Kết thúc tiết học cuối cùng, giáo viên kéo dài mấy phút nữa mới tuyên bố tan học, vừa dứt lời, các học sinh đã chen chúc lao ra ngoài.
Hạng Minh Qua chậm rãi thu dọn đồ của mình, bạn đi cùng anh không nhịn được gõ bàn anh nhiều lần, anh mới đẩy ghế lùi lại đứng lên.
“Vội gì chứ.” Anh nói, “Bây giờ đến nhà ăn cũng chen chúc nhau.”
“Người chen người dù sao cũng tốt hơn là không mua được cơm.” Cậu bạn vặc lại, kéo cánh tay anh đi ra ngoài.
Hạng Minh Qua nhún vai, sải bước dài đi sau cậu ta.
Lúc xuống cầu thang, Hạng Minh Qua lại cảm nhận được sau lưng mình có ánh nhìn chăm chú đến từ người xa lạ, anh nhạy cảm ngẩng đầu nhìn đằng sau mình, nhưng tất cả như bình thường, không có ai đang nhìn anh.
Cậu bạn thấy anh dừng bước, bèn hỏi: “Sao thế?”
Hạng Minh Qua lắc đầu: “Không có gì.” Đó là một ánh mắt không chứa ác ý, chủ của ánh mắt có lẽ không thường nhìn chăm chú người khác, cho nên cũng không biết che giấu ánh mắt của mình, Hạng Minh Qua đã quen bị người khác nhìn chăm chú, bởi vậy cũng không cảm thấy phiền phức mấy.
Trong cuộc sống sau này, thỉnh thoảng anh sẽ phát hiện ánh mắt ấy, nhưng mãi không biết ánh mắt này đến từ ai.
Năm mười tám tuổi Hạng Minh Qua từng có một giấc mơ thế này.
Ở trong mơ, anh đang ở trên bãi tập của trường, bãi tập và trường đều trống trải.
Trời âm u, khiến các tòa nhà của trường lộ vẻ tối tăm và có cảm giác áp bách.
Không biết tại sao, lúc này anh đang đi trên đường chạy ở bãi tập, điều này rất kỳ lạ, nhưng ở trong mơ anh lại không hề cảm thấy kỳ lạ.
Đến khi đi vòng bãi tập khoảng một vòng, Hạng Minh Qua rời khỏi bãi tập, đi đến tòa nhà dạy học.
Trong lúc đi đến tòa nhà dạy học, Hạng Minh Qua đột nhiên hiểu rõ mình đang làm gì – anh đang tìm người, mà người kia trốn ở trong trường.
Anh đang tìm ai? Tại sao phải tìm người này? Hạng Minh Qua lại cảm nhận được ánh mắt kia, ánh mắt nhẹ nhàng, yếu ớt, người kia luôn luôn chỉ dám nhìn anh chăm chú trong một khoảng thời gian ngắn, giống như chuồn chuồn lướt nước, ánh mắt chạm nhẹ một cái sau lưng anh, rồi lập tức biến mất.
Hạng Minh Qua quay đầu, đi về phía sau, chuồn chuồn vỗ cánh bay đi, anh lại đổi hướng, rõ ràng đang tìm kiếm chủ nhân của ánh mắt kia, nhưng có vẻ như anh chỉ lặp lại quá trình tìm kiếm.
Cậu là ai? Cậu tên là gì? Tại sao luôn nhìn tôi? Nói cho tôi, nói cho tôi đi.
Hạng Minh Qua mười tám tuổi sau khi tỉnh dậy đã quên đi giấc mơ kỳ lạ này rất nhanh, Hạng Minh Qua hai mươi lăm tuổi sẽ không nhớ giấc mơ này.
Nhưng năm hai mươi lăm tuổi, cuối cùng Hạng Minh Qua đã biết chủ nhân của ánh mắt từng mấy lần vội vàng lướt qua anh hồi cấp ba.
***
Lời tác giả:
Tổng cộng có ba ngoại truyện, không liên quan gì đến chính văn.
Đều rất ngắn và nhỏ, là mảnh vỡ quá khứ.
Cảm ơn đã đọc!
Mảnh vỡ 2
Hồi đại học, vì bạn bè làm mối nên Trịnh Tri Quân đã yêu đương một lần.
