Mười Hai Bức Thư Tình FULL


Hạng Minh Qua:
Triển tín giai:
Trong mùa bận rộn này tớ vốn không nên viết thư, nhưng kích động muốn viết gì đó cuối cùng thúc đẩy tớ ngồi trước bàn.

Khoảng thời gian gần đây tớ vẫn bận đi làm chứng chỉ, bôn ba đi phỏng vấn.

Cơ hội gặp cậu ở trường cũng không nhiều, bây giờ càng gần như bằng không.

Nhưng mấy năm nay tớ đã quen nhìn cậu chăm chú từ phía sau (giải thích vì chỉ dám đứng nhìn từ xa có lẽ sẽ tốt hơn?), số lần thực sự tiếp xúc với cậu dùng một bàn tay là có thể đếm hết, bởi vậy đối với mấy lần gặp được này, tớ luôn luôn cảm thấy may mắn sâu sắc.
Về phần ý nghĩa của may mắn, không gặp được mới là bình thường.
Hôm nay tớ nghe những người khác nói, cậu quyết định đến thành phố C làm việc.

Tớ chưa bao giờ đến thành phố C, cũng không quen thuộc thành phố C, trong ấn tượng của tớ, cậu chưa từng công khai thể hiện sự yêu thích thành phố C.

Có lẽ cậu từng nói thích thành phố này trong lúc tán gẫu với bạn bè? Hoặc đây là quyết định cậu đưa ra khi gần tốt nghiệp? Hay là, thành phố C có người cậu muốn quý trọng nhỉ?

X, với tớ mà nói, quyết định này của cậu thật sự khiến tớ cảm thấy giật mình.

Từ cấp ba đến bây giờ, tớ quen đi sau lưng cậu, trước hôm nay, tớ còn cảm thấy mình có thể sẽ đi theo bước chân cậu, dừng lại, rời đi, sau đó cuối cùng đóng quân ở một nơi nào đó.
Nhưng những điều này chẳng lẽ không phải trăng trong nước hoa trong gương à? Khi tớ thấy rõ những gì tớ tìm kiếm, cất giữ chỉ là tưởng tượng, tớ sẽ quyết tâm không đi theo cậu nữa.
Tớ vẫn thích cậu, X, hiện tại tớ có thể thản nhiên thừa nhận tình yêu, sẽ không rụt rè và thấp thỏm nữa, đây là món quà tớ có được vì thích cậu.

Nhưng đồng thời, tớ vẫn là một kẻ nhát gan, nhát gan đến mức chỉ dám thừa nhận yêu cậu ở trong thư.
X, cậu có thích nghi với thời tiết ẩm ướt và quen thuộc với ẩm thực của thành phố C không? Cậu ở thành phố C sẽ có những thay đổi gì? Liệu cậu có quay lại nơi này nữa không? Tớ có rất nhiều rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cậu, nhưng nếu thật sự muốn tớ đi hỏi, tớ chỉ sợ sẽ chỉ nói ra lời chúc phúc.
Thú thật tớ cực kỳ hối hận, tớ hối hận mình không làm quen với cậu; tớ hối hận vì sợ hãi mà từ chối bước ra bước đầu tiên, tớ hối hận mình chỉ yên lặng thu thập tin tức có liên quan đến cậu, uổng phí nhiều năm như vậy.

X, về mặt tình cảm tớ luôn bi quan, nhưng chủ yếu hơn là tớ quá yên tâm với hiện trạng, kiêu ngạo cho rằng bản thân vô cùng hiểu cậu.

Khi tớ nghĩ rằng cậu và những bạn gái từng hẹn hò cũng sẽ không lâu dài, mà sự thật cũng là vậy, tớ đã quá tự tin vì tớ đoán đúng kết cục.
Nếu như mấy năm trước nữa, khi tớ vừa biết cậu, lúc tốt nghiệp cấp ba, hoặc là lúc nhập học đại học, nếu như lúc ấy, tớ có thể lấy can đảm nói với cậu “Chào cậu, tớ tên Trịnh Tri Quân, tớ muốn làm bạn với cậu” thì tốt rồi.


