Năm năm trước, sau tiệc mừng công của "Lôi Chấn Tử" tại Hongkong, Tưởng Dực và Hoàng Doanh Tử trốn khỏi nhóm bạn hữu đang la to không say không về, chạy đến khách sạn Disney đã đặt phòng sẵn từ sớm.
Lễ tân khách sạn vừa lịch sự vừa hết sức nhiệt tình hỏi: "Anh chị đặt phòng chủ đề Nữ hoàng băng giá đúng không ạ? Xin hỏi anh chị có cần bánh quy không ạ? Uống nước gì ạ? Bạn nhỏ nhà anh chị...!"Mình không có dắt bạn nhỏ ấy." Hoàng Doanh Tử uống rượu vào hai mắt sáng rạng rỡ, nụ cười cũng rạng rỡ.
"Xin lỗi xin lỗi."
Tưởng Dực không nhận lời xin lỗi: "Tôi có dắt bạn nhỏ, cô ấy chính là bạn nhỏ, lấy bánh quy cho cô ấy, lấy nước uống cho cô ấy!"
Dạng khách sạn chuyên phục vụ khách đi cùng gia đình này rất hiếm khi gặp ma men tới gây rối.
Cả khách sạn thấp thỏm đề phòng, đưa được hai vị khách bước chân loạng chà loạng choạng miệng vẫn nói cười không ngớt lên đến nơi xong, bèn thầm khấn vái đừng có mà xảy chuyện gì.
Hoàng Doanh Tử nằm lăn ra giữa căn phòng công chúa dựng giống hệt như toà thành trong cổ tích, Tưởng Dực cầm tấm hình Elsa trên bàn lên, ở trên viết "Xin đừng làm phiền".
Tưởng Dực hùng hồn tuyên bố: "Anh phải treo tấm bảng này ra ngoài!" Bèn được Hoàng đại hiệp duyệt ngay: "Được! Ai tới làm phiền bọn mình thì để Elsa đóng băng luôn!" "Đóng băng luôn!"
Hoàng đại hiệp cười ngặt nghẽo: "Cảm ơn Elsa! Công chúa Elsa xinh đẹp, kiên cường, độc lập! Tôi thích công chúa Elsa! Tôi cũng thích Iron man, Wonder Woman, Rukawa, Harry Potter, Tôn Ngộ Không, Lôi Chấn Tử! Nhưng mà tôi ghét Spider Man!!"
Cả hai nô giỡn chạy ào tới lan can, cả thế giới cổ tích trải ra lung linh rực rỡ trước mắt.
Hai con người vừa cùng ước hẹn cả đời đứng dựa lấy nhau, lưng nép sát vào ngực.
Hoàng Doanh Tử bấy giờ mới lặng xuống, hít một hơi sâu, nói: "Hồi đại học năm nhất, anh đi chơi Disneyland, còn để Trang Viễn mang hình về đưa em, về sau em khóc mà đau lòng kinh khủng luôn ấy."
Tưởng Dực im mất một lúc lâu mới nói, "Anh cũng đau lòng kinh khủng."
"Anh làm gì mà đau lòng?" Doanh Tử thấy kì cục, "Khoe ta đây đi chơi Disneyland thích thế mà, làm gì mà đau lòng?"
"...!Anh muốn khoe đi chơi thích hay sao?"
"Anh đưa hình cho em là để khoe chứ gì nữa!"
"Anh lại nhàm chán thế bao giờ? Anh còn hỏi em "Đi không?" em cũng chẳng trả lời anh..."
"Anh hỏi lúc nào cơ!?" Hoàng Doanh Tử ngạc nhiên tội độ.
"Anh viết ở sau tấm hình."
"Hoàn toàn không có!"
"Sao mà không có? Anh còn đặt hẳn vé để em bay sang, xong em trả vé của anh lại..."
"Vé nào cơ?"
"Vé máy bay để em đi Mỹ!"
"Làm gì có cái vé máy bay nào..."
