Tầm đầu đông, quá trình sản xuất phim đã đi vào hồi kết.
Tưởng Dực chừng như cũng đã hai ba tháng không có hôm nào ngủ tròn giấc.
Tôi chính thức vào làm ở Giải trí Thế Hà, bay như chim tới khắp các thành phố trên cả nước để chạy dự án.
Đầu tháng 11 quay lại Bắc Kinh, ngay lúc vừa đáp cánh thì Tưởng Dực gửi weixin cho tôi, nhắn: "Đã hoàn thành."
Cậu ấy lái xe đến đón tôi, đi thẳng đến chỗ studio của bọn họ.
Phòng làm việc vẫn sáng trưng đèn như lúc bình thường, Tưởng Dực mở máy chiếu lên, ấy là một đoạn phim chưa tới năm phút, là đoạn kết của "Lôi Chấn Tử".
Hai người bọn tôi đứng sóng vai nhau trong phòng họp, đến khi thước phim khép lại, Tưởng Dực hỏi: "Thế nào?"
Tôi vẫn nhìn lên màn hình, khe khẽ nói một câu: "Hay quá đi." Tưởng Dực cúi đầu bật cười.
Tôi quay sang, nhìn vào mắt cậu ấy, thứ toát lên dưới hàng mi mảnh dài bao nhiêu năm qua vẫn không đổi.
Tôi nói: "Tớ chưa từng nghĩ Lôi Chấn Tử sẽ như thế này."
"Lôi Chấn Tử" của Tưởng Dực không giống kiểu hoạt hình thần thoại thông thường.
Trong phim, Lôi Chấn Tử mang dáng vóc một cậu bé hiện đại vai mang đôi cánh, là một tiểu thần tiên không giỏi ăn nói nhưng có tấm lòng nhiệt thành.
Cậu bay ra từ thành phố Hàng Thiên, lượm được quả tiên ăn, biến thành vị thần mặt xanh nanh ác, oai phong đứng giữa sấm chớp.
Lôi Chấn Tử tính tình trượng nghĩa, làm ơn không để tên tuổi, đôi cánh bay vút lên tận trời, tràn đầy tự do, ngao du khắp chốn.
Tôi chưa từng nghĩ Lôi Chấn Tử sẽ như thế này, nhưng tôi biết Lôi Chấn Tử của Tưởng Dực nhất định sẽ như thế này.
"Xịn đấy chứ?" Dáng vẻ mũi hếch lên trời của Tưởng Dực chẳng khác gì hồi nhỏ.
"Siêu cấp xịn, đây là bộ phim hoạt hình hay nhất tớ từng xem!"
Hoàng Doanh Tử từ bé đã giỏi nói những câu làm người ta vui, nhưng lúc này, lời tôi nói thật sự là từ đáy lòng.
Tưởng Dực cũng nở nụ cười thật sự từ đáy lòng, đôi tròng mắt thiếu ngủ sâu hun hút.
Phòng họp không bật đèn, chỉ có chiếc máy chiếu phát ra vòng sáng xanh.
Tưởng Dực ngả đầu lên vai tôi, nói: "Buồn ngủ."
Tôi để cậu ấy dựa vào, đưa mắt nhìn cửa sổ, bên ngoài không biết từ lúc nào đã có hoa tuyết bay la đà, mùa đông năm nay tới thật sớm.
Tầm giờ này năm ngoái, là khoảng lặng trước cơn bão, Tưởng Dực sắp phải đối mặt với những nguy cơ phía trước.
Cũng khó mà ngờ được, một năm sau đó, đôi cánh của Lôi Chấn Tử đã thành hình.
Thế nhưng, với một bộ phim hoạt hình con ghẻ chẳng nhờ vả được bên đầu tư phát hành nào trong ngành như "Lôi Chấn Tử", hết thảy thật ra chỉ mới bắt đầu.
Tiền mấy người Quách Tĩnh vét hết vốn liếng cho mượn cũng chỉ giúp được đến đây là cùng, tiếp theo sau, bàn bạc với các kênh phát hành, mở rộng quy mô chiếu, marketing tiếp thị mới là trận chiến gam go.
