sơn¹, phía dưới là quần quân đội và giày da.
Quy cách xưa nay vốn là binh sĩ đi giày cỏ, sĩ quan đi giày da.
Cậu năm quả nhiên là con cháu gia thế tốt nghiệp trường quân đội, chưa lên chiến trường nhưng đã được hưởng đãi ngộ theo sĩ quan.
¹ Kiểu áo có khe hở ở mặt sau, đoạn eo sau lưng có đai, vạt áo trước được đính 9 cúc,có túi trên và túi dưới.
Sau nhiều lần cải biến, đến hiện tại, đằng trước vạt áo đều được đính năm cúc, sau lưng không con khe hở.
Túi áo được may bên trái, bên phải và phía trên, phía dưới đối xứng với nhau.
Thẩm Hề ngồi kế bên Phó Đồng Văn, nhẹ nhàng đẩy tách trà tới.
"Cậu làm thế nào mà lừa được người ta đánh nhau với mình vậy?" Anh bưng tách trà lên, chợt hỏi em trai.
Cậu năm ngẩn người:"Em mới là người bị đánh mà."
Phó Đồng Văn nguýt cậu một cái:"Nếu không bị cậu gài bẫy thì ai ngu đi điên cùng cậu? Sắp tốt nghiệp rồi còn đánh nhau? Bị phạt, lại chẳng có ích lợi gì.
Anh tốn công tốn sức đưa cậu vào trường quân đội Bảo Định¹, cậu lại đi kiếm chuyện, còn không định nói thật với anh ba sao?"
¹Bốn trường quân sự lớn thời Dân Quốc: Học viện quân sự Vân Nam, trường quân sự lục quân Bảo Định, trường quân sự Hoàng Phổ, học viện quân sự Đông Bắc.
Cậu năm không che mắt được Phó Đồng Văn, bèn lúng túng cười trừ, giống hệt như đứa bé làm sai.
"Cả ngày em nó, chửi từ tổ tiên đến việc nó là người mặt rỗ đáng ghét, khích nó tức, để nó ra tay đánh em trước." Vừa dứt lời, cậu ta vội vàng giải thích, "Lỗi lầm em đều gánh hết, trường phạt nó nhẹ hơn em, không ảnh hưởng đến tiền đồ của nó đâu."
"Tại sao phải làm thế?"
"Em không muốn vào quân đội chính quy Bắc Dương, em muốn đến miền Nam."
Phó Đồng Văn nhấp một ngụm trà nóng:"Tình hình đội quân tạp nham ấy rất phức tạp, nội bộ cũng chia bè kéo phái.
Tất cả chống lưng của cậu đều ở Bắc Kinh, đến đó sẽ chịu thiệt thòi."
"Nhưng họ sẽ..." Cậu năm lắp bắp.
Phó Đồng Văn ngước mắt lên.
"Làm cách mạng." Cậu năm vẫn nói nốt câu.
Thẩm Hề ngạc nhiên.
"Còn ra thể thống gì?" Phó Đồng Văn cười khẩy, "Đừng quên thân phận của cậu, học trường quân sự nhưng muốn làm cách mạng à?"
"Năm Dân Quốc thứ hai, Tôn Văn phản Viên¹, nhiều con cháu thế gia trong trường cũng đi theo cách mạng.
Anh ba là người đi du học nước ngoài, sao cổ hủ thế?" Cậu năm vốn thật lòng tâm sự, nhưng không được Phó Đồng Văn đáp lại, trong lòng hơi lo lắng, rướn người về phía trước hỏi:"Anh ba nhìn nhận thế nào về chuyện tướng quân Tùng Pha phản Viên."
¹Năm 1913, Tôn Trung Sơn phát động cuộc cách mạng vũ trang để phản đối Viên Thế Khải.
Trong cuộc cách mạng ấy, phần lớn trường quân sự Bảo Định đều ngả về phía quân cách mạng.
Sau đó cách mạng thất bại, Tôn Trung Sơn lại lần nữa lưu vong ở nước ngoài.
Thái Ngạc, tên chữ Tùng Pha, là người khiến đại tổng thống đau đầu nhất hiện giờ.
Phó Đồng Văn từ tốn đặt tách trà xuống:"Không thế nào cả."
