Hạng:
Chào buổi tối.
Bây giờ cũng đã khoảng một giờ sáng rồi, nhưng tớ nằm trên giường rất lâu vẫn không ngủ được, tớ hơi phấn khích lại hơi thấp thỏm.
Phấn khích là vì hôm nay điểm tra được gần bằng điểm tớ dự đoán, điều này có nghĩa là tớ có thể không cần do dự đăng ký vào đại học S; thấp thỏm cũng vì đã có điểm rồi, cậu thi cử thế nào? Được điểm như cậu hy vọng chứ? Cậu có đăng ký đại học S không? Mang nghi vấn như thế, tớ bắt đầu viết bức thư này.
Thật ra sau khi thi đại học xong, ngoài cảm xúc buồn bã vẫy tay tạm biệt cuộc sống cấp ba, trong lòng tớ nhiều hơn là sự nhẹ nhõm “cuối cùng cũng kết thúc”.
Kết thúc này có nghĩa là gì, chắc hẳn tớ không giải thích cậu cũng có thể hiểu đúng không.
Mấy ngày bắt đầu kỳ nghỉ, tớ hiểu sự nhẹ nhõm này thành sự kết thúc tuổi dậy thì của tớ, mà lại là một sự kết thúc nhạt nhẽo và bình thường, là kiểu mà bất kỳ nhà văn nào cũng không thèm viết.
Nhưng hôm nay tớ mới phát hiện, thật ra sâu trong lòng tớ không hề cho rằng nó thật sự kết thúc.
Dù cho trong khoảng thời gian này tớ đã cố gắng kiềm chế bản thân, dùng những cách khác để trút tinh lực dư thừa của mình… Tớ bắt đầu chạy bộ, nghe rất nhiều nhạc, xem rất nhiều phim, tớ và những bạn cùng tuổi trong khu dân cư cùng chơi bóng rổ, đến vườn cây trong thành phố mà hồi cấp ba vẫn muốn đi.
Sau những hành động này, là suy nghĩ thật sự mà tớ vẫn luôn đè nén – tớ chưa bao giờ cảm thấy tình yêu thầm kín của tớ kết thúc, tớ chỉ cố gắng khiến nó kết thúc.
Sau khi viết chuyện này ra, tớ cảm thấy mình thoải mái hơn nhiều.
Thật ra bản thân tớ cũng hiểu rõ, nếu như tớ thật sự lựa chọn quên đi (lời này hơi làm ra vẻ) thì tớ sẽ không nghĩ đến đại học S đầu tiên lúc tra điểm.
Mà lý do tớ nghĩ đến đại học S đầu tiên, về cơ bản là vì cậu từng nói rằng “Muốn thi đại học S” trong khi nói chuyện phiếm với bạn học ở hành lang mà thôi.
Mặc dù đến bây giờ tớ cũng không biết câu nói muốn thi đại học S của cậu chỉ là thuận miệng nói, hay là quyết tâm kiên định, nhưng vì cậu nói như vậy cho nên tớ đã nghiêm túc suy xét.
Rất qua loa khi quyết định tương lai như thế đúng không, tớ nghĩ lại cũng cảm thấy mình rất ngu ngốc, nhưng đưa ra lựa chọn như vậy tớ không hối hận.
Thật ra hôm nay tớ cũng nghĩ nếu như ngôi trường cậu nói không phải đại học S thì phải làm sao, nếu như lúc đó cậu nói một ngôi trường tớ không thích, liệu tớ có chọn trường đó không? Đây là một đề bài rất khó, quả thực có thể so sánh với đề khó thế kỷ sau khi rơi xuống nước sẽ cứu ai trước.
Cho nên cuối cùng tớ đưa ra kết luận là: may mà cậu nói đại học S, bởi vì nếu như là ngôi trường khác, có lẽ tớ chưa hẳn sẽ lựa chọn cùng trường với cậu.
Tớ không biết tớ sẽ viết thư trong bao lâu nữa, bởi vì tớ không biết mình sẽ tiếp tục thích cậu bao lâu, với tớ mà nói thích là một tình cảm kéo dài và khúc khuỷu, lúc đối mặt với nó tớ không dám hứa hẹn, cũng không dám hy vọng xa vời.
Giống như tớ hy vọng cậu biết tớ thích cậu, nhưng lại cố gắng che giấu tình cảm của mình.
