Đã ngồi vào xe Trang Viễn rồi, tôi vẫn còn chưa dám tin: "Cậu về bao giờ thế?"
"Tuần trước, nhưng vừa về thì hôm sau tớ đi Nhật, ở đó mấy ngày mới quay lại.
Tớ đi ngang qua bèn đoán ngay là cậu." Cậu ấy thành thạo bẻ bánh lái, miệng hỏi: "Sao cậu lại đến sân bay?"
"Tớ vừa tiễn Tưởng Dực với Liêu Tinh đi xong." "Về bên kia học à?" "Ừ."
"Hai người họ bay cùng nhau à?" Trang Viễn thấy lạ.
"Không có, bay hai chuyến, người trước người sau ấy." Tôi khoát tay mô tả.
Cậu cũng giống thế còn gì, họ vừa đi thì cậu về.
"Sao hai người họ lại cùng về?"
Tôi ngừng một tẹo: "Trang Viễn, Quan Siêu kết hôn rồi." Cậu ấy khựng lại: "Chuyện khi nào thế?"
"Cũng tuần trước."
Hai đứa nín lặng một hồi lâu.
Trang Viễn nhìn phía trước, hỏi: "Sao cậu lại đi chỗ vắng vẻ thế này?"
"Tớ đi phỏng vấn một anh chàng nghệ thuật gia, có tiếng lắm, không biết cậu nghe tên bao giờ chưa, Thạch Kiện.
Chuyện đời anh ta nghe như cứ như sách ấy, chưa học hết cấp ba, còn từng làm thợ xây nữa, nhờ một bức tượng chạm khắc thế là nổi ầm ầm, năm ngoái anh ta kí với Cao Minh chính là vị chủ phòng tranh đương đại lớn nhất nước, tài khoản chính thức cũng siêu đông fan, nhưng mấy ngày nay đang muốn cắt hợp đồng, còn nói bị ông chủ phòng tranh ngược đãi, giam lỏng, nhưng mà không cung cấp được chứng cứ gì." Mình nói mấy chuyện này làm chi...
Tôi nhìn cậu ấy: "Trang Viễn, lần này cậu về nước là ở lâu dài luôn à?"
"Ừ." Cậu ấy xoay sang nhìn tôi, cười cười: "Doanh Tử, tập đoàn đầu tư tớ làm việc mở chi nhánh trong nước, nói chung tớ sẽ ở Bắc Kinh một khoảng thời gian đấy."
Những người hồi ấy bảo đi giờ lần lượt trở về, nhưng Trang Viễn là người cho tôi cảm giác lạ lẫm nhất.
Cậu ấy tự dưng biến mất hai năm, không trả lời cả email lẫn tin nhắn của bọn tôi, đến đám cưới của Quan Siêu cũng không tham dự, xong giờ bỗng nhiên lại về nước.
Nhưng thời gian gấp rút, tôi cũng chẳng kịp hỏi gì nhiều.
Trước khi xuống xe, tôi đòi lấy số điện thoại mới của Trang Viễn, nói một câu "Liên lạc sau nha" xong là cắm đầu phi thẳng vào nhà nghỉ trên chưng biển chuỗi nhà nghỉ bình dân.
Triệu Khách đứng đợi ngay sảnh, nói: "Mang máy ghi âm rồi chưa?"
"Mang đây ạ."
Triệu Khách đi trước dẫn đường: "Đối tượng phỏng vấn lần này nghe nói có ảo tưởng bị hại, tôi hỏi anh ta sẽ không chịu nói thật, cô là người mới, anh ta không đề phòng bằng."
"Ồ, ồ, vâng." Còn tưởng là vì liên quan tới nghệ thuật nên mới kêu mình...
"Bài viết cũng do cô phụ trách." Triệu Khách dặn, "Người này gần đây danh tiếng lên như diều, có vẽ sơn dầu, có cả điêu khắc, chưa nói chuyện tác phẩm có xuất chúng hay không, ông chủ Cao Minh của anh ta tôi có biết, là tay anh chị trong giới nghệ thuật, chuyện gì cũng dám thò tay, hẳn là đã đổ không ít tiền vào anh ta.
Giờ anh ta muốn cắt hợp đồng thì không yên được đâu.
Hôm nay bài chúng ta viết, có thể sẽ quyết định anh ta còn ăn được bát cơm nghệ thuật này không..."
Tôi nghe thế thì đứng lại tại chỗ.
Triệu Khách ngoái đầu hỏi: "Làm sao?"
"Trước phỏng vấn sao anh lại nói với em cái này?" Nghe những chuyện này rồi, tôi rất khó có thể khách quan viết bài không bị ảnh hưởng gì.
Triệu Khách không trả lời mà đá sang chuyện khác: "Làm tốt phỏng vấn này cho cô vào biên chế sớm."
"Aaaaaaa được!"
