Tôi cắm đầu chạy về nhà Tưởng Dực, nhưng vừa tới dưới lầu thì lại quay ngược lại, lao về phía khu nhà số 13.
Chạy một mạch không nghỉ lên đến tầng bốn, lấy chìa khoá mở cửa.
Quả nhiên, trên sofa phòng khách nằm lưng xoay ra ngoài chính là cái tên ấy.
Hắn co giò, nghiêng người, mặt áp vào lưng sofa, thở khe khẽ, chừng như đang ngủ.
Tưởng Dực hai năm nay nhổ giò nhanh như gió, nhưng lại không mập được thêm tí thịt nào.
Trừ phần vai rộng hẳn ra, thì ăn vào bao nhiêu chỉ để nuôi bộ óc với cặp giò.
Chiếc sofa đặt kế chỗ cửa sổ cao ngang gian phòng ở nhà tôi chẳng cách nào chứa nổi cậu ấy, cái đùi dư ra phải vắt tréo lên tay vịn.
Ở bên cạnh rõ ràng có cả một băng sofa to oành ngồi đủ ba người, thế nhưng cái tên này từ nhỏ đã nằm bên kia ngủ trưa, thành thói quen không muốn sửa.
Tôi đóng cửa, khẽ khàng bước vào chỗ thảm cạnh sofa ngồi xuống, sau đó mới lấy quả táo trên bàn trà bên cạnh cho vào miệng cắn một miếng, "Rốp!".
Tiếng hơi bị to.
Tưởng Dực xoay người nằm thẳng, nhưng vẫn không mở mắt.
"Quấy giấc cậu rồi hả?" Tôi nhổm dậy chồm qua mép sofa, xoa trán cậu ấy: "Hôm nay sao cậu trông xuống sắc thế, không bị sốt đâu hả?" Cậu ấy như con gà rù mặc kệ tôi muốn làm gì thì làm, nhưng vẫn không hé răng chữ nào.
Lòng bàn tay sờ vào vẫn mát, tôi mới yên tâm, càng thấy lưng hắn nóng ấm thật kỳ lạ, lại cắn cái rốp một miếng táo, hỏi: "Cậu ăn trưa chưa ấy?" Ánh mặt trời đổ bóng trên lông mày cậu ấy, trông như trong suốt, cậu ấy khịt mũi ra được một chữ: "Ừ."
Tôi tiếp tục gặm táo, căn phòng lặng phăng phắc đến mức hai đứa nghe rõ cả tiếng thở của nhau.
Đến khi trong tay còn mỗi cái lõi táo bé tí, tôi quẹt miệng, gọi cậu ấy: "Tưởng Dực." "Ừ." Tần suất đáp lời không thay đổi.
"Tưởng Dực." "...!Ừ." "Tưởng Dực~"
Gọi nhơi đến lần thứ ba, bị lơ luôn rồi.
Tưởng Dực không hé răng nữa, tôi cũng nín thinh thật lâu, mới nói: "Lớp 11 chia ban Văn Lý, có thể tớ sẽ chọn ban văn." Tưởng Dực im lìm hết nửa buổi, cuối cùng cũng mở mắt, nhìn lên nóc phòng nói một câu: "Tớ biết."
Có lẽ vì vừa ngủ dậy, hay vì thật sự có cảm một chút, lại có lẽ chỉ vì nằm nói chuyện khí không lên phổi, câu cậu ấy nói nghe có chút âm mũi.
"Đại học tớ muốn học ngữ văn trung, tốt nghiệp xong sẽ đi làm phóng viên." Tôi nói từ từ từng chữ một, "Tớ biết." Cậu ấy vẫn là câu đó, đôi mắt mang vẻ trống rỗng.
"Ba mẹ cậu muốn cậu đi Mỹ học đại học đúng không?" Tôi cuối cùng vẫn hỏi.
Hoàng Doanh Tử đầu óc đơn giản, nhưng không ngốc.
Có những chuyện nhất thời không nghĩ ra, nhưng rồi cũng sẽ tới lúc nghĩ ra.
Tưởng Dực bị tôi hỏi vậy, làm thinh.
Lòng tôi như bị con chim nhỏ nào hung hăng mổ vào, đau nhói.
Tôi biết mình đoán đúng rồi.
"Cậu nếu mà đi, thì đi..." Tưởng Dực bỗng nhiên sụt sịt mũi.
"Du học Mỹ tốt lắm, dù sao, dù sao tốt nghiệp xong cậu cũng về lại..." Tôi lại không trị được cái miệng, lõi táo cứ tần ngần trên tay, không biết để đâu, "Cậu, sẽ về lại, sẽ về lại đúng không?"
Tưởng Dực khựng lại một lúc lâu, bất chợt trở người sang, nằm nghiêng nhìn tôi, ánh mắt đăm đăm.
Tôi cũng quay sang, nhìn vào mắt cậu ấy, mở miệng nhưng lại nói không ra lời.
Đến khi cả tiếng thở của người kia cũng khiến con tim đập loạn, Tưởng Dực khe khẽ cất giọng mang theo chút âm mũi hỏi tôi: "Cậu đi với tớ, được không?" Tim tôi thắt lại, tôi nhìn cậu ấy, nói: "Cậu đừng đi, được không?"
Ánh sáng trong mắt cậu ấy vụt tắt, cậu ấy cụp mắt xuống.
Tôi hoảng lên nói: "Vậy tớ đợi cậu về, có được không?" Câu này hỏi chẳng có logic gì, tự tôi cũng biết, nhưng đây là lời thật lòng của tôi.
Tớ không thể đi cùng cậu, nhưng tớ muốn đợi cậu về.
Tớ sẵn sàng đợi bao lâu cũng đợi.
Nhưng tớ phải hỏi, có được không? Cậu có cho không?
Tưởng Dực lại ngước mắt lên lần nữa, trong mắt chớp lên một tia sáng phức tạp.
Tôi cúi gằm đầu.
"...!Không, không có gì đâu." Tôi đâm bối rối, nói câu cũng va vấp, tiếng khô rang, lời nói chẳng đâu ra đâu: "Tớ chỉ nói là, đi, đi Mỹ là chuyện tốt, dì Phùng cũng không cần phải bay đi bay về, có thể cùng đoàn tụ với chú Tưởng với cả ông bà cậu, cậu của cậu không phải cũng sắp đi Mỹ à, vậy là quây quần cả nhà...!Cái, cái hồi nãy tớ nói ý là, mỗi năm nếu cậu có về chơi lễ thì nói với tớ, tớ sẽ nhờ ba làm sườn xào chua ngọt cho cậu..."
"Tớ không đi." Tôi ngẩng phắt đầu lên.
Đuôi mắt Tưởng Dực hiền hoà cụp xuống, cực ít thấy.
"...!Sao cơ?"
"Tớ không đi." Cậu ấy nhắc lại lần nữa.
"Thật ấy hả?" Tôi vội xoay qua.
"Ừ, thật đấy." Tóc mái của Tưởng Dực lại dài ra rồi, rợp xuống che cả mắt.
Tôi không nhìn rõ đôi mắt của cậu ấy, chỉ nghe âm thanh như thở dài:
"Cậu ở đây, tớ chẳng đi đâu cả."
========.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...