Đây là sự trốn tránh hèn yếu, cũng là sự sợ hãi ngu xuẩn.
Nhưng đây là thích của tớ.
Hy vọng cậu có thể nhận được thông báo trúng tuyển của trường đại học mà cậu mong muốn, chúc cậu có kỳ nghỉ vui vẻ.
Trịnh Tri Quân
Kết thúc buổi nói chuyện riêng với giáo viên, Trịnh Tri Quân ra khỏi văn phòng sau đó vội vàng đi đến tầng một, nhưng trong phát thanh đã vang lên nhạc kết thúc.
Từ cầu thang cũng có thể nhìn xuyên qua lan can hành lang thấy trên bãi tập đã kết thúc bài thể dục, học sinh nườm nượp đi về.
Trịnh Tri Quân hơi nản lòng, song cậu vẫn đi xuống tầng.
Có điều hôm nay có vẻ cậu khá may mắn, lúc đi đến mấy bậc cầu thang cuối cùng, cậu liếc mắt đã nhìn thấy Hạng Minh Qua trong đám đông tuôn ra từ bãi tập quay về tòa nhà dạy học.
Trịnh Tri Quân ngơ ngẩn mấy giây, nhưng chỉ mấy giây này, đám đông chạy đến theo tiếng nói chuyện ồn ào đã lập tức đùn đẩy cậu từ đầu cầu thang về cầu thang.
Trịnh Tri Quân lúng túng bị kẹt ở dòng người ngược hướng với cậu, cậu ngại đẩy đám người chắn trước mặt mình ra để chen ra ngoài, vì thế đành phải đi lùi theo lực đẩy.
Cho đến khi bị đám người cuốn theo đến giữa sàn nghỉ giữa hai cầu thang, cậu mới dựa vào góc từng, cơ thể dính sát vào vách tường, chiếm một nơi rất nhỏ cố định bản thân, đoạn thở phào nhẹ nhõm.
Hạng Minh Qua cũng đi lên cầu thang này, anh vừa đi lên theo dòng người, vừa cười nói chuyện phiếm với bạn của mình, thái dương bị mồ hôi thấm ướt, mắt cũng bởi vậy mà có vẻ ướt át.
Anh vẫn buộc áo khoác đồng phục ở ngang hông, để lộ áo len màu trắng áo ở nửa người trên, vì dáng người khá cao cho nên anh chú ý khép cánh tay mình lại, dán vào chỉ quần mình không để vung ra giống như huấn luyện quân sự.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Tri Quân phát hiện chi tiết này, vì thế trái tim bị đụng nhẹ một cái, nhanh chóng đập thình thịch.
Sau khi kết thúc chạy thể dục tốc độ lên tầng của các học sinh đều rất nhanh, Hạng Minh Qua đi sát vào tường nên tự nhiên theo đám đông đi ngang qua người Trịnh Tri Quân.
Trịnh Tri Quân vốn thấp hơn Hạng Minh Qua khoảng nửa cái đầu, phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy mặt Hạng Minh Qua, nhưng lúc Hạng Minh Qua lên tầng cậu vẫn không kìm được cúi đầu xuống.
Không phải, không phải, không phải… Đếm liên tục mấy phần không phải, Trịnh Tri Quân bỗng nhiên nhìn thấy vạt áo đồng phục của Hạng Minh Qua đi ngang bên cạnh mình.
Bước chân của Hạng Minh Qua rất nhanh, Trịnh Tri Quân vô thức cựa quậy ngón tay lúc vạt áo lướt qua, thế là vạt áo kia xẹt qua đầu ngón tay cậu giống như lướt nước.
Theo cảm giác mềm mại của quần áo rời đi, lòng bàn tay lại truyền đến cái nóng hầm hập giống như chạm vào lửa, điều này khiến Trịnh Tri Quân ngẩng đầy lên như điện giật.
Cậu quay đầu nhìn về phía trước, ánh mắt chạm nhau với Hạng Minh Qua, Hạng Minh Qua quay đầu lại, không có chán ghét, cũng không phải kinh ngạc, anh chỉ cười với cậu, sau đó quay đầu lại đi tiếp.
Trịnh Tri Quân hít một hơi thật sâu, lại thở mạnh ra, mới khó khăn đè lại sự phấn khích của mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...