Tôi vội sải bước theo kịp ông ấy, chỉ thấy cửa căn phòng ở cuối hành lang đang để mở, bên trong thoang thoảng mùi dầu nhựa thông và mùi meo mốc của thảm trải sàn.
Đi đến gần cửa, trong căn phòng tranh tối tranh sáng, tivi đang bật, chăn vứt tròn dưới sàn, một bóng người lùn xủn, gầy nhom đương ngồi trên giường cầm điện thoại chơi game.
Nghe bọn tôi tới, người này ngước lên một thoáng, nói: "Tôi chả biết gì về điêu khắc đâu, các ông phỏng vấn sai người rồi."
Buổi phỏng vấn này chúng tôi làm hết cả buổi chiều.
Lúc đi ra khỏi cái nhà nghỉ vừa tù mù vừa bí bức nọ, thì trời đã tối sập.
Triệu Khách đi trước, quăng cái máy ghi âm cho tôi, ngoái đầu nói: "Áng chừng mấy ngày nữa tin anh ta cắt hợp đồng sẽ được tung ra, tuần sau cô nộp bài, đừng để lỡ mất chủ đề nóng."
Tôi "Dạ" một tiếng, vấp váp đi theo ra ngoài, nghe Triệu Khách hỏi: "Giờ cô ngồi xe tôi về thành phố?" Tôi toan đáp lời, nhưng ai mà ngờ nổi vừa ra khỏi sảnh thì đã đụng ngay người quen!
Sau lưng Tư Kỳ còn có một anh chụp ảnh và hai bạn thực tập, anh ta nói ầm lên: "Chính là ở đây, không sai! Từ trước tôi đã hóng được tin là Thạch Kiện trú tại đây, lần này đảm bảo tóm cổ được hắn!...!Tổng biên tập Triệu?"
Triệu Lặc nhấc mí mắt lên nhìn anh ta, nói một câu: "Phỏng vấn xong rồi."
Mắt Tư Kỳ ngó như đóng đinh vào tôi, không có vẻ căm hờn khi vuột mất buổi phỏng vấn mà hau háu như chó đánh hơi thấy mồi: "Tổng biên tập Triệu, anh đưa bé Hoàng theo à?"
Chưa đợi chúng tôi đáp lời, anh ta đã xoay qua nói với mấy đồng nghiệp kia: "Tổng biên tập Triệu thật sự rất coi trọng cô nhỏ, bọn tôi còn chưa bao giờ cùng đi phỏng vấn với anh ấy..." Triệu Khách chả lý gì đến anh ta, ấn điều khiển mở cửa xe từ xa, miệng bảo tôi lần nữa: "Ở đây vắng vẻ, tôi đưa cô về thành phố."
Con ngươi của Tư Kỳ trừng đến muốn bốc hoả.
Tôi cũng kệ anh ta, trả lời Triệu Khách: "Anh đưa em đến trạm tàu thôi là được." Từ chỗ không xa bỗng có ánh đèn xe nhấp nháy.
Hết thảy người trong đám đều quay sang nhìn, cùng sững lại,
bên vỉa hè xuống cấp, cách chiếc Cherokee của Triệu Khách tầm mười mấy mét là một chiếc xe màu trắng dáng vẻ bình thường.
Theo tiếng mở cửa xe, Trang Viễn từ trên xe bước xuống, từ chỗ xa xa thế này nhìn, càng thấy dáng người cậu ấy cao ơi là cao, gương mặt điển trai, da trắng nổi bần bật, cứ như ma cà rồng ấy.
Trong bóng đêm chạng vạng, cậu ấy nhìn về phía đám người chúng tôi, không cất tiếng.
Cái người này sao vẫn còn ở đây?
Tôi chẳng thiết để ý bọn họ nữa, chạy như tên bắn sang: "Sao cậu còn ở đây?"
"Tớ vừa chạy xe ngang qua, tính xem xem cậu còn ở đây không." Trang Viễn đáp lời, nhìn về phía xa, "Nếu tan làm rồi thì tớ đưa cậu về trường."
Tôi "Ừ" một tiếng, không ngó Tư Kỳ, ngoắc tay nói tạm biệt Triệu Khách.
Triệu Khách cũng không nhiều lời, xua tay ngồi vào xe mình.
Hai con xe lên ga chạy dài, để lại mình Tư Kỳ cắn răng cắn lợi đứng hít khói phía sau.
"Cái bạn nam đến sau là đồng nghiệp của cậu à?"
Tư Kỳ á?
"Ồ, đúng, bọn tớ cùng một tổ đề tài, nhưng mà không thân."
Trang Viễn bật cười.
"Cậu cười gì thế?"
"Tớ cười, làm cho cậu nói là không thân thì chắc chẳng phải đồng nghiệp tử tế gì." "Khó ưa lắm luôn ấy."
Tôi huyên tha huyên thuyên kể cho cậu ấy mấy vụ phỏng vấn lúc trước, lại nhắc vụ họp bị anh ta bêu lên, lại nói chuyện gặp lại Tưởng Dực.