Tuy nói là yêu đương nhưng chỉ hẹn hò vài lần thôi, thời gian họ ở bên nhau thậm chí chưa đến một tuần.
Đối phương là sinh viên của đại học A bên cạnh, lớn hơn Trịnh Tri Quân một tuổi, tạm gọi anh ta là A vậy.
Sau khi đồng ý lời giới thiệu của bạn bè, Trịnh Tri Quân và A hẹn gặp nhau ở hiệu sách.
Ngày gặp nhau, Trịnh Tri Quân và A đụng nhau ở cửa hiệu sách, họ chỉ tự giới thiệu đơn giản về tên họ của mình với đối phương, rồi tách ra đi tìm sách mình cần.
Trịnh Tri Quân rất có cảm tình với cách giao tiếp có chừng mực của anh ta, nên thử tiếp tục quen A.
Chắc hẳn A cũng vậy, nhưng có lẽ mục đích ban đầu là hẹn hò, cho nên chỉ vài ngày sau, A đã tỏ tình với Trịnh Tri Quân.
Trịnh Tri Quân rất kinh ngạc, hơi thiếu chắc chắn nên đi tìm bạn bè bàn bạc.
“Cậu có hảo cảm với A không?” Bạn bè hỏi.
Trịnh Tri Quân lưỡng lự một lát, rồi gật đầu.
Bạn bè khuyên cậu: “Vậy tại sao không cho A một cơ hội? Hảo cảm là nảy mầm của tình yêu, cậu không thử sao biết mình sẽ không thích anh ta?”
“Nhưng mà…” Trịnh Tri Quân muốn nói nhưng mà tôi có người mình thích rồi, nhưng bạn bè lại giở thói xấu xoa rối tóc cậu, cười hì hì nói: “Nhưng nhị gì nữa, cậu cũng cho bản thân một cơ hội không được à? Nếu đại học không yêu đương lần nào, ngày sau nhớ lại sẽ rất tiếc nuối.” Vì thế Trịnh Tri Quân nuốt lại lời mình chưa nói ra, bị cậu ta thuyết phục.
Nhưng sau khi đồng ý với A, Trịnh Tri Quân nhanh chóng phát hiện mình không thích nghi với cuộc sống yêu đương, nói cách khác cậu không có cách nào đối xử với A như người yêu.
Trịnh Tri Quân không có cách nào thuyết phục mình thích A với tư cách là người yêu.
Rõ ràng đã có người mình thích, nhưng lại yêu đương với một người khác.
Dần dần, Trịnh Tri Quân cảm thấy không thể cân bằng tình cảm của mình nữa, thế là cậu nhanh chóng nói chia tay với A.
A không hỏi tại sao, cũng không tức giận, anh ta chỉ nói đầy ý riêng: “Anh thích em, nhưng cũng không phải nhất định là em mới được.” Vì thế hai người chia tay trong hòa bình, nhưng trước khi đi, A hỏi cậu: “Anh là lần yêu đương đầu tiên của em à?”
Trịnh Tri Quân gật đầu, đối phương lại nói: “Như vậy cũng tốt, lần đầu tiên yêu đương luôn khiến người ta khắc sâu ấn tượng.
Anh hy vọng em có thể nhớ anh lâu hơn chút.”
Trịnh Tri Quân sững sờ, cậu hỏi A: “Chúng ta không thể làm bạn bè sao?”
Đối phương nói khẽ: “Không thể, anh thích em.
Em có người mình thích đúng chứ?” Anh ta hỏi.
Trịnh Tri Quân không biết có nên thừa nhận không, nhưng cuối cùng cậu gật đầu một cái.
A cười, anh ta nói: “Vậy thì thật sự không được, anh sợ làm bạn với em, anh sẽ không khống chế được ghen tị.”
Đây là lần đầu tiên Trịnh Tri Quân yêu, mặc dù cảm thấy có lỗi, nhưng sau đó cậu không còn gặp A nữa.
Mảnh vỡ 3
Trước khi tốt nghiệp đại học, vài lần yêu đương của Hạng Minh Qua đều kết thúc tự nhiên.
Trần Minh Triết nói đây là báo ứng của “sự kiện Bạch Lộ”, đây vốn là câu nói đùa nhưng Hạng Minh Qua lại tưởng là thật.
