Mười Hai Bức Thư Tình FULL


Hạng:
Chào buổi tối.
Thật ra tớ không nên viết thư cho cậu vào buổi tối.
Cảm xúc của con người vào buổi tối luôn dữ dội và xuống thấp hơn ban ngày, thỉnh thoảng tớ sẽ đọc thư mình viết cho cậu (cảm giác rất kỳ lạ, hơn nữa tớ cứ không kìm được đọc bằng ánh mắt phê bình).

Khi đọc lại những bức thư viết cho cậu vào đêm khuya, sẽ khiến người ta xấu hổ hơn khi đọc những bức thư viết trước đêm.
Ban đêm giống như một lớp vải che đậy, nó bao phủ con người trong bóng đêm, mà bóng tối có thể khiến con người… buông thả hơn – buông thả trên ý nghĩa tình cảm.
Ban đêm có thể khiến tớ không ngần ngại bộc lộ tình cảm, khiến tớ không còn cảm thấy có cảm giác tội ác mãnh liệt, cũng khiến tớ có thể suy nghĩ kỹ càng và cẩn thận hơn.
Tớ không nên giải thích nhiều như vậy, nói một cách chính xác là tớ không nên giải thích, bởi vì ở trong thư tớ vốn nên thẳng thắn bày tỏ tình yêu! Tình yêu, trời ạ, cậu không biết lúc viết hai chữ này tớ dừng lại bao lâu đâu.

“Tình yêu”, nhìn thấy hai chữ này cậu có muốn cười không? Tớ không chắc khi viết hai chữ này ra cảm xúc của mình là gì, trang trọng, nghiêm túc hoặc chăm chú? Nhưng trên thực tế, không, không, không có gì cả, tớ không hề suy nghĩ bất cứ điều gì đã viết ra hai chữ này.
Tớ vốn nghĩ rằng khi tớ viết chúng phải là thời điểm khắc sâu hơn, nhưng không có, hôm nay, chúng đã xông ra từ ngòi bút của tớ một cách hết sức tự nhiên mà nhẹ nhàng.
Con người có lúc sẽ tự tìm phiền phức, cứ phải có lý do mới chịu làm.
Khi tớ bắt đầu viết bức thư đầu tiên, phải tìm lý do viết thư cho mình sau đó mới viết, lý do kia cũng rất đơn giản – cùng lắm là sẽ không gửi đi.

Hơn nữa viết thư lại là chuyện vô cùng riêng tư, chỉ cần tớ không viết tên cậu, sẽ không có ai biết tớ viết thư cho ai.


Mà ngay lúc đó, lý do này thuận lợi khiến tớ yên tâm.
Nhưng viết đến bây giờ, có lẽ đã viết mười mấy bức thư rồi, hoặc là nhiều hơn mười mấy bức, tớ đã không còn tìm lý do cho mình nữa.

Nếu như viết như nhất định phải có lý do, nhất định chỉ vì tớ muốn viết cho cậu.

Trong thời đại nhiều phần mềm chat thế này, nếu tớ không có cách nào ghi lại mỗi lần bốc đồng của tớ, vậy thì chúng nó chắc chắn sẽ mất đi bởi những lần giao lưu đứt quãng.
Lúc này đây, X, tớ rất muốn gặp cậu một lần nữa.

Tớ phải thừa nhận rằng tớ bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian ở trường.

Khoảng thời gian ấy vốn dĩ nhạt nhẽo không có gì lạ, nhưng khi gần kết thúc nó đã cô đọng lại thành hổ phách vì cậu.
Trịnh Tri Quân
Trong buổi tối không có ánh sao.

“Anh Hạng, hu hu hu… tôi nhớ Tiểu Phương.” Người Trần Minh Triết toàn mùi rượu, nằm trên bả vai Hạng Minh Qua nức nở, nhưng không chảy nước mắt, chỉ gào khan.