Suốt đường Trang Viễn đưa tôi về, cậu ấy có vẻ hơi mệt, không nói mấy, đợi tôi dứt lời mới hỏi: "Sao lại đến chỗ vắng vẻ thế này?"
"Người được phỏng vấn chọn mà, bọn tớ nói chung đều phải tôn trọng suy nghĩ của người được phỏng vấn.
Thạch Kiện không chịu rời khỏi nhà nghỉ, bảo là chỗ khác không an toàn."
"Tớ thấy chỗ này mới là không an toàn." Trang Viễn nói, "Lần sau có phỏng vấn kiểu này nữa phải có ai đó đi cùng cậu, ít ra cũng phải báo cho bạn bè biết địa điểm trước."
"Ồ." Ám ảnh bị cậu ấy khảo bài hồi nhỏ tự nhiên kéo về, tôi rụt rè gật đầu nghe lời.
Đến lúc tới chỗ ký túc xá, tôi sắp xuống xe mới hỏi: "Vào trường tớ ăn cơm nhé?" Cậu ấy không tắt máy: "Không được rồi, tối tớ còn có họp."
"Vậy cậu đợi tí, tớ vừa từ nhà lên, có mang cánh gà mẹ Quách Tĩnh làm, hút chân không rồi ấy để lạnh được lâu lắm, tớ đem một ít cho cậu."
"Lần sau đi." Cậu ấy vừa nói vừa định ngồi lại vào xe.
Tôi đứng ngay trước cửa xe, không nói gì nữa.
Cái người này chả để lại chữ nào mất tăm mất tích hai năm, vừa về thì lên giọng dạy dỗ tôi, lại còn cả cái thái độ không nóng không lạnh hiện tại khiến người ta càng tức mình.
Trang Viễn ngước lên thấy tôi đang phồng mang phồng má, ngẩn ra.
Tôi tiếp tục trừng cậu ấy.
Cậu ấy cười, lại xuống xe lại: "Hôm nay thật sự có việc, có người đang chờ tớ vào họp."
Tôi hỏi: "Mấy phút thôi cũng không được?"
Trang Viễn sựng mất một thoáng, đành phải gật đầu: "Được, vậy cậu lấy đi."
"Vậy cậu đợi đó nha, tớ chạy cái vèo thôi." Tôi nhảy chân sáo về phòng, mở tủ đông ra bỏ đầy nguyên một thùng, sau đó chạy như gió xuống lại, nhét cho cậu ấy.
"Cho cậu hết."
"Vậy cậu ăn gì." Trang Viễn phì cười.
"Mấy ngày nữa Quách Tĩnh lại tới, muốn ăn thì tớ đòi cậu ấy." Tôi ngoắc lấy chìa khoá từ tay Trang Viễn, tự ấn mở cửa: "Bỏ xuống cốp sau nha, để trên ghế ngồi không an toàn."
"Doanh Tử!"
Cốp sau mở ra, bên trong là một chiếc vali.
Cả hai bọn tôi đều im lặng.
Cái người này cũng vừa từ sân bay về.
Tôi ngẩn ra hết cả nửa buổi mới có phản ứng, nhìn cậu ấy: "không phải lúc sau cậu quành lại đón tớ à?"
Trang Viễn bỏ thùng giữ nhiệt vào xe, đứng lên nói: "Chỗ đó vắng vẻ, tớ không dám đi, định đợi cậu trở ra, không ngờ đợi tận sáu tiếng." "Cậu..."
Điện thoại của Trang Viễn reng lên, Trang Viễn bắt máy nói: "Tôi sắp đến rồi, tầm nửa tiếng, mọi người chuẩn bị ppt trước...!Còn chỗ nào không rõ? Được, cứ nói..."
Không kịp nói cả tạm biệt, cái người này chỉ vào ống nghe điện thoại, ngồi lại lên xe xong bèn đổi thành tai nghe, phẩy tay rồi kéo kính xe.
Tôi vẫy vẫy tay với cậu ấy, nhìn chiếc xe lăn bánh chạy xa.
Biến mất hai năm, nhưng lại chịu ngồi chờ sáu giờ đồng hồ để chắc chắn tôi được an toàn, hình như tôi không thể lại vặn hỏi cậu ấy tại sao không liên lạc nữa rồi.
Giữa đêm đầu hạ, tôi lấy điện thoại ra, bấm số gọi Niệm Từ.
Cậu ấy mất một lúc mới bắt máy, có vẻ cũng đang tăng ca.
Bình thường tôi không hay gọi Niệm Từ vào lúc này, cậu ấy hỏi: "Sao thế hả Doanh Tử? Không có chuyện gì chứ?" Tôi nói: "Trang Viễn cậu ấy vừa về." "...!Cậu gặp cậu ấy à?"
"Ừ, trên đường tớ từ sân bay về gặp." Tôi hơi ngắc ngứ, "Chuyện này, có phải không được kể Minh Vũ nghe không?"
=======.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...