Sau này Hạng Minh Qua lại nghĩ tại sao lúc trước mình lại đồng ý với Bạch Lộ, đơn giản vì đó là “Một chuyện thú vị”, mà anh lại chưa bao giờ thiếu người mến mộ.
Chỉ là khi đó anh không rõ, tình cảm không thể được xem như là “một chuyện thú vị”, và để thành lập một mối quan hệ càng đòi hỏi sự tin tưởng lẫn nhau từ hai bên.
Sau Bạch Lộ tất cả những cuộc tình của anh chấm dứt bằng việc chia tay, truy tìm nguyên nhân, đơn giản là lúc trước anh đã nói chia tay với Bạch Lộ, bởi vì chuyện kia cho nên đối phương nghĩ rằng anh không đáng tin, cho rằng anh không thể đối xử đàng hoàng với một mối quan hệ.
Hạng Minh Qua có đúng là một dân chơi không? Cũng chưa hẳn, nhưng thực tế hầu như tất cả mọi người đều nghĩ rằng anh là dân chơi.
Sau khi nói qua một lần với Trần Minh Triết, Hạng Minh Qua không tiếp tục thảo luận chuyện này với Trần Minh Triết nữa, chỉ tự đưa ra quyết định.
Khi biết Hạng Minh Qua dự định đến thành phố C phát triển sau khi tốt nghiệp, phản ứng của Trần Minh Triết rất dữ: “Ông muốn đến thành phố C?! Chuyện lớn thế này tại sao ông không nói trước cho tôi! Tại sao ông muốn đến thành phố C?” Hắn giống như một người mẹ lo lắng quá độ cho con trai.
Hạng Minh Qua nói đùa hắn một cách uể oải: “Yêu đương?”
“Đù!” Trần Minh Triết lại tin, hắn vỗ đùi, nhìn xung quanh một cái, mới nhỏ giọng hỏi: “Là vì ai kia hả? Tôi nhớ quê cô ấy ở thành phố C, đừng nói là ông vì theo đuổi cô ấy nhé?”
Hạng Minh Qua thấy hắn tin thật, hơi dở khóc dở cười: “Ông đang nói Kha Vũ Ninh?”
Trần Minh Triết lại đột nhiên nhận ra: “Đúng! Chính là cô ấy! Trước đó ông còn nhắc cô ấy với tôi mà? Ông thích cô ấy?”
“Không phải.” Hạng Minh Qua nói chắc như đinh đóng cột, “Kha Vũ Ninh là người của thành phố C, nhưng tôi quyết định đến thành phố C không phải vì cô ấy.
Tôi luôn thích thành phố C, nghỉ hè năm hai tôi từng đến thành phố C còn gì? Cho nên nghĩ hay là tốt nghiệp xong cũng đến đó phát triển luôn.”
Trần Minh Triết à một tiếng, tiếc nuối bảo: “Thật ra Kha Vũ Ninh cũng rất tốt, năng lực làm việc mạnh, trông cũng rất đáng yêu.”
Hạng Minh Qua vỗ đầu hắn một cái, khiến Trần Minh Triết suýt nữa dúi đầu vào bát cơm: “Thật sự không phải vì cô ấy, cô ấy có bạn gái rồi được chưa.”
“Có bạn gái rồi? Ôi… tôi thật sự cảm thấy cô ấy tốt.”
Trần Minh Triết nói tiếp theo thói quen, một lúc lâu sau mới phản ứng được: “Bạn gái?!!”
Hạng Minh Qua nín cười: “Đúng rồi, bạn gái.”
“Bảo sao cô ấy không thích ông!”
“Tâm trạng ông là gì đây?” Giống như mẹ già, nhưng Hạng Minh Qua thức thời không thể nói ra nửa câu sau.
Anh đặt đũa xuống, gõ bàn giục Trần Minh Triết: “Mau ăn cơm của ông đi, lát nữa về ký túc xá thay quần áo đi chơi bóng.”
Trần Minh Triết lại than thở một hồi, sau đó tiếp tục tập trung cúi đầu ăn mì.
**
Lời tác giả:
Câu chuyện này kết thúc rồi, cảm ơn đã đồng hành.
Hy vọng tình yêu thầm kín của những người đọc truyện này đều có thể đơm hoa kết trái!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...