"Anh để Trang Viễn bỏ trong cái ví đưa cho em..."
Hai người đứng đối diện, người cúi xuống kẻ ngước lên, nhìn vào mắt nhau, bỗng nhiên hiểu ra chướng ngại vật chắn ở giữa.
"Trang Viễn!" Tưởng Dực nghiến răng.
Hoàng Doanh Tử chớp mắt: "Anh, lúc đó anh muốn em đi Mỹ?"
Em còn nghĩ anh chẳng để tâm đến em nữa rồi, mãi cho đến lúc anh gửi email cho em mà không viết chữ nào.
Tưởng Dực nín thinh.
Biết bao nhiêu rối rắm cùng thăm dò, dày vò cùng không cam tâm, thì ra hồi đó cái người này chẳng hề hay biết.
"Hai đứa mình mù mờ ghê luôn ấy." Hoàng Doanh Tử tựa vào Tưởng Dực, vừa buồn bã vừa lại tức cười, cô ngước đầu nhìn anh, "Đằng sau hình mà viết bút mực nào đi nữa cũng lau được cái một, đây là thường thức mà anh không biết à?"
Tưởng Dực nghĩ: Anh biết, nhưng thường thức chứ có phải tài tiên tri đâu mà đoán được là có người ủ mưu xoá mất của mình, càng não ruột hơn là cái tên ấy còn là anh em với mình...
Hoàng Doanh Tử khuyên nhủ: "Thôi vậy, nể tình "Lôi Chấn Tử", bỏ qua cho hắn đi." Tưởng Dực buồn bực nói, "Cũng đâu có trách hắn."
"Ai?" Không giống tính Tưởng đại gia tí nào.
Tưởng Dực nghiến răng: "Muốn trách hắn thì không chỉ một hai chuyện này thôi đâu!" Hoàng Doanh Tử haha cười rộ lên.
Cái người này thù dai miễn bàn, đổi thành ai khác, sợ là phải nắn gân đến nơi.
Nhưng Tưởng đại gia từ nhỏ đến lớn cùng Trang Viễn ganh đua qua lại, đồng thời cũng giúp cover cho nhau, trắng trợn chơi nhau một vố rồi lại làm hoà, không để bụng lâu cái gì.
Tính tình của Hoàng Doanh Tử càng là để gió cuốn đi hết.
Lúc này, cô nhìn thế giới chỉ tồn tại trong truyện cổ tích, nói qua chuyện khác: "Nếu hồi còn bé tới đây không biết sẽ thấy vui cỡ nào."
Tưởng Dực quàng tay ôm cô, cũng nguôi luôn cơn giận, "Con nít có cái vui kiểu con nít, người lớn có cái vui kiểu người lớn."
Hoàng Doanh Tử xoay người lại, đứng đối diện ôm lấy eo Tưởng Dực, ngước đầu hỏi: "Bây giờ anh đang vui kiểu con nít hay kiểu người lớn." "Kiểu con nít." Tưởng Dực đáp đại một cái.
"Vậy em là người lớn."
"Anh là người lớn." Tưởng - háo thắng - Dực một giây cũng không chịu thua kém.
"Vậy em là con nít." Hoàng Doanh Tử rộng rãi nhường luôn.
"Được." Tưởng đại gia vừa lòng-ing.
Hoàng Doanh Tử lại cho đầu óc bay xa: "Bọn mình đều là người lớn được không?"
"Đều là con nít cũng được."
Bạn nhỏ Hoàng Doanh Tử tìm được cạ cứng để chơi, mừng rơn: "Có đủ người lớn lẫn con nít, vậy bọn mình không cần chơi chung với ai khác rồi!" "Vốn cũng chả chơi với ai khác." Tưởng Dực bật cười, "Hai đứa bọn mình là cả thế giới!"
"Đúng rồi!" Hoàng Doanh Tử cười rộ lên, gật đầu: "Hai đứa bọn mình là cả thế giới."
======.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...