Bộ phim hoạt hình này nội sinh ra đã đầy rắc rối, từng có bao nhiêu ánh mắt thèm thuồng, nay lại chân đất muốn tiến vào rạp, cũng không biết sẽ phải trải qua giông bão cỡ nào.
Nhưng may là, lối đã mở, cũng đã vượt qua được bước gian nan ban đầu.
Tôi nói: "Về nhà ngủ thôi."
Bây giờ cậu ấy cần nghỉ ngơi, chỉnh trang kỹ càng khôi giáp mới có thể tiếp tục nghênh chiến.
Bên vai tôi, Tưởng Dực cười sâu trong mũi, nghe như tiếng mèo gừ gừ, người cậu ấy cũng ấm sực hệt một cục banh lông, "Không muốn ngủ." Tôi vươn tay chạm vào mặt kính lạnh giá, muốn bắt lấy hoa tuyết bên ngoài: "Vậy muốn làm gì?"
"Muốn..." Thân mình Tưởng Dực đột ngột cứng lại, sau đó có vẻ tràn đầy hưng phấn như mèo thấy mỡ.
Tôi thấy kì khôi, toan ngoái nhìn hắn.
Tên con trai từ bên vai tôi ngước đầu, hàng mi dài ở sát trước mắt, đôi đồng tử vừa đen vừa sáng ngời.
Hơi thở bọn tôi xen vào nhau, trái tim tôi dường như bị lông mi của hắn chớp phải, phút chốc tê dại, luống ca luống cuống nảy ra ý muốn bỏ chạy.
Tôi rối lên thối lui một bước, lại bị cái người này siết chặt lấy eo.
Cả thế giới chìm vào im lặng.
Bầu không khí này là sao ấy?!
Một giây sau, hai bọn tôi tay chân hoảng loạn đứng thẳng trở lại, giả bộ như chuyện chưa từng xảy ra.
Có ì ạch chậm lớn tới mấy đi nữa, tôi cũng hiểu cái tên này không muốn ngủ mà muốn làm gì rồi! Màn tưởng tượng tráng sĩ bi tráng tức thì bay biến hết cả.
Con trai đúng là no cơm ấm cật là sẽ cái đó cái đó không sai tí nào mà...
Nhưng bụng tôi vẫn tức khí, chả phải hắn vẫn thích chơi mèo vờn chuột, chuyên ra vẻ ta đây đứng đắn hơn một năm nay rồi à?! Bao nhiêu lần ôm hôn tôi tái hồi xong vẫn có thể xoay người xuống giường xối nước lạnh, hình tượng cấm dục ghê lắm cơ giờ không cần nữa à??
Chỉ thấy Tưởng hoà thượng ho một tiếng, nghĩ qua loa xong lẹ làng hỏi tôi: "Cậu đói không? Hay mình đi ăn gì trước?" Tôi trả lời không suy nghĩ: "Không đói lắm, có ăn lót dạ trên máy bay."
Hoàng Doanh Tử mày đang nói gì thế hả!
Tưởng Dực lại im lặng lần nữa, quyết định tại chỗ: "Vậy về nhà thôi."
Tôi, có phải đã ngầm đồng ý chuyện gì không!
Nhưng Tưởng đại gia hoàn toàn không cho tôi thêm thời gian bưng mặt hay là suy nghĩ.
Cái người này hắn dùng tốc độ ánh sáng nhanh chưa từng thấy tắt máy tính cùng máy chiếu, cầm chìa khoá xe lên ngoái đầu nhìn tôi: "Còn nghĩ gì thế, đi mau."
Tôi nhất thời cực kì muốn rụt vào trong áo khoác, quấn kín người lại giả bộ không có ở đó, nhưng cánh tay đã bị cái tên thiếu kiên nhẫn túm lấy.
Bàn tay Tưởng Dực nóng ran như lửa, không cho giằng ra.
Hai người bọn tôi cứ thế không để lỡ phút nào, thậm chí còn hơi luống cuống lái xe ra khỏi toà cao ốc chọc trời, từ Đông Tam Hoàn phóng một mạch về tới Tây Tam Hoàn.