Hạng Minh Qua đã quen mỗi lần hắn uống say đều sẽ nhớ Tiểu Phương, cho nên vẫn tập trung gắp thức ăn, chỉ dùng tay đẩy đầu Trần Minh Triết, để hắn đừng gần mình quá, sau đó miệng ừ ừ có lệ với hắn.
Lúc này những người trên bàn rượu đã say hơn phân nửa, lớp trưởng tổ chức liên hoan đại học đã nằm sấp trên ghế sofa trong phòng riêng, hội con gái vì có việc nên đã lần lượt rời đi trước.

Mà những người khác hoặc là cùng ôm đầu khóc rống hoài niệm những chuyện đã làm thời sinh viên; hoặc là say xỉn đứng không vững nhưng vẫn mời rượu người ngồi kế bên.

Không uống say như Hạng Minh Qua, trên bả vai có người bám víu lại vẫn yên tĩnh ăn cơm đúng là sốt ít.
Lưu An Như ngồi bên cạnh Hạng Minh Qua, tay cầm dây lưng váy mình vặn vặn, bây giờ chỉ còn ba cô gái ở lại, hai người khác ngồi cách cô hơi xa, vẫn đang chạm cốc với con trai trong lớp.

Mà cô đã ăn xong rồi, đĩa trước mặt còn lại hơn phân nửa, bia trong cốc uống một hớp nhỏ.

Quan hệ của Lưu An Như và những người trong lớp không đến mức không tốt, nhưng sau khi tốt nghiệp thực sự không hay gặp nhau, cô lưỡng lự một hồi, lặng lẽ nhìn Hạng Minh Qua hết lần này đến lần khác, nhưng từ đầu đến cuối không lên tiếng.
“Tiểu Phương… Tiểu Phương không gặp tôi nhiều ngày như vậy chắc chắn không nhớ tôi nữa.

Hu hu hu, trong nhà có con mèo nhỏ tên là Tiểu Phương, mặt mũi rất xinh đẹp và lương thiện… Đôi mắt to lúng liếng!” Trần Minh Triết đã bắt đầu hát, hiếm khi không lạc giọng.


Hạng Minh Qua lại vươn đũa, cố ý chọn nơi chưa bị chọc gắp một miếng cá nhỏ, anh ăn xong miếng cuối cùng, sau đó buông đũa xuống.
“Cậu sắp đi à?” Hạng Minh Qua quay đầu hỏi Lưu An Như, Trần Minh Triết vẫn treo trên người anh, nhưng anh không hề xấu hổ.

Lưu An Như giật mình vì anh đột nhiên bắt chuyện, tiếp đó mới phản ứng được: “Đi chứ!”
Thế là Hạng Minh Qua gật đầu, anh khẽ đẩy lùi ghế, kéo Trần Minh Triết lên, người nọ vẫn mềm oặt, anh không khách sáo chút nào véo cánh tay hắn một cái, cái này khiến Trần Minh Triết lập tức kêu đau, ngồi thẳng người lên hệt như tỉnh táo, hỏi: “Ông làm gì đấy!” Sức nặng dựa vào người Hạng Minh Qua không còn nữa, Hạng Minh Qua mau chóng lùi một bước, không để Trần Minh Triết dựa vào người anh.
“Tôi đi nói với lớp trưởng một tiếng, lát nữa chúng ta đi chung.” Anh mặc kệ Trần Minh Triết, mà nói với Lưu An Như.
Nói xong anh cất bước đi đến ghế sofa, Trần Minh Triết mất đi chỗ dựa nhìn xung quanh một lát, lẩm bẩm lại co quắp dựa vào ghế.
Lớp trưởng đã say bất tỉnh nhân sự, Hạng Minh Qua vốn định thông báo với anh ta một tiếng, nhưng không gọi được anh ta, vì thế đành phải tìm lớp phó, anh khéo léo từ chối lời mời rượu của, nói tình huống xong sau đó quay về chỗ ngồi của mình.
Sau khi quay lại Hạng Minh Qua lấy điện thoại và áo khoác giúp Trần Minh Triết, đoạn đỡ hắn lên và dẫn Lưu An Như cùng ra khỏi phòng.
Bởi vì mấy ngày trước trong thành phố có tuyết rơi, mặt đường tích mấy đống tuyết, thời tiết cũng hơi lạnh.