Biết đâu tớ có thể biết về cậu nhiều hơn.
Tạm biệt, thời đại học của chúng ta.
Tạm biệt, X.

Tớ sẽ tiếp tục viết thư cho cậu, cũng sẽ nhớ cậu.
Trịnh Tri Quân
Mùa hè ngoại trừ gió nóng, còn có lũ ve sầu liều mạng rung bụng kêu to trên tàng cây.

Lúc Trịnh Tri Quân rời khỏi tòa nhà dạy học, trong nháy mắt bước ra sảnh, không khí nóng và tiếng ve hợp xướng đã đánh về phía cậu giống như sóng nhiệt, nhiệt độ trong và ngoài tòa nhà hoàn toàn khác nhau lập tức khiến cậu sinh ra suy nghĩ quay trở lại tòa nhà dạy học.
Trong sân trường hầu hết là sinh viên vội vàng đi lại, cho dù là người che ô, bước chân cũng không thấy thong thả.

Trước khi Trịnh Tri Quân tìm giáo viên hướng dẫn lấy chứng nhận thực tập, bạn cùng phòng của cậu khóc lóc van nài trước khi về ký túc thì ghé vào quán ăn nhỏ ở cổng trường mua cơm trưa hộ cậu ta, Trịnh Tri Quân không chịu nổi khẩn nài của họ nên đã đồng ý.
Nhưng bây giờ lấy chứng nhận xong đi ra sảnh, cảm nhận được nhiệt độ bên ngoài, Trịnh Tri Quân lập tức cảm thấy hối hận.
Lúc này mặt trời giống như lò nướng liên tục tỏa ra nhiệt lượng, Trịnh Tri Quân cầm chứng nhận thực tập trong tay, lùi lại một bước.


Nhưng chuyện đã đồng ý không tiện nuốt lời, cậu kiểm điểm lại tật xấu mềm lòng của mình, mới đi ra ngoài trường.
Bây giờ đi ra ngoài trường phần lớn là sinh viên phỏng vấn hoặc là về nhà, trên đường đi Trịnh Tri Quân đều đi dưới bóng râm của cây cối và các tòa nhà, trước mặt cậu có ba người kéo vali, là hai cô gái và một chàng trai.

Ban đầu Trịnh Tri Quân cũng không để ý trước mặt mình có ai, nhưng cậu cứ cảm thấy chàng trai kéo vali hơi quen mắt, thế là vừa tránh mặt trời vừa quan sát thêm vài lần.
Dáng người cao lớn, mặc một chiếc áo thun đằng sau in ETO (Trịnh Tri Quân từng thấy Hạng Minh Qua mặc cái áo này), tóc rất ngắn, đuôi tóc được cạo sạch sẽ… Hơn nữa khi chàng trai này đi đường cánh tay theo thói quen khép vào trong.

Trịnh Tri Quân hơi ngẩn ra, luôn cảm thấy chàng trai này là Hạng Minh Qua.
Nhưng cậu cũng không chắc chắn, vì thế tăng nhanh bước chân muốn nhìn rõ mặt mũi chàng trai.
Đúng lúc này, một chiếc tai nghe quấn tròn lại rơi ra khỏi túi chàng trai, Trịnh Tri Quân đi nhanh mấy bước nhặt tai nghe lên, gọi anh: “Bạn gì ơi!” Chàng trai không quay đầu lại, Trịnh Tri Quân sợ nhận lầm người, thế là chỉ gọi “Bạn gì ơi”, sau đó chạy chậm đến sau lưng anh.
“Bạn ơi, tai nghe bạn rơi này.” Trịnh Tri Quân vỗ khẽ lên bả vai chàng trai, chàng trai dừng bước lại, ngờ vực quay đầu, sau khi nghe lời nói của Trịnh Tri Quân thì lập tức mở miệng túi của mình ra.
Tai nghe vốn tiện tay nhét vào trong túi quả nhiên không thấy đâu, anh nhận lấy tai nghe từ tay Trịnh Tri Quân, nói lời cảm ơn với cậu: “À, ừ, cảm ơn cậu.”
Là Hạng Minh Qua, Trịnh Tri Quân rút tay về, ngón tay hơi co lại, cậu lắc đầu: “Không có gì, tiện tay thôi mà.” Cậu muốn hỏi Hạng Minh Qua cậu đẩy vali muốn đi đâu? Về nhà hay là đến thành phố C? Cậu muốn nói tớ chú ý cậu từ rất lâu rồi, cậu là Hạng Minh Qua đúng chứ.