Lúc gần tới cửa khu nhà, Tưởng Dực đột ngột trở bánh lái, nhanh lẹ quành xe sang chỗ tiệm tiện lợi 711 mà bọn tôi thường đi, sau khi đỗ xịch lại hắn hỏi tôi: "Cậu ăn oden không?"
"Ăn, tớ vào mua với cậu..." "Không cần, cậu ăn gì tớ mua đem về." "...!Để tớ tự chọn."
"Lại phải tìm chỗ đỗ xe."
Tôi cúi đầu, chập chập hai đầu ngón tay: "Tớ muốn ăn kem."
Tưởng đại gia quýnh lên: "Không phải bảo ăn oden à?" Tôi dứ nắm đấm với hắn: "Ăn hết không được hay sao?"
Tưởng đại gia tông cửa đi mất, lúc quay lại xách đầy hai bọc đồ, trừ hai phần oden, hai suất cơm hâm viba, còn cả một đống thức ăn vặt với nước giải khát, theo kèm ở trên gói kem bao bì rực rỡ đủ màu là một hộp áo mưa cũng tắc kè hoa tương tự.
Tôi:...
Không phải cậu đi mua oden à!? Cái này ăn được ấy hả? Trông kem cũng hết muốn ăn rồi ấy.
Tưởng Dực dừng xe, đóng sầm cửa xe lại xách hai gói đồ ăn đi như bay qua mở cửa khu nhà, tôi hớt hải bám theo.
Cả hai nín thinh kẻ trước người sau lội cầu thang lên tầng sáu.
Cái người nãy giờ vẫn trấn tĩnh vừa trông thấy cửa nhà bèn lôi chìa khoá ra, chọc thẳng chìa vào ổ giật mở, ngay lúc cửa vừa đóng lại sau lưng thì tôi đã bị hắn ấn sát vào lòng.
Môi đụng môi, vừa cứng rắn vừa mềm mại, tức thì, cổ họng của tên con trai hài lòng rít khẽ một tiếng.
Tim tôi đập đến phát tức, đầu óc trống không, lúc miệng lưỡi hở ra được một chút để thở tự nhiên nhớ đến: "Oden, oden cẩn thận để sánh ra..." Không có lời đáp.
Tưởng Dực thậm chí không nổi xung chuyện tôi nghĩ linh tinh.
Đồ ăn vứt đống ở góc phòng khách, tôi mơ mơ màng màng bị giam trong vòng ôm nóng hôi hổi, xiên xiên xẹo xẹo từ phòng khách dây dưa vào tới phòng ngủ.
Khoảnh khắc sống lưng vừa chạm xuống nệm, Tưởng Dực như vũ khí hạng nặng áp cả người lên mình tôi.
Không khí trong phổi bị đè ép hết ra ngoài, cuối cùng tôi cũng quên bẵng hai phần oden, trong đầu như có ngọn núi lửa rùng rùng phun, nóng như thiêu, não ong lên.
"Nặng..."
Cái tên đang đè lên mình tôi cuối cùng cũng nghe ra câu tôi nói, đôi mắt sáng quắc chớp một cái, tiêu hoá tình hình, miễn cưỡng hơi hơi nhấc người dậy.
Bàn tay giỏi cả viết công thức toán lẫn vẽ tranh nhẹ nhàng lướt qua mắt mày cùng môi lưỡi của tôi, trên đốt ngón trỏ có vết chai nhẹ.
Tên con trai nhìn tôi đăm đắm, dường như bấy giờ mới nhận ra tôi là ai.
"Tưởng Dực..." Tôi nghẹt thở cố hớp dồn mấy hơi, tự nhiên thấy uất ức ghê gớm, răng nhay lấy ngón tay hắn xả tức, "Cậu nặng chết được!"
Trái hẳn với mong đợi, chút tỉnh táo cuối trong mắt Tưởng Dực vụt tắt.
Người đàn ông hai mắt đỏ ngầu, hung tợn buông một câu: "Nặng cũng chịu cho tớ."
========.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...