Ra khỏi khách sạn, Hạng Minh Qua nghiêng đầu hỏi Lưu An Như: “Cậu đón taxi hay là ngồi xe buýt?” Đôi má Lưu An Như hơi đỏ, liên tục xua tay: “Mình tự đi là được!”
Hạng Minh Qua im lặng chốc lát, không hỏi Lưu An Như có phải hiểu sai ý anh không, anh nói theo cô: “Vậy được, tôi đi trước.” Sau đó Hạng Minh Qua không chờ cô nữa, kéo Trần Minh Triết lại bắt đầu gào Tiểu Phương đi đến bên lề đường đón một chiếc taxi và rời đi trước.
Mới đầu Hạng Minh Qua không muốn tham gia họp lớp, nhưng không chịu được Trần Minh Triết luôn làm phiền nên đồng ý đi.

Song hậu quả tham gia họp lớp đó là phải chăm sóc Trần Minh Triết uống say, Hạng Minh Qua cực kỳ không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn đỡ Trần Minh Triết về nhà mình – mặc dù sẽ say rượu nổi điên, cũng may sau khi say rượu Trần Minh Triết sẽ ngủ như chết.
Hạng Minh Qua ném Trần Minh Triết lên giường trong phòng cho khách rồi không quan tâm hắn nữa.

trong phòng có hệ thống sưởi sàn, cho nên không cần lo lắng Trần Minh Triết sẽ bị cảm lạnh.


Về phần Trần Minh Triết có cảm thấy nóng không, chuyện này không nằm trong phạm vi quan tâm của Hạng Minh Qua.
Sau khi sắp xếp cẩn thận cho Trần Minh Triết, Hạng Minh Qua đến phòng bếp tìm mật ong, bật công tắc ấm nước điện, rồi xách quần áo thay giặt vào phòng tắm.
Tắm nhanh đi ra, nước cũng vừa sôi, Hạng Minh Qua pha hai cốc nước mật ong, một cốc mình uống, cốc còn lại đưa vào phòng cho khách.
Bây giờ mới tám giờ, đi ngủ thì hơi sớm, nhưng Hạng Minh Qua không muốn làm việc nữa, cũng không biết có hoạt động giải trí gì.

Anh bật ngọn đèn nhỏ màu ấm ở phòng khách, ánh đèn ấm áp, như thể đuổi hết bóng tối, nhưng trên thực tế ngoài cửa sổ cũng không phải đen kịt một màu, ngược lại điểm xuyết những đèn gia đình và ánh đèn neon.
Hạng Minh Qua ngồi ở phòng khách một lát, anh tìm điện thoại, lướt danh bạ một lúc, sau khi tìm được người muốn tìm, anh mở giao diện nhắn tin ra, trịnh trọng gõ chữ: Cậu còn nhớ cấp ba chúng ta có người tên là Trịnh… Nhưng chưa gõ xong tên, anh đã xóa dòng này đi, thoát khỏi giao diện nhắn tin.
Hạng Minh Qua nhấn tắt điện thoại, thở dài một tiếng, lưng thoát lực dựa vào ghế sofa.
Trịnh Tri Quân.

Anh nghĩ đến cái tên này.
Trịnh, Tri, Quân – cho dù tổ hợp như thế nào anh cũng không hề có ấn tượng với cái tên này.

Hạng Minh Qua cảm thấy áp lực.
Nhưng anh vẫn tìm túi hồ sơ, trong tối hôm đó, cuối cùng Hạng Minh Qua quyết định bắt đầu đọc.

Đọc thư tình từ một người thầm mến mà mình chẳng có ấn tượng gì cả..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui