Toàn thân trang phục màu đen khiến Thiệu Vũ Hàn toát ra một loại khí chất lạnh lùng, thế nhưng giọng nói của anh lại rất ấm ấp, khuôn mặt anh tuấn bình dị gần gũi, làm cho người ta cảm giác như những cơn gió mùa xuân.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên người anh, nhìn anh đứng ở phía ngược chiều ánh sáng, Mễ Kha trong đầu suy nghĩ lần thứ hai, lần đầu tiên cô chợt kinh ngạc vui mừng nói: "Là anh?!"
Cô còn nhớ anh! Ý nghĩ này làm cho trong lòng anh cảm thấy ấm ấp. Ánh mắt cười dịu dàng, đỡ Mễ Kha đứng vững, anh nhìn gương mặt ngây thơ giống con nít của cô: "Nhìn danh sách cũng nghĩ là em." Việc cô đến thực tập, anh đã biết từ trước.
Danh sách bác sĩ thực tập? Anh nhìn thấy? Mễ Kha sững sờ, hiếm khi thông minh hồi tưởng lại lúc trước có người ở phía sau cô chào hỏi với viện trưởng, âm thanh trả lời không phải là... Cô há hốc miệng, kinh ngạc nhìn anh, gương mặt trẻ con phối hợp với vẻ kinh ngạc khiến cô càng trông ngây ngốc.
Biết như thế là thất lễ, nhưng Thiệu Vũ Hàn không khống chế được giơ tay thân mật vuốt nhẹ tóc cô: "Nếu em không đi ngay sẽ muộn đấy."
Mễ Kha giật mình, nhìn đồng hồ ở cổ tay, không kịp nói gì vội quay người bỏ chạy, Thiệu Vũ Hàn cong môi cười, nhìn bóng dáng cô dịu dàng nói: "Chạy chậm một chút, cẩn thận ngã!" Giọng nói quen thuộc khiến cô đang chạy tới khúc cua theo bản năng chạy chậm lại, quay đầu vẫy vẫy tay có ý muốn đi trước, anh gật đầu.
Mễ Kha làm việc ở khoa ngoại, nhờ Hạ Nhã Ngôn giới thiệu, cô cũng làm quen với mấy đồng nghiệp mới, cùng nhóm thực tập đi theo Hạ Nhã Ngôn tới thăm phòng bệnh.
Hạ Nhã Ngôn là nghiên cứu sinh, tốt nghiệp Đại học Quân y, không chỉ có kinh nghiệm lâm sàng phong phú, lại thêm bệnh viện Lục quân có ít nhà nghiên cứu khoa học trẻ tuổi nên cũng rất nổi danh trong bệnh viện. Mà cô lại là người thẳng thắn chân thành, thái độ làm việc nghiêm túc nên được đồng nghệp và bệnh nhân yêu mến. Trong lúc kiểm tra phòng, cô một mặt kiểm tra tình trạng khôi phục của bệnh nhân, một mặt kiên nhẫn truyền thụ kinh nghiệm cho Mễ Kha và những người khác.
Mễ Kha nghe rất nghiêm túc, lấy ra quyển sổ ghi chép thắc mắc. Hạ Nhã Ngôn phát hiện quyển sổ có chút nhăn nhưng lại rất dầy, nháy mắt hiểu đây là cuốn sổ ghi chép mà cô đã mang theo khá lâu. Mễ Kha nghiêm túc, chuyên tâm làm cho khóe môi Hạ Nhã Ngôn khẽ nâng, ánh mắt nhìn chăm chú càng thêm yêu thích.
Kiểm tra phòng bệnh xong, Hạ Nhã Ngôn dẫn Mễ Kha đi xem các khoa khác trong bệnh viện, cũng đem cơ cấu tổ chức của bệnh viện nói qua một lần. Nhìn sơ đồ cơ cấu bệnh viện, thấy tên viện trưởng Thiệu Vũ Hàn, cô không khỏi nhớ lại tình huống họ quen nhau.
Cũng là một buổi sáng giống như hôm nay, Mễ Kha đang vội, nhưng ngày đó Thiệu Vũ Hàn không phải ở sau lưng cô mà là từ trên lầu đi xuống. Ánh nắng ban mai xuyên qua khe lá chạm vào người Thiệu Vũ Hàn, khiến toàn thân anh bao phủ sắc vàng của nắng, trang phục nổi bật nhìn dáng vẻ thong dong, nhẹ nhàng, thanh thoát.
Hình như nhếch nhác với thô lỗ luôn gắn liền với hình ảnh của cô. Cách đây ba năm, Mễ Kha gặp phải tình huống y hệt như vậy. Hôm đó cô dậy muộn, cho nên chạy bộ đến, lúc nhìn thấy anh từ trên lầu xuống, trong nháy mắt không biết dây thần kinh nào đó gặp phải chuyện gì, chân đạp vào đế giày Mễ Kha loạng choạng, theo quán tính nhào lên phía trước, không khống chế được ngã vào trong ngực Thiệu Vũ Hàn. Mà hai tay của anh ta lúc đấy cũng theo bản năng giữ chặt eo cô, sau đó Mễ Kha nghe được giọng nói nhẹ nhàng nhắc nhở: "Chậm một chút, cẩn thận ngã!"
Mễ Kha nương theo tay anh đứng vững, chưa kịp hoàn hồn vỗ vỗ ngực, chân thành nói cám ơn. Anh thản nhiên cười, ánh mắt nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn nói: "Giáo sư đang đợi, em mau lên đi." Tiếng nói vừa dứt, người cũng rời đi.
Cứ tưởng chẳng qua là bèo nước gặp nhau, Mễ Kha không nghĩ đến sau này còn gặp lại.
Bọn họ thực sự gặp lại.
Sau ba năm không có tin tức.
Mễ Kha gần như đã quên, nhưng viện trưởng anh lại một lần nữa nói: "Chậm một chút, cẩn thận ngã."
Thấy Mễ Kha nhìn chằm chằm vào hình Thiệu Vũ Hàn, gương mặt Hạ Nhã Ngôn có chút biến hóa, nhưng người bên cạnh cũng không có phát hiện ra, cô nói giọng trêu cợt: "Thấy sao, viện trưởng trông rất đẹp trai phải không?"
Mễ Kha phản ứng ngoài dự đoán của cô, nghiêng đầu cười gian: "Không ngờ viện trưởng còn trẻ như vậy, em còn tưởng là ông lão đấy"
Bất kể là giọng nói, hay vẻ mặt, không có vẻ trốn tránh, khiến Hạ Nhã Ngôn thở phào nhẹ nhõm, không phát hiện được dấu vết nào trên mặt Mễ Kha, cô giọng điệu vững vàng giới thiệu: "Viện trưởng có nhiều nghiên cứu khoa học đạt nhiều thành tích cao, là chuyên gia, ba năm trước đây với thân phận là thiên tài đặc biệt được ra nước ngoại du học. Sau khi về nước lại nghiên cứu thành công hai hạng mục, hai tháng trước từ Phó viện trưởng được thăng chức thành Viện trưởng, là viện trưởng trẻ tuổi nhất ở trong ngành."
Hạ Nhã Ngôn trong sâu ánh mắt toát lên chút kiêu ngạo, kính nể, khiến Mễ Kha đối với Thiệu Vũ Hàn cũng sinh ra cảm giác kính nể. Cô cảm thấy việc ban đầu kiên trì tới bệnh viện Lục quân là chính xác nhất. Cô tin rằng ở đây cô nhất định có thể học thêm nhiều kiến thức y học, có nhiều kinh nghiệm lâm sàng phong phú hơn. Nhận thức rõ đem lại khích lệ lớn, cho cô có dũng khí đối mặt với sự phản đối của ba.
Nhưng Mễ Kha không biết, bệnh viện Lục quân mà cô mơ ước sẽ thay đổi hoàn toàn vận mệnh của cô.
Từ hôm nay trở đi, cuộc sống của cô ở đây, lặng lẽ xảy ra biến hóa.
Buổi sáng là thời gian bận rộn đã qua, bữa trưa lúc ở phòng ăn lại gặp Thiệu Vũ Hàn.
Nhìn thấy Hạ Nhã Ngôn, anh đi tới thẳng bàn bọn họ.
Mễ Kha tất nhiên không biết Thiệu Vũ Hàn rất ít khi đến phòng ăn, ăn cơm.
Cho nên giờ phút này anh xuất hiện, khiến suy nghĩ trong lòng Hạ Nhã Ngôn được xác thực.
"Viện trưởng." Mễ Kha thấy anh tới gần, lễ phép chào hỏi, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Nhìn cô, Thiệu Vũ Hàn cười nhẹ nhàng: "Không hoan nghênh anh ăn trưa cùng em sao?"
Mễ Kha ngẩng đầu, theo phản xạ ngồi dịch vào bên trong, Thiệu Vũ Hàn ung dung ngồi bênh cạnh cô, sau đó đưa hai ly nước ngọt cho Hạ Nhã Ngôn cùng cô: "Vẫn khỏe chứ, bác sĩ Hạ."
Là nước trái cây, vừa dễ tiêu hóa lại còn tốt cho cơ thể. Bọn họ thân là bác sĩ, đối với sức khỏe đặc biệt chú trọng. Mà anh từ trước đến nay vốn rất cẩn thẩn, tỉ mỉ, chỉ cần có chút tâm tư, có thể làm cho người ta cảm thấy được cực kỳ chăm sóc, hay uất ức. Chẳng qua, anh họ chưa bao giờ đối xử với ai đặc biệt như thế? Trừ... Hạ Nhã Ngôn cầm ly nước trái cây, trong đầu suy nghĩ.
Mễ Kha uống thử một ngụm, cảm thấy mùi vị rất ngon, gương mặt có chút thỏa mãn: "Cám ơn viện trưởng, lần sau em sẽ mời anh uống."
Thiệu Vũ Hàn mỉm cười: "Được."
Thấy cô rau thơm bỏ ra một bên, anh hỏi: "Sao em không ăn rau?"
Mễ Kha theo bản năng hỏi ngược lại: "Anh thì sao? Đã ăn được chưa?"
Vốn là em họ, Hạ Nhã Ngôn biết Thiệu Vũ Hàn từ nhỏ không ăn rau thơm.
Trên mặt biểu tình bình thản nhưng trong lòng gợn sóng, cô nhịn không được hỏi: "Hai người biết nhau?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...