Ánh mắt cậu năm sáng rực:"Em nghe chị dâu cả nói cha đang cấm túc anh ba vì lòng anh ba hướng về Đảng Cách mạng, đúng không?"
"Thế à?" Phó Đồng Văn trả lời, "Anh chỉ là một người làm ăn, không có hứng thú với chính trị.
Chị dâu cả hiểu lầm anh rồi."
Cậu năm vừa mới tốt nghiệp trường quân đội, là con ngựa háu đá mới thoát khỏi dây cương, chỉ nóng lòng muốn lập tức xông xáo gầm trời cuối đất.
Cậu tưởng rằng Phó Đồng Văn cũng một lòng với cách mạng,nên nôn nóng bộc bạch tâm sự của mình ngay trong đêm, hy vọng có thể lén bắt tay làm đồng minh với anh ba.
Lúc xem kịch, Phó Đồng Văn đã biết tỏng cậu có lời muốn nói, dặn cậu "nếu có thể thì ít lui tới thôi" cũng là một lời cảnh cáo.
Nhưng cậu năm để ngoài tai lời nhắc nhở ấy, đêm khuya tới đây, chứng tỏ cậu vẫn là đứa trẻ thẳng thắn bộc trực, vẫn chưa trưởng thành.
Đương nhiên Phó Đồng Văn không thể bộc lộ điều gì với cậu.
Hơn nữa, từ đầu đến cuối anh không hề có ý định kéo cậu năm vào cuộc.
Lời của Phó Đồng Văn lừa được cậu năm, cậu do dự hỏi:"Vậy cha..."
"Cha già rồi, người già thường cố chấp." Phó Đồng Văn nói, "Cha đặt cược hết vào quân Bắc Dương, ngộ nhỡ quân Bắc Dương thua, chúng ta cũng xui xẻo.
Anh âm thầm ủng hộ cách mạng, nhưng cũng giúp đỡ cho quân Bắc Dương, con người phải chừa cho mình đường lui."
Không đợi cậu năm lên tiếng, anh nói tiếp:"Anh đưa cậu đến Bảo Định, vì hiệu trưởng trường ấy là tâm phúc bên cạnh Đoàn Kỳ Thụy.
Đoàn Kỳ Thụy là ai? Là thân tín của đại tổng thống.
Chống lưng của nhà họ Phó này là ai? Cũng chính là đại tổng thống.
Bây giờ cậu đã hiểu nỗi lòng của anh ba chưa?"
Lời anh nói có tình có lý, không hề có chỗ sơ hở.
Trong nhà họ Phó, cậu cả và cậu hai bất đồng quan điểm đã lâu.
Cậu hai từng giống những trí thức ngày ấy, thích đăng bài mắng chính phủ trên báo, sau đó bị Phó lão gia quở phạt, cấm túc, thấy đại tổng thống Viên từng bước đăng cơ, anh ta cũng nản lòng trước thời cuộc, không tham gia bình luận gì thêm.
Còn Phó Đồng Văn chưa từng thể hiện mình có hứng thú gì với chính trị.
Trong nhà mọi người đều âm thầm cho rằng cậu cả và cậu ba đang tranh giành tài sản.
Cậu năm vừa mới từ Bảo Định về, mẹ cậu cũng nói thế, càng không để cậu nhúng tay vào, Phó lão gia đã nói từ trước, gia sản sẽ được phân chia dựa theo số lượng con trai, con gái, không dành riêng cho ai.
Còn những thứ không nên đòi hỏi,không đến lượt bên cậu năm lên tiếng.
Câu từ của Phó Đồng Văn dường như đã ghìm lại cương ngựa háu đá.
Thần sắc giữa hai đầu lông mày của cậu năm ảm đạm hẳn đi.
Trên giá đặt cây cảnh bên cạnh bàn sách có một gốc thu hải đường.
Mùa đông chậu than trong phòng cháy liên tục, giúp loài cây trồng trong muà thu ưa ấm nở hoa.
Trong chiếc khay đặt dưới chậu hoa là những viên đá cuội ngâm nước.
Phó Đồng Văn thưởng trà, ngắm chậu hoa:"Đồng Lâm, thấy chậu thu hải đường kia thế nào?"
