Ngày hôm sau Hạng Minh Qua dậy rất sớm, lúc vén chăn lên xuống giường anh còn có cảm giác không chân thật, đến khi anh rửa mặt xong, mặc quần áo tử tế thì cảm giác này cũng chưa biến mất.
Sau đó anh đến phòng cho khách nhìn thoáng qua, Trần Minh Triết vẫn chưa dậy, hậu quả của việc uống rất nhiều rượu đó là bây giờ hắn ngủ trương thây ở trên giường.
Hạng Minh Qua mặc kệ cho hắn ngủ tiếp, không đánh thức hắn, còn mình mang theo chìa khóa và điện thoại im lặng ra ngoài.
Thời tiết ngoài trời vẫn rất lạnh, tuyết đọng vẫn chưa tan, lạnh mà cứng chất đống ở trên mặt đất.
Hạng Minh Qua không có ý định chạy bộ sáng sớm, vừa xuống tầng đã đi thẳng đến mục đích.
Anh đi vào cửa hàng tiện lợi với thái độ có thể sẽ không bán phong thư, nhưng bất ngờ tìm được phong thư.
Thế là anh thở phào nhẹ nhõm, cầm phong thư và băng dính đi trả tiền, đến khi xách đồ ra khỏi cửa hàng tiện lợi, cảm giác không chân thật từ khi thức dậy cuối cùng mới biến mất.
Trước khi về nhà Hạng Minh Qua ăn sáng ở cửa hàng bánh bao gần chung cư, sau khi ba cái bánh bao thịt nóng hổi và một bát cháo gạo vào bụng, dạ dày lập tức thoải mái.
Cảm giác thoải mái dễ chịu do bữa sáng mang đến kéo dài đến khi quay về chung cư, sau khi vào nhà Hạng Minh Qua đặt bánh bao và cháo mua về ở trên bàn ăn.
Anh lại đến phòng cho khách nhìn thoáng qua Trần Minh Triết, Trần Minh Triết vẫn đang ngủ, Hạng Minh Qua không biết hôm nay hắn có đi làm không, vì thế anh đánh thức hắn, bảo hắn dậy ăn sáng.
Sau khi làm xong những việc này Hạng Minh Qua không nghĩ ra mình nên làm gì, lúc này mới lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trịnh Tri Lễ: “Gần đây khi nào cậu rảnh?” Anh lưỡng lự một lát, mới gõ ra hai chữ kia: “Tôi trả di vật của anh cậu lại cho cậu.”
Trịnh Tri Lễ gần như trả lời tin nhắn ngay lập tức: “Hôm nay là được.” Cậu không hỏi nguyên nhân, có vẻ như tưởng rằng mình đã gây thêm nhiều phiền phức cho Hạng Minh Qua, cho nên không dám hỏi nữa.
Sau khi hẹn địa điểm với cậu, cảm giác căng thẳng từ lúc gửi tin nhắn của Hạng Minh Qua mới biến mất.
Hạng Minh Qua và Trịnh Tri Lễ hẹn ở khu mua sắm tại trung tâm thành phố, lần này là Trịnh Tri Lễ đến trước, lúc nhìn thấy Hạng Minh Qua cậu hơi lưỡng lự duỗi tay chào một tiếng, Hạng Minh Qua gật đầu với cậu, cậu trả lời bằng nụ cười ngượng ngùng.
“Tôi đã đọc xong thư anh trai cậu viết cho tôi.” Hạng Minh Qua dẫn Trịnh Tri Lễ ngồi xuống một quán cà phê ở trung tâm thương mại, sau khi gọi món xong, anh lấy túi hồ sơ ra để lên bàn.
Trịnh Tri Lễ nhìn anh vâng một tiếng rất thấp, không rõ Hạng Minh Qua muốn làm gì.
“Hôm nay hẹn gặp cậu không chỉ muốn nói chuyện này,” Hạng Minh Qua đẩy túi hồ sơ đến trước mặt Trịnh Tri Lễ, “Tôi vẫn hy vọng cậu mang hết thư về.”
Trịnh Tri Lễ muốn khuyên ngăn, nhưng vẫn chưa mở miệng, Hạng Minh Qua đã lắc đầu với cậu, giải thích: “Lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống như vậy, cho nên cũng không biết cách xử lý nào mới là tốt nhất cho các cậu.” Anh nói các cậu ý chỉ Trịnh Tri Quân và người nhà của cậu, Trịnh Tri Lễ hiểu.
“Sau khi đọc xong thư của anh trai cậu, tôi càng không biết nên xử lý những bức thư này như thế nào.
Bởi vì với anh trai cậu, khi viết thư có vẻ như cậu ấy mang tâm lý sẽ không gửi đi, cho nên tôi nghĩ rằng những bức thư này tôi không nên giữ lại.” Hạng Minh Qua dừng mấy giây, cố gắng cân nhắc: “Tôi đã dùng băng dính dán lại những bức thư đã mở ra, tôi đã cố gắng khôi phục nguyên dạng hết mức có thể.” Anh chỉ phong thư, “Tôi đã viết hồi âm cho anh trai cậu, xem như trả lời tấm lòng của cậu ấy.”
“Bây giờ tôi giao chúng cho cậu hết, hy vọng để người nhà của cậu ấy tự quyết định xử lý những bức thư này như thế nào.”
