Câu hỏi đầu tiên của Phương Minh Ngọc sau khi trở lại chỗ ngồi của mình là: "Vậy tóm lại là gì? Lam Diệc Phi rốt cuộc thích ai?"
Tám giờ tối, buổi dễn tập hôn lễ bắt đầu sau hai giờ nữa.
Ở thành phố biển, ánh đèn neon đã tắt, sảnh khách sạn vắng tanh, chỉ có một chiếc bàn trong góc là nhộn nhịp.
Các chàng trai trong bộ vest, các cô gái xúng xính trong những bộ váy rực rỡ, trong tay mỗi người đều gói những chiếc kẹo cưới đủ màu sắc.
Phương Minh Ngọc hỏi một câu rất hay, cô vừa dứt lời, các cô nàng trong bàn đều phá lên cười, trong khi mấy anh chàng lại có vẻ mặt mong chờ.
Chung Niệm Từ mỉm cười: "Đây chắc chắn là người hâm mộ số một của trường chúng ta."
Tôi ném vỏ hạt dưa, "Nào nào nào, đừng giấu giếm hết lần này đến lần khác nữa.
Ai tỏ tình? Ai bị phát hiện là thích thầm? Ai ai cũng biết, toàn là tin đồn nhảm! Nếu cậu biết một chút tin tức gì thì mau kể đi đừng có keo kiệt".
Quan Triều giơ tay nói trước: "Tớ biết đó không phải tớ."
Liêu Tinh cười nói: "Không biết cậu đã bị từ chối bao nhiêu lần."
"Làm thế nào cô ấy có được tin tức từ phóng viên rằng Trâu Hằng đang quay phim, cô ấy đặc biệt đến thăm lớp sao?" Có người nhếch mép cười.
"Chuyện xảy ra khi nào vậy?" Trâu Hằng giơ tay chứng minh mình vô tội: " Năm đầu tiên khi tớ đang quay phim ở Hàng Châu, cô ấy đang đi du lịch và đi ngang qua.
Sau khi biết tin, cô ấy đã liên lạc với tớ và nói rằng muốn xem bộ phim đó.
Có gì đặc biệt sao?"
Minh Vũ tự cười một mình: "Hồi trung học tớ cũng là một nữ thần."
"À không phải, tớ không nhàn nhã như vậy"
Mọi người đều cười, Mọi người đều biết tâm trí nhàn nhã ở trường trung học của cô là ai.
"Có gì ăn không?" Quách Tĩnh từ sau đài quay lại, theo sau là Khương Dực cũng mặc âu phục, đi giày da.
Chung Niệm Từ đưa cho Quách Tĩnh một chai nước, Giang Ý Đàm đưa cho anh một viên kẹo, những ngón tay thật mảnh khảnh.
"Đưa cho tớ! Tớ vừa mới gói xong mà!" Tôi bảo vệ những viên kẹo dẻo trên đĩa của mình.
"Cậu đã làm được gì chưa hả?, hạt dưa đã ăn hết hai cân rồi." Giang Dật vừa né tránh vừa búng tay rốt cuộc đã cướp được của tôi.
Quách Tĩnh hỏi: "Vừa nãy cậu hỏi cái gì?"
Tôi vội vàng trả lời: "Đoán xem lúc đầu Diệc Phi thích ai."
Quách Tĩnh không nói nên lời.
Phương Minh Ngọc thở dài: "Nếu có San San ở đây thật tốt, cậu ấy chắc chắn sẽ biết."
"...Mấy cậu thật là nhàn rỗi."
Giang Dật cười khẩy.
"Tại sao cậu lại cười? Cậu không biết cậu có gì buồn cười sao?"
Giang Dật lập tức nhướng mày, "Ai nói tớ không biết?"
"Cậu biết rồi sao?" Mắt tôi sáng lên.
Xa xa có người gọi: "Giang Dật, thẻ bàn cho người thân mới ở đâu?"
Giang Dật không quay đầu đứng dậy: "Ở trong xe của tớ, tớ đi lấy cho cậu."
Trâu Hàng cũng đứng dậy đi theo: "Tớ cầm chìa khóa xe đây, chúng ta cùng đi."
"Hai người bọn họ đều bận rộn, không ai chịu kết hôn cả." Tôi nói với Minh Vũ, "Trong lòng nhất định có ma."
"Đều là bạch nguyệt quang trong lòng tớ." Minh Vũ ngữ khí lạnh lùng.
"Ánh trăng xanh." Chung Niệm Từ mỉm cười.
"Nói ngắn gọn là Blu-ray, 4K siêu rõ nét." Tôi và Minh Vũ đều cười, "Tớ nhớ có một kỉ niệm chụp ảnh mà tớ không bao giờ quên."
Quách Tĩnh quay người bỏ đi, tôi đuổi theo hỏi: "Quách Đại Hiệp chẳng phải cũng tham gia câu lạc bộ hỗ trợ Blu-ray sao?"
"Cậu nhiều lời quá đấy, mau đi làm đi, nếu hôn lễ bị trì hoãn thì ngày mai không thể trở về Bắc Kinh được đâu."
"Cậu nói thì không trở về hả?!" Tôi vung nắm đấm về phía cậu ta.
"Đã nhiều năm như vậy, nhưng cô ấy vẫn có thể khiến cậu không nói nên lời chỉ bằng một từ." Diệp Khả Hân với khuôn mặt mập mạp thở dài.
Minh Vũ cũng thở dài: "Có vẻ như không có gì thay đổi.
Con trai thích Diệc Phi vẫn có rất nhiều, nhưng cô ấy thực sự thích ai?"
Diệp Khả Hân,người được đánh thức sau hàng ngàn năm, tiếp tục trợn tròn mắt: "Có cái gì để đoán sao, nhất định là Trang Nguyên."
Đúng rồi, Trang Nguyên.
Tôi và Minh Vũ bất giác nhìn nhau cười.
Im lặng một lát, mọi người cũng cười lên: "Đúng rồi, lớp chúng ta có nữ sinh nào không thích Trang Nguyên không?"
Anh ấy là một nhân vật huyền thoại trong trường trung học thứ chín, và những người học cùng trường với trang Nguyên đều tự hào vì được học cùng trường với anh.
"Nhưng đã nói như vậy," Diệp Khả Hân hỏi: "Vậy thì có ai biết Trang Nguyên thích ai không?"
Mọi người đều giật mình.
Trang Nguyên thích ai? Câu hỏi này, đã được hỏi vô số lần nhưng không ai biết câu trả lời, lại được nêu ra một lần nữa như thế này.
Trang Nguyên thích ai?, chàng trai dường như là biểu tượng thần tượng đó, khiến người ta run sợ khi nhắc đến tên?
Đó là câu hỏi mà khi còn trẻ chúng ta không nói được, hoặc nói ra thì đã quá muộn.
Mười bảy tuổi chúng ta, còn lại bao nhiêu câu hỏi?
Thời gian úa vàng nhưng không thể nhòe đi, người lâu ngày sẽ không còn xa lạ, sân bóng rổ buổi sớm, lớp học giữa giờ.
Có phải những bộ quần áo và ngôi đền này thực sự đến từ một ngày trẻ trung như vậy? Và ai có thể thực sự đáp lại tâm trạng mà chúng ta đã bỏ lại phía sau một cách cố ý hay vô tình?
Ngoài ra, có bao nhiêu người, khi gặp lại, chúng ta sẽ muốn hỏi người ấy: "Mười bảy tuổi, bạn thích ai?"
*** Edit có đôi lời muốn nói: Có một số chỗ dịch sẽ không được chính xác hoàn toàn nhưng mình đã cố hết sức dịch để cho sát nghĩa nhất có thể 。゚(TヮT)゚。.
À còn có một số đoạn dài quá hoặc khó dịch mình sẽ dịch lái để cách bạn dễ hiểu nhất nhé٩(。•́‿•̀。)۶ ***.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...