"Em không hiểu về hoa...!Nhưng hoa của anh ba dĩ nhiên là đẹp nhất."
Phó Đồng Văn lấy 1 viên đã cuội màu trắng ẩm ướt trong chiếc khay sứ bên dưới chậu hoa ra, ngắm nghía:"Lần này về, mỗi tháng cha bảo phòng thu chi cho bao nhiêu?"
"Một trăm đồng Đại Dương.
Em chưa kết hôn, thế là đủ dùng rồi."
"Thế nào là đủ dùng?" Anh hỏi, "Người trẻ tuổi, tiền xã giao vẫn phải cần.
Ngày mai đến chỗ anh lấy chi phiếu, chị dâu cậu sẽ đưa."
"Trước mắt em thật sự không cần." Cậu năm vẫn từ chối.
Phó Đồng Văn nở nụ cười, lắc đầu ý bảo cậu đừng từ chối mình.
Cậu năm đành phải nói cảm ơn:"Mỗi lần đều làm phiền anh ba rồi."
Hai người tán gẫu một lát về những chuyện không liên quan đến thời cuộc.
Vạn An đến giục, cậu năm mới bịn rịn ra về, lúc sắp đến cửa còn ghé phòng Đàm Khánh Hạng, hỏi thăm chi tiết tình hình bệnh tật của Phó Đồng Văn.
Thẩm Hề tiễn đến cửa thùy hoa, muốn an ủi cậu, nhưng sợ nói nhiều hớ nhiều, bởi thế chỉ cười:"Nhớ đến lấy tiền anh ba cho cậu."
Cậu năm gật đầu:"Chúng ta từng có duyên gặp nhau, chị dâu còn nhớ không?"
"Nhớ chứ." Cô nhớ lại, "Khi tôi mới vào nhà họ Phó, trong phòng khách, cậu cả và cậu hai đang cãi nhau về quân chủ lập hiến và dân chủ cộng hòa, cậu và tôi đều ngồi phía sau, không nói gì."
Khi ấy, cậu còn nhỏ, cô cũng còn nhỏ.
"Năm đó chị dâu bao nhiêu tuổi?"
"Mười chín."
"Chị dâu lớn hơn em ba tuổi." Cậu ta cười, thanh tú giống hệt con gái, "Khi đó em mới mười sáu."
"Năm nay cậu vừa tròn hai mươi thôi sao?"
"Hai mươi không còn nhỏ nữa rồi." Nét mặt cậu năm trở nên nghiêm túc, "Rất nhiều người mười mấy tuổi đã đi lính đánh giặc."
Trong ánh đèn vàng mờ nơi cửa lớn, hai người nở nụ cười với nhau.
Trước đây Thẩm Hề cũng từng có một cậu em trai kém ba tuổi, nhưng không điển trai như cậu năm đây.
Chợt nhớ vì mẹ của cậu năm là người Triều Tiên, những đứa con lai bao giờ cũng xinh đẹp hơn người bịn thường, ví dụ như da cậu trắng trẻo hơn các anh trai, mắt cũng không thuần một màu đen tuyền.
Thẩm Hề mang theo hơi lạnh bên ngoài vào phòng sách Phó Đồng Văn vẫn đang nghịch viên đá cuội.
Cảm xúc của một người bàng quan là cô cũng bị ảnh hưởng bởi vẻ u ám của cậu năm.
Thanh niên ôm ấp lý tưởng, nửa đêm tới, nghĩ rằng Phó Đồng Văn sẽ soi đèn chỉ đường dẫn lối cho cậu, sau cùng lại thất vọng ra về.
Thấy cô về, anh thả viên đá cuội về khay sứ, một tiếng "lộc cộc" khẽ vang, bọt nước bắn lên tung tóe.
Cành nhánh cây hải đường trong chậu trông như tùng bách, những phiến lá màu nâu xanh trùng trùng lớp lớp, ở giữa từng đóa hoa nở rộ.
Phó Đồng Văn ngắt một đóa hoa trên đỉnh:" Chậu hoa hải đường này, phải ngắt bông mọc ở cành trên cùng thì mới ép nó phân nhánh, nở thêm nhiều hoa được.
Để mặc nó sinh trường thì chỉ có một cành ra hoa mà thôi, hoa cũng không được mấy bông."