Hốc mắt Trịnh Tri Lễ đỏ lên, cậu nói cảm ơn Hạng Minh Qua: “Cảm ơn anh.” Tiếp đó cậu do dự một lát, hỏi Hạng Minh Qua: “Anh có đề nghị gì không? Đối với mấy bức thư này…”
Hạng Minh Qua nghĩ ngợi rồi trả lời cậu: “Đốt đi, hoặc là giữ lại những bức thư này.
Tôi chỉ nghĩ đến hai cách xử lý.”
Trịnh Tri Lễ bật khóc, cậu cố sức lau mắt, kìm nén nước mắt của mình: “Cảm ơn anh, em sẽ đốt những bức thư này, như vậy có lẽ anh em sẽ vui hơn.”
Nhân viên quán cà phê bưng đồ uống lên, kinh ngạc nhìn họ một cái, Hạng Minh Qua không để ý đến ánh mắt của cô, gật đầu một cái với Trịnh Tri Lễ giống như an ủi.
Trịnh Tri Quân:
Chào cậu.
Đây là lần đầu tiên tôi viết thư, cũng là lần đầu tiên viết thư cho cậu.
Tôi không biết phải viết như thế nào, cho nên cứ viết thế này nhé.
Vậy thì tôi phải viết nội dung như thế nào mới có thể khiến bức thư này trở thành một bức thư? Với tôi mà nói đây thực sự là một vấn đề khó khăn không nhỏ, tôi có nên tự giới thiệu không? Nhưng hình như cậu đã hiểu tôi rất rõ.
Vậy có phải tôi nên viết tình hình dạo này của mình không?
Hiện tại tôi vừa trở về từ buổi liên hoan đại học với bạn của mình, tôi không uống say, nhưng bạn của tôi uống say rồi, lúc này cậu ta đã yên lặng chìm vào giấc ngủ.
Hôm nay thành phố S rất lạnh, nhưng mấy ngày trước lạnh hơn, cho nên tôi vẫn chịu được nhiệt độ bây giờ.
Thật ra sống ở thành phố S nhiều năm như thế, tôi phải quen với thời tiết nơi này từ lâu, nhưng có lẽ sống ở thành phố C gần một năm, mà nơi đó gần như không có mùa đông, cho nên tôi lại có phần không thích nghi với thành phố S.
Năm nay tôi đã quay về thành phố S làm việc, công việc rất bận rộn, nhưng rất thú vị, tôi không biết mình có thể gánh vác được chức vụ bây giờ không, nhưng mọi thứ đều phải thử một lần.
Môi trường và không khí công ty chúng tôi cũng không tệ, các đồng nghiệp cũng tốt, cho nên sự tự tin của tôi lại tăng lên một chút.
Tôi không hay hoài niệm thời gian ở trường, cũng không hay nằm mơ về lúc ở trường, Trần Minh Triết từng nói tôi máu lạnh quá.
Nhưng tôi nói này, đó chẳng qua là một giai đoạn mà thôi, giai đoạn đi qua là qua, quan trọng hơn nó là giai đoạn tiếp theo và kết cục.
Song cuộc sống thỉnh thoảng cũng cần giai đoạn hoài niệm, có một số ký ức thời thiếu niên sẽ khiến người ta khắc sâu ấn tượng hơn hiện tại.
Hồi cấp hai tôi từng thích một bạn nữ, tôi chỉ gặp cô ấy vài lần trong giờ giải lao, ngay cả tên cô ấy cũng không biết.
Khi đó cô ấy không phải mẫu người mà tất cả mọi người sẽ cho rằng xinh xắn, nhưng tôi cảm thấy cô ấy rất dễ thương.
Đây là một lần thầm mến duy nhất của tôi, thật ra tôi cũng không thích cô ấy cho lắm, bây giờ cũng đã không nhớ rõ dáng vẻ của cô ấy, nhưng sự thấp thỏm, niềm vui bí mật nảy sinh vì nhìn thấy cô ấy lại luôn khiến tôi rất ấn tượng.
Thỉnh thoảng tôi sẽ nhớ đến cô ấy, cũng bởi vậy mà cảm thấy ký ức đó vô cùng quý giá.
Xin tha thứ cho từ ngữ không diễn đạt được ý của tôi vào lúc này, tha thứ cho sự thấp thỏm và tự vui của tôi vào lúc này.
Được người khác thích là việc đáng để cảm ơn, và người được thích cũng nên trân trọng tình cảm này.
Ngay lúc này, tôi cảm nhận được tình cảm của cậu, cũng vì thế cảm thấy được sủng mà lo sợ.
Cảm ơn cậu thích tôi, cảm ơn cậu yêu tôi.
Hạng Minh Qua
Tại đêm khuya
***
Lời tác giả:
Rất xin lỗi vì đây không phải tiểu thuyết yêu đương theo lẽ thường, mà đây chỉ là tác phẩm tự giải trí lại may mắn nhận được một chút quan tâm và yêu thích của độc giả, điều này khiến tôi cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Cảm ơn các độc giả đã bao dung và đọc!
Mấy ngày sau có lẽ sẽ có ngoại truyện, một lần nữa cảm ơn mọi người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...