Cậu còn muốn nói tên tớ là Trịnh Tri Quân tớ có thể làm bạn với cậu không?
Cậu muốn nói cho Hạng Minh Qua rất nhiều chuyện, muốn nắm lấy cơ hội nếu bỏ lỡ sẽ không có lại nữa để xin số điện thoại của anh.


Những suy nghĩ này hiện lên trong đầu cậu lại biến mất chỉ có vài giây, nhưng hình như lại dài dằng dặc đến mức có thể cho cậu nhớ lại tất cả ký ức có liên quan đến Hạng Minh Qua.
“Thật sự rất cảm ơn cậu, nếu không có cậu nói cho tôi tai nghe của tôi rơi rồi, trên tàu cao tốc chắc tôi sẽ chán đến chết.” Hạng Minh Qua nói cảm ơn cậu, giọng cực kỳ thành khẩn, nhưng Trịnh Tri Quân hiểu anh chỉ đang khách sáo, cậu muốn hỏi Hạng Minh Qua cậu ngồi tàu cao tốc đi đâu? Lộ trình có dài không?
“Tớ đi đây.” Nhưng cuối cùng Trịnh Tri Quân chỉ nói vậy, “Cậu cẩn thận đừng làm rơi tai nghe nữa.” Cậu mỉm cười một cái với Hạng Minh Qua, sau đó tiếp tục đi ra ngoài trường.
Bánh xe vali ma sát trên nền xi măng, phát ra tiếng “lộc cộc” nhỏ bé, ve sầu vẫn bám trên cây ra sức kêu, nhiệt độ mặt trời vẫn cao đến mức muốn nướng chảy con người, nhưng cảm xúc của Trịnh Tri Quân là sự bình tĩnh đã lâu không thấy.
Hạng Minh Qua đang ở sau lưng cậu, nhận biết này đã không còn khiến nhịp tim cậu trở nên kịch liệt nữa, mà cho cậu cảm giác kiên định và an tâm chưa bao giờ có.
Cho dù sau khi đi ra khỏi cổng trường, họ sẽ có tương lai của riêng mình.
Lúc Trịnh Tri Quân mang theo cơm trưa đã mua đẩy cửa đi vào ký túc xá, Vương Uy đang kêu ca với Chu An Nặc về công ty mình đến phỏng vấn.

Phát hiện người đi vào là Trịnh Tri Quân, Vương Uy lập tức cảm thán “Thiên sứ tới rồi”, Chu An Nặc cũng cười hì hì khen Trịnh Tri Quân là người tốt.

Trịnh Tri Quân đưa cơm cho họ, hiếm khi không nói câu “Lần sau nhất định không mua giúp hai cậu nữa, các cậu tự mua đi”.
Chu An Nặc đặt mì xào lên mặt bàn, tách đũa dùng một lần ra, tò mò nói: “Hôm nay tâm trạng cậu rất tốt hả?” Vương Uy cũng đồng ý với cậu ta, Trịnh Tri Quân liếc họ một cái, hơi kinh ngạc: “Tôi biểu hiện rõ ràng lắm à?”
“Ờ, cũng bình thường, có thể nhìn ra hình như cậu rất vui, có chuyện gì tốt à?” Vương Uy nói.
Trịnh Tri Quân bèn trả lời: “Đúng là có vài chuyện tốt.” Cậu cười lên, “Có thể nói là về mặt tình cảm.”
Tớ thật sự rất vui, vì trước khi kết thúc đại học, tớ lại một lần nữa được nói chuyện với người mình thích.
Cho nên, tớ không còn tiếc nuối nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui