Sau khi Tưởng Dực về Mỹ, tôi chả có thời gian lo chuyện "quà sinh nhật" được tặng có bỏ chạy luôn không, vì còn bận ngập cổ trong công việc.
Phim điện ảnh mới nhất của Thế Hà "Âm 273 độ C" vốn định ra rạp vào mùa xuân sang năm, đột ngột bị đổi thành chiếu Tết, thế là mọi người phải vắt chân lên cổ chạy tuyên truyền phim.
Tôi bị điều vào tổ dự án ngắn hạn, phụ trách hoạch định tuyên truyền, mỗi ngày đều lên phương án, làm vật liệu, liên hệ báo chí, tối mặt tối mũi, nói nhiều đến khô cả cổ.
Đây là tác phẩm duy nhất ra lò trong vòng ba năm nay của đạo diễn Giang Hà, đại cổ đông còn lại của Thế Hà, trước đó các giải nước ngoài danh giá cần lãnh đều lãnh hết rồi, nhưng mà phong cách hiện thực kiểu này chẳng ăn gì với phim Tết.
Nhất là năm nay Tết đầy phim hài để lựa chọn, càng khó mà trở nên nổi bật.
Tuy đã họp bàn tuyên truyền đến lần thứ n, nhưng vẫn không thiếu ý kiến hỏi có thể đổi lịch chiếu không.
Thẩm Thế Quần ban đầu không nói gì, về sau có lần tham dự một cuộc họp lên kế hoạch, vị ấy bảo: "Hy vọng mọi người nỗ lực vì bộ phim, đừng lo ra những chuyện khác."
Cả thế giới thế là im phăng phắc.
Cũng chả phải sếp lớn độc đoán đưa lệnh sao mày cứ làm cấm hỏi, tôi là một trong số ít người biết được lý do phải vội vã đẩy lịch lên.
Bộ phim này lấy được dấu phát hành không dễ, bỏ lỡ dịp ra rạp chỉ sợ về sau sẽ bị ngâm mãi.
Nhưng những cái này Thẩm Thế Quần không cần, cũng sẽ không đi giải thích với nhân viên, bởi vì mỗi một lời nói ra sẽ biến thành một câu chuyện, có thể gây ra tổn thất không đáng có trong phim, làm sếp chỉ cần khích lệ mọi người làm việc là đủ.
Chẳng qua, nhờ dự án này tôi mới hiểu thêm được về con người của Thẩm Thế Quần.
Vị lão làng trong ngành này cùng Nhạc Hoan Doanh là một cặp "gian gian díu díu mập mờ", họ khích lệ cho nhau, lại cũng là kình địch của nhau.
Ban đầu, Nhạc Hoan Doanh tốt nghiệp khoa đạo diễn, vốn là nhắm đi đường điện ảnh, nhưng do bộ phim đầu tiên làm chung với Thẩm Thế Quần và Giang Hà đạt được thành công lớn, mới chuyển nghề làm nhà sản xuất phim.
Ba người bọn họ nắm trong tay tài nguyên sản xuất phim, đại diện diễn viên cùng kịch bản, là tổ hợp vàng siêu nổi tiếng trong ngành.
Nhưng ngay từ hồi đầu Nhạc Hoan Doanh đã tự mở công ty riêng là Giải Trí Nhạc Hoạt, kiêm cả đại diện lẫn sản xuất phim, mấy năm nay cũng bắt đầu quay lại nghề chuyên môn, có quay một bộ phim; hai người Thẩm Thế Quần và Giang Hà thì hợp tác thành lập Truyền thông Thế Hà, mỗi người quản một mảng.
Nhạc Hoan Doanh cùng Thẩm Thế Quần cứ yêu rồi lại chia rồi lại yêu rồi lại chia, công ty hai bên cũng tuỳ thời bắt tay hay là ganh đua, rất là sôi động.
"Âm 273 độ" là phim nghệ thuật kinh phí thấp ít có của Thế Hà mấy năm nay, nhưng chất lượng được làng phim đánh giá rất cao.
Giang Hà nhắm tới cái tiếng quay ít nhưng chất lượng cao, Thẩm Thế Quần trong vai người cộng tác tất cũng phải dốc hết sức lực.
Trừ đảm bảo các hoạt động tuyên truyền cùng quảng cáo cho phim phủ sóng liên tục, Thẩm Thế Quần còn dùng tới quân bài tủ, móc nối quan hệ với toàn bộ hệ thống rạp trên cả nước.
May là, hướng tuyên truyền "tình người ấm áp" do tôi đề ra lúc đầu cho phim nhận được phản hồi tốt, làm chủ đề bộ phim đỡ khô cứng hơn, song vẫn giữ được tính văn nghệ, đánh giá trên douban tròm trèm 8.5 khá là cao, tỷ lệ vé đặt trước cũng liên tục tăng.
Qua mấy lần họp, Thẩm Thế Quần tỏ vẻ hài lòng.
Tuần cuối cùng của tháng 11, tôi tăng ca đến mãi 11 giờ khuya, lúc từ văn phòng đi ra, thấy phòng họp vẫn sáng trưng đèn, giám đốc kinh doanh Lucy từ sau vách kính vẫy tay chào tôi, sau đó tiếp tục viết viết vẽ vẽ lên bảng trắng.
Tôi đi xuống dưới toà nhà, đang định gọi taxi thì thấy trước cổng đậu một chiếc Cadillac màu đen.
Thẩm Thế Quần từ trên xe bước xuống, có vẻ vừa đi giao thiệp quan hệ từ bar nào ở gần đó về.
Thấy tôi, vị ấy nói: "Về nhà à? Tôi tiễn cô." Tôi cũng không từ chối, ngồi vào ghế lái phụ, đọc địa chỉ.
Thẩm Thế Quần nghe xong, cười bảo: "Giá nhà khu đó không rẻ, có tiền cũng chưa chắc mua nổi." Tôi nghĩ ngợi, nói: "Là nhà ông bà bạn em."
Thẩm Thế Quần quay sang nhìn tôi, cười: "Là Tưởng Dực đúng không? Dự án phim hoạt hình của cậu ta tới đâu rồi?" Tôi cứ nói thực: "Phim thì đã hoàn thành, giờ đang bàn đầu ra và quảng cáo."
Thẩm Thế Quần quen tay xoay vô lăng, miệng nói: "Ồ? Hồi cô vừa vào làm, không phải đã nói là muốn tôi bắt tay đưa phim cậu ta ra rạp à? Sao thế, đổi ý rồi?"
Tôi khựng lại: "Lúc đó em còn chưa rõ quan hệ giữa công ty mình và bên Đầu tư Bắc Kinh."
Tôi nhận chức xong mới hay, rất nhiều dự án của Thẩm Thế Quần đều có phần của Đầu tư Bắc Kinh, có thể nói là đối tác chiến lược.
"Cô cảm thấy quan hệ giữa hai bên tốt hay tệ?"
"Đương nhiên là tốt ạ, thế nên em mới không rõ có khiến anh khó xử không."
"Tôi và Đầu tư Bắc Kinh hợp tác chung khá nhiều, lại dễ đảm nhận việc phát hành phim này hơn đấy." Thẩm Thế Quần cười: "Nếu chỉ là quan hệ bình thường thôi làm sao họ chịu buông?"
Tôi ngây ra, hình như đúng là thế thật.
"Vậy anh có thể làm họ chịu buông không?" Tôi hỏi ngố.
"Không thể." Vị ấy nghiêng đầu nhìn vẻ ỉu xìu của tôi, cười nói: "Chẳng qua, họ buông hay không chẳng quan trọng, không phải cô muốn phim được ra rạp thôi à? Bọn họ có không buông cũng chắc gì đã không được."
Ai? Vậy phải làm thế nào? Có cách gì lách được Đầu tư Bắc Kinh à?
"Chắc chắn không thể lách." Thẩm Thế Quần dập tắt ngay suy nghĩ thiếu thực tế của tôi, "Phát hành phim trong nước chủ yếu có hai tuyến rạp chính, là Đầu tư Bắc Kinh và Viễn Hải.
Hai bên tuy một thuộc nhà nước một là tư nhân, nhưng móc ngoặc với nhau khăng khít, nếu Đầu tư Bắc Kinh có ý làm khó, thì Viễn Hải cũng chẳng thiết gây xích mích chỉ vì mỗi bộ phim đâu."
Nói thế khác gì không nói.
"Dễ thất vọng thế à?" Thẩm Thế Quần buồn cười.
Tôi nhăn mày: "Những chỗ khó mà anh bảo, từ đầu em cũng có đoán được." "Đã đoán được sao lúc đó còn đồng ý vào chỗ tôi?" Tôi sựng lại.
Thẩm Thế Quần hỏi bâng quơ: "Ban đầu cô đã từ chối qua làm ở Thế Hà rồi, tại sao lại đổi ý? Triệu Khách bảo tôi cả phòng làm việc cho cô ông ta cũng để sẵn rồi."
Chuyện Thẩm Thế Quần nói, tôi chưa từng kể cho ai nghe.
Sau đám cưới của Minh Vũ, tôi nhận được hai lời mời.
Trừ bên Thẩm Thế Quần còn có Triệu Khách.
Triệu Khách cũng quá là thần thông, ký được thoả thuận làm phiên bản tiếng Trung Quốc cho tạp chí chính luận có tiếng nhất của châu Âu "PM", xong bèn gióng trống muốn làm một nền tảng tin tức truyền thông tích hợp cả phim ảnh âm nhạc, clip, tạp chí cùng tin mạng.
Ông ấy đề nghị tôi giữ chức chủ biên mảng văn hoá.
"Có thể viết bài, duyệt bài, lên đề tài, tất cả đều để cô quyết." Triệu Khách nói với tôi như vậy.
Tôi cắn ống hút Starbucks, nói: "Em chỉ biết viết báo thôi, những cái khác làm chưa chắc đã tốt."
"Không ai tự nhiên sinh ra đã biết làm, viết một bài báo và quản lý cả một mảng báo, cái nào thích hơn cô biết mà." Tôi quá biết ấy chứ!
Đó là công việc mơ ước của tôi, là người mà từ nhỏ tôi đã hy vọng nhất sẽ trở thành.
Nhưng mà, tôi vẫn phải nói xin lỗi với Triệu Khách.
Bởi vì gần như cùng lúc ấy, Tưởng Dực nghỉ hợp tác với Đầu tư Bắc Kinh, Thẩm Thế Quần mời tôi vào làm cho Thế Hà.
Tôi vốn đã từ chối Thẩm Thế Quần từ đầu, nhưng vị ấy vẫn mời tôi tới văn phòng nói chuyện một chuyến.
Đợt ấy cũng là lúc Thế Hà đang giúp lo phát hành cho bộ phim Nhạc Hoan Doanh đạo diễn, hôm gặp mặt, tôi bèn đem một loạt các vấn đề liên quan ra hỏi.
Thẩm Thế Quần biết ngay tôi đang quan tâm, bèn bảo: "Cô vào làm sẽ hiểu rõ hơn." Tôi nghĩ ngợi nói: "Có lẽ hiểu thôi chưa đủ với tôi."
Ánh mắt Thẩm Thế Quần đánh giá tôi, mau lẹ đưa ra bài tủ: "Cô sang chỗ tôi, trước hết lo phòng PR, sau tôi sẽ giới thiệu cho cô các mối rạp bên tôi, có gì sẽ chia sẻ đó."
Chỉ là lời hứa miệng, nhưng tôi vẫn gật đầu nhậm chức.
Bây giờ Thẩm Thế Quần hỏi tôi: "Nếu đã dự tính được là sẽ rất khó khăn, tại sao lúc bấy giờ cô lại bỏ cả công việc yêu thích của mình?" Tôi nghĩ mất nửa buổi, đáp: "Cũng phải thử vậy."
"Nhắm trước là hy vọng chỉ như hạt cát mà vẫn thử?"
"Vâng." Tôi gật đầu, nhìn Thẩm Thế Quần, "Cũng phải thử." Thẩm Thế Quần bật cười, gật đầu.
Trước khi xuống xe, vị ấy bảo tôi: "Đợi qua Tết, kết thúc tuyên truyền cho "Âm 273 độ" xong, cô hẹn Tưởng Dực đến công ty nói chuyện.
Nếu mà cậu ấy còn muốn trình chiếu phim trong nước."
"Đương nhiên là muốn chứ ạ."
Thẩm Thế Quần gật đầu, thêm vào: "Nhưng cô cũng phải nhắn trước với cậu ta, muốn đem phim ra rạp được có hai cái quan trọng, một là chất lượng phim thế nào, nếu dở quá thì tôi cũng chả có cách, trình chiếu hoạt hình không dễ đâu, lúc đầu chiếu muốn có lượng suất chiếu lý tưởng khó lắm.
Còn có một cái nữa là, phát hành trong nước không tài nào tránh khỏi Đầu tư Bắc Kinh, cậu ta chuẩn bị tinh thần sẵn đi.
Cô cứ thử hỏi xem cậu ta có thể không tính chuyện cũ, chịu bắt tay lại với Đầu tư Bắc Kinh hay không."
=======.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...