Anh đang nói về hoa hải đường, hay nói bóng nói gió về em trai?
"Em ngắt một bông đi." Anh nói.
Thẩm Hề đưa tay ra, chạm vào bông hoa, nhưng không nỡ ngắt đi.
Anh nắm tay cô, vân vê đốt ngón tay trong lòng bàn tay ấy, hỏi thầm:"Sao lại ngẩn ngơ rồi, đang nghĩ gì vậy?"
"Cậu ấy rất buồn, nghĩ rằng anh không quan tâm gì đến đất nước."
"Bây giờ nó không giúp được gì anh, với tính tình của nó, không hợp nghe lời nói thật, vẫn phải va vấp nhiều, tôi luyện thêm." Phó Đồng Văn giải thích.
Cô Ấu Vi không hề đạn giá sai anh.
Con người này thật sự rất giả, nói thật với em trai mình còn phải xem có thích hợp hay không.
"Nếu nó thật sự có hoài bão thì không cần người đồng hành, cũng không cần ai chỉ đường.
Nếu nó sợ tối, sợ cô quạnh, vậy thì dừng bước đi." Anh nói thêm.
Cô "ừ" một tiếng.
"Chỉ ừ thôi à?"
Còn muốn gì nữa, Thẩm Hề rút tay về.
Phó Đồng Văn nhìn cô chằm chằm.
Tim Thẩm Hề nóng bừng dưới cái nhìn của anh, gương mặt cũng dần trở nên đỏ rần, từ gò má tới tận mang tai.
Bỗng nhiên, anh sờ lên thùy tai cô.
"Nóng thật này." Anh nói, "Tự em sờ đi."
Thẩm Hề đẩy tay anh ra.
Anh lại bật cười.
"Anh cười gì?" Cô cụp mắt, lặng lẽ nhìn vạt áo trước của mình.
Cúc áo vẫn cài đủ.
Phó Đồng Văn thu từng động tác cử chỉ của cô vào trong mắt, có điều không vạch trần:"Cười nhiều với em, em sẽ không nỡ rời xa anh ba."
Thẩm Hề không coi là thật, cúp mắt, vẫn không yên tâm nhìn vạt áo.
Anh không nhịn nổi cười.
"...Còn cười à?" Cô càng thêm hoài nghi.
"Nếu anh ba thật sự muốn nhìn, còn cần nhìn trộm sao?" Anh thầm thì hỏi.
...!Cũng đúng.
Bóng của giá sách dưới ánh đèn hắt lên người, cô và anh đều tựa bên tường, vây quanh chậu hoa hải đường đáng lẽ không thể nở vào mùa đông, nói cười trêu chọc vui vẻ, như giấc mộng phù du.
Sáng sớm mấy ngày sau.
Thẩm Hề mặc áo ngủ bước ra khỏi phòng ngủ, thấy trong nhà chính đang có người.
Cô còn tưởng là gã hầu đến.
"Cậu ba phải đi tiếp khách, làm phiền anh đi giục thuốc bên bác sĩ Đàm..."
Là cô ấy?
Bước chân Thẩm Hề khựng lại, mái tóc dài đến eo vẫn đang xõa tung.
Cô không ngờ Cô Ấu Vi có thể nào được...!
Mái tóc ngắn của Cô Ấu Vi được chải chuốt gọn gàng, vì ngước mắt nhìn cô, nên khuyên tai dao động theo, hơi đung đưa bên gò má.
Cô ấy cũng không ngờ rằng Thẩm Hề ở trong phòng ngủ thật...!
Gã hầu trong nhà chính căng thẳng bởi bầu không khí quá yên tĩnh.
Phó Đồng Văn vén rèm lên từ trong bước ra, thấy Thẩm Hề đứng như trời trồng, bèn nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, thủ thỉ bên tai:"Ra ngoài mà mặc như vậy, xem em kìa."
Một đời đánh thức trong trong mộng, Thẩm Hề quay đầu toan đi vào.
Phó Đồng Văn trượt xuống, nhéo eo cô một cái:"Ra cũng đa ra rồi, đi tiễn anh nhé."
Không phải nên tránh đi sao? Thẩm Hề không nhìn thấu được suy nghĩ của Phó Đồng Văn, vốn cô định tránh mặt, sợ sẽ làm lỡ chuyện của anh.
Nhưng anh lại bảo cô ở lại...!cô không hiểu, nhưng vẫn nhẹ nhàng trả lời:"Cũng chỉ tiễn được đến cửa thôi, khômg tới mấy bước chân."
Ánh mắt hai người giao nhau, trăm tơ vạn mối không che giấu nổi.
Đàm Khánh Hạng bưng thuốc buổi sáng vào, trông chừng Phó Đồng Văn uống.
Trong căn phòng yên ắng, anh ta đảm nhiệm vai trò tán gẫu với Cô Ấu Vi.
Dù sao hai người cũng coi như bạn cũ, hồi đó Cô Ấu Vi xông vào ngõ Bát Đại lúc nửa đêm, đi qua ba gánh hát nhỏ, sau đó tìm được Thì Hoa Quán, cuối cùng Đàm Khánh Hạng đưa cô ấy về nhà họ Cô.
Bởi vậy, khi đối mặt với Đàm Khánh Hạng, Cô Ấu Vi luôn cảm thấy anh ta đang nắm thóp mình, cũng mất sạch khí phách của đại tiểu thư, lúc nói chuyện với anh ta rất ôn hòa.
Đến khi cô ấy và Phó Đồng Vẩn khỏi nhà, không còn người ngoài, Đàm Khánh Hạng dọn bát thuốc, nhìn Thẩm Hề đứng tần ngần trước cửa:"Tâm trạng phức tạp lắm á?"
Thẩm Hề lặng im trong giây lát rồi mới thừa nhận: "Giống như tiễn công chúa đi hòa thân vậy..."
Cô lại nhìn mảnh sân vắng vẻ hiu quạnh, xoa tay: "Đến đây, học đánh bài nào."
Vạn An từ trong phòng ngủ chạy ra và Đàm Khánh Hạng đang bưng bát thuốc đều sửng sốt.
Rồi tất cả đều cười xòa.
***
Một chiếc xe hơi màu đen dừng bên cạnh trụ cửa hình trống đá.
Khắp nơi đều treo cờ chúc mừng tân đế đăng cơ, lá cờ bay phấp phới trong gió lạnh.
Phó Đồng Văn bước đến cửa lớn, đứng trước lối ra vào, bốn người làm mang súng bám sát theo.
Nói dễ nghe thì xã hội loạn lạc, họ đi theo để bảo vệ cậu ba, nói khó nghe chính là sợ người chạy mất.
Cô Ấu Vi cũng nối gót theo sau, muốn khoác tay Phó Đồng Văn nhưng do dự rồi thôi.
"Hôm qua, đại tổng thống đăng cơ, năm sau sẽ là năm Hồng Hiến thứ nhất." Cô ấy tìm một chủ đề làm anh cảm thấy hứng thú.
Phó Đồng Văn không hề bất ngờ, hỏi: "Định đi đâu?"
Anh không hề có ý định đàm đạo với cô ấy về thời sự.
"Công sứ¹ mấy nước lớn đang ở thành Bắc Kinh, em muốn đưa anh đi gặp họ.
Anh biết mà, công sứ nước Pháp là bạn em, hơn nữa bạn anh cũng đang ở đây." Cô Ấu Vi hỏi anh, "Cha em luôn muốn làm quen với công sứ nước Anh, nghe nói vị đó là bạn học của anh.
Em đã hẹn thời gian với anh ta rồi, anh tiện đi cùng chứ?"
¹Chức vụ ngoại giao dưới cấp đại sứ.
Cô ấy không muốn hỏi thế, làm vậy không khác gì Phó Đồng Văn đang giúp cô ấy.
Anh giúp càng nhiều, cô càng không thể ghìm cương được anh, nhưng...!cô ấy buộc phải làm vậy vì cần mối quan hệ của anh.
"Người nhàn rỗi như anh, đương nhiên tiện." Anh trả lời.
Một chiếc xe dừng trước cửa, Phó Đồng Văn định bước xuống bậc thềm, thấy Cô Ấu Vi vẫn bất động, bèn nhìn cô ấy.
Đôi mắt cô gái ẩn khuất sau chiếc mũ: "Đồng Văn, anh vẫn còn trách em ư? Em thừa nhận, em đang lợi dụng lúc anh gặp khó khăn, nhưng dự tính ban đầu của em có lợi cho cả hai, tình cảm của em với anh cũng là thật, giống như trước đây vậy."
Trong nhà chính, cô ấy tận mắt nhìn thấy hai người họ như đôi tình nhân thần tiên, còn người sắp kết hôn với anh là mình lại lẻ loi đứng một bên.
Từ trước đến nay cô ấy đã quen được yêu thương chiều chuộng, chưa từng bị ức hiếp, cũng có thể nói những ức hiếp phải chịu trong cuộc đời này đều từ Phó Đồng Văn mà ra cả.
Cô ấy muốn khuyên bản thân đừng so đo, nhưng vẫn không kìm lòng được, muốn hỏi cho rõ ràng.
Phó Đồng Văn mỉm cười, nghiêng đầu nhìn mặt trời mùa đông:"Em muốn anh nói gì?"
Cách nói chuyện hờ hững lạnh nhạt, hỏi một đằng đáp một nẻo của anh trước đây từng làm cô si mê.
Cô Ấu Vi thích sự phong lưu của cậu ấm ngày xưa, pha lẫn với nét ga lăng lịch sự ở người đàn ông từng đi du học.
Nhưng cũng ghét anh như thế, thoạt nhìn ôn hòa, nhưng không hề để người khác đến gần.
"Cô gái trong phòng của anh, đưa đi có được không? Cô ấy nhẹ giọng hỏi.
"Muốn đưa đi đâu?" Anh hỏi lại.
"Em có thể chấp nhận cho anh cưới vợ bé, nhưng cô ta thì không, anh nên hiểu lời em nói, lúc trước em và anh cãi nhau vì cô ta...!khúc mắc này em không nuốt trôi nổi.
Ngày cưới của em và anh đã quyết định rồi, chuyện này anh xử lý theo lời em, sau này chuyện gì của chúng ta cũng nghe anh hết." Thấy Phó Đồng Văn không nói gì, cô ấy tiếp tục, "Giữ một cô gái từng sống trong động thuốc phiện ở lại không có tác dụng gì với anh."
Phó Đồng Văn lấy chiếc kính đen trong túi quần ra đeo.
Mắt anh được cặp kính che khuất, không thể nhìn thấy, nhưng gương mặt vẫn mang nụ cười:"Tâm trạng yêu cô ấy của anh bây giờ, cũng giống tâm trạng của em với anh trước kia, em ép anh đến mức này, vậy muốn nghe anh nói gì đây?"
Anh nói anh yêu một cô gái.
"Nhân duyên ngắn ngủi của anh đâu chỉ là một cô này." Cô Ấu Vi đút tay vào trong túi áo khoác, kìm nén tâm trạng.
Anh đang hồ đồ, chỉ tạm thời lầm đường lạc lối thôi, không khác gì ngày trước.
Cô ấy không tin anh thật sự đã động lòng.
"Đúng, anh là loại người gì em biết rất rõ.
Bây giờ thích cô này, sau này có lẽ sẽ yêu cô khác." Anh đút một tay vào túi quần, tay kia khẽ vẫy, ý bảo bốn người mang súng lên xe, "Em nói có thể chấp nhận anh cưới vợ bé, một, hai người thì được, mười mấy hai mươi người thì sao? Danh kỹ cha anh đón vào phủ có đến ba cô, em muốn vào làm dâu một nơi như vậy sao?"
Đôi môi Cô Ấu Vi trở nên trắng bệch trong gió đông: "Cha em cũng thế, nơi này ai cũng vậy, em còn có thể làm gì đây...!Nhưng em chỉ cần tình cảm của anh thôi."
"Cần tình cảm của anh để làm gì? Anh đứng ở đây, nói anh có thể trao cho em tình cảm.
Nói ra người khó xử không phải là anh, mà là em.
Em có tin không? Em sẽ tin à? Anh bước xuống bậc thềm, "Ấu Vi, đừng đánh mất lý trí."
Thấy cô ấy vẫn đứng im, anh lấy đồng hồ quả quýt ra xem giờ: "Bạn học của anh rất đúng giờ, em đã hẹn với anh ta, tốt nhất đừng đến muộn.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...