Bản tính con người là tham lam.
Tham sống, tham tình, tham dục, tham tất cả những vật có thể tham.
Vài chuyện ấy mà, nếm được vị ngon ngọt rồi là như ngọn cỏ dại khô héo dính phải mồi lửa, thiêu sạch đồng nội.
Lục Trường Đình chẳng những không định kiềm nén, thậm chí còn suồng sã hơn nhiều, càng ngày càng có xu thế “Ngự triều buổi sáng trễ tràng quân vương”.
Thẩm Lệ thì biến từ ở cùng anh hai ngày thành cắm cọc lâu dài.
Hai người cứ thế cùng bắt đầu cuôc sống chung rất chi là tự nhiên.
Tháng sáu qua đi, đầu tháng bảy mưa một trận lớn nhưng cái nóng vẫn chẳng hề thuyên giảm.
Thời tiết giữa hạ cũng chỉ có dưa hấu ướp lạnh với kem mới giải nhiệt được chút đỉnh.
Cuộc sống yêu đương ngày thường là thế này: Ban ngày Lục Trường Đình đến công ty, Thẩm Lệ ở nhà ngủ bù hoặc tính toán các khoản của quán bar.
Trưa sẽ tới đưa cơm cho hắn, tối thì nấu sẵn ở nhà, cơm nước xong xuôi xong mới đi quán thị sát.
Nếu không tăng ca, Lục Trường Đình cũng đi quán cùng em, đến tầm mười giờ là dắt nhau về nhà.
Giả dụ phải tăng ca, thường là tới rất muộn, sau khi tan làm sẽ vừa kịp chạy qua quán đón Thẩm Lệ về nhà.
Tuy về mặt công việc, Lục Trường Đình vẫn tận tâm tận lực và đặt việc chung lên lợi ích riêng như cũ, nhưng Thẩm Lệ ra vào công ty nhiều lần khó tránh khỏi dẫn đến vài lời đồn nhảm vô căn cứ.
Bên canh đó, khách thường đến “Cô Tửu” cũng không thiếu người trong vòng cấp cao, chuyện của hắn và Thẩm Lệ chẳng cố tình giấu diếm ai, thế là tin tức nhanh chóng truyền đến tai Lục Thế Dương.
Lục Thế Dương – con người luôn đam mê việc tạo phiền phức cho hắn – làm bộ lỡ miệng báo chuyện cho bố mẹ hắn.
Thực ra Lục Thế Uyên có nghe tiếng gió, chỉ là ông tạm thời chưa muốn can dự vào chuyện này.
Nhưng giờ nghe Lục Thế Dương đề cập đến, cho dù là giả vờ giả vịt ông cũng phải gọi Lục Trường Đình về nhà một chặp.
Lúc Lục Thế Uyên gọi điện đến, Lục Trường Đình mới tan làm, vừa ra khỏi thang máy, vào bãi đậu xe ngầm.
Hôm nay đúng Tiết Tiểu Thử, thời tiết nóng như lửa đốt, bãi đỗ xe dưới lòng đất càng ngột ngạt.
Lưng hắn lấm tấm mồ hôi bởi sức nóng của cái tựa ghế, dù rằng lên xe là bật điều hòa ngay nhưng vẫn không tránh được cái bầu hanh hao.
Lục Trường Đình nhận điện, đeo tai nghe bluetooth lên, khởi động xe.
Nghe Lục Thế Uyên gọi mình về nhà, hắn không thấy bất ngờ hay ngoài ý muốn, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.
Cứ cho là giọng điệu của bố mình trong điện chẳng tốt tí nào, nhưng gọi hắn về tức là cuối cùng bố mẹ đã sẵn lòng nói chuyện đàng hoàng với hắn.
Vốn Lục Thế Uyên muốn “mắt không thấy, lòng không phiền”, chỉ tại Lục Thế Dương đâm thủng bức màn giấy giả dối bên ngoài, nên giờ ông bị buộc phải đối mặt với chuyện con trai mình thích người giới tính nam.
Trời nóng nên dễ bực, giọng điệu sao tốt cho nổi.
Trông Liễu Hiệt Chi nhíu mày, ông mới gượng gạo bổ sung một câu: “Mẹ anh còn có lòng dặn dì làm cả bàn cơm đầy với nấu nước đường anh thích uống đấy.”
Lục Trường Đình ứng lời: “Vâng, con biết rồi.”
Ngắt điện thoại, hắn quay số di động ở trên cùng của danh bạ.
Thẩm Lệ đang thái thịt, tay hơi mỡ nên bèn bóp chút nước rửa bát để rửa tay cho sạch, sau đó mới nghe điện: “Trường Đình à?”
“Hôm nay anh… Không về ăn cơm được mất rồi.” Lục Trường Đình cứ cảm thấy cái kiểu bất chợt báo với người yêu là mình không về nhà ăn cơm nó chẳng bình thường chút nào, “Bố gọi anh về nhà một bữa.”
Hắn thở dài: “Xin lỗi em nhiều.”
“Này thì có gì mà phải xin lỗi.” Thẩm Lệ vẫn như thường, dù sao cũng là người nhà gọi Lục trường Đình về ăn bữa cơm mà.
Y quan tâm anh, hỏi thêm, “Chuyện gì thế anh?”
Chuyện thì đúng là có thật, nhưng không cần thiết phải để Thẩm Lệ lo lắng, vậy nên Lục Trường Đình giấu em, chỉ nói: “Mẹ bảo gần đây anh làm việc vất vả quá, làm một bàn cơm đầy bồi bổ cho anh.”
“Thế đêm nay anh có về chứ?”
Về được hay không cũng khó nói thật… Lục Trường Đình thở dài trong lòng, miệng vẫn thốt ra mấy lời trêu ghẹo: “Một tối thôi mà không nỡ xa anh à?”
Thẩm Lệ cười mỉm: “Em cúp máy nhé, anh lái xe cẩn thận.”
Lục Trường Đình cười: “Em ngoan ha, tối nhớ về nhà sớm, đi ngủ sớm.”
Hắn nói tiếp: “Nếu không phải ở lại, anh sẽ cố gắng về sớm.”
Nhà họ Lục là một căn nhà cổ tường trắng ngói đen tọa lạc tại vùng ven cuối sông trên đường Bình Triều.
Trước nhà trồng rất nhiều cây liễu và hoa tường vy, đường nhỏ quanh co dẫn lối phong cảnh hữu tình.
Kiến trúc của nhà cửa trên con đường ven sông đều theo hướng phục cổ, các nhà cách nhau khá thoáng.
Không phải hộ gia đình nào cũng thuộc hàng quyền quý cao sang, nhưng khu chỗ này khu Lão Thành, chủ hộ sống lâu đời ở đây, giờ cho dù tiền nhiều cũng khó mua được căn nhà có sân trong mà phong cảnh thanh nhã, nước biếc cây xanh nhường nay.
Lục Trường Đình mua chút hoa quả tươi theo mùa ngay đầu đường, đỗ xe, nhắn cho Thẩm Lệ cái tin đã đến nhà, sau đó xách hoa quả vào.
“Mẹ, con về rồi ạ.”
“Anh còn biết đường về à.” Lục Thế Uyên ngồi trên sofa hẩy tờ báo, hừ nhẹ một tiếng, “Dăm bữa nửa tháng mới về nhà một lần, không thì về lấy đồ rồi lại đi…”
Liễu Hiệt Chi vỗ mu bàn tay ông: “Trường Đình bận việc, khó lắm về được một bữa, ông càm ràm ít thôi.”
“Bận công việc mà suốt ngày lêu lổng ở quán bar à?”
“Đi quán bar là lêu lổng hả?” Liễu Hiệt Chi từ tốn hỏi vặn lại, “Thế trước kia ngày nào ông cũng đến đoàn hát nghe dân ca thì đứng đắn lắm chắc?”
Lục Thế Uyên cất báo đi: “Đến ngắm vợ đương nhiên là chuyện chính đáng.”
“Con trai ông thì khác gì.” Mấy bữa nay họ cũng nghe ngóng nhiều về Thẩm Lệ, biết Thẩm Lệ là ông chủ “Cô Tửu”, đương nhiên Lục Trường Đình đến quán bar không thể nào gọi là lêu lổng được.
Hơn nữa, lời truyền miệng về Thẩm Lệ rất tốt; nghe người trong công ty nói, Thẩm Lệ còn tới đưa cơm trưa cho Lục Trường Đình hằng ngày.
Thẩm Lệ kinh doanh “Cô Tửu”, thằng bé tuyệt đối không phải cái bình hoa để trưng cho đẹp hay chú chim hoàng yến nuôi cho vui.
Không thể phủ định được là hai đứa yêu thương nhau thật lòng.
Thực ra lòng Liễu Hiệt Chi đã ngầm nhận đứa con trai mới này rồi, có điều Lục Thế Uyên vẫn không vui chuyện Lục Trường Đình và Thẩm Lệ, ông cứ muốn đợi đến lúc hai người chia tay xong lôi Lục Trường Đình về “đường thẳng”.
Ông cảm thấy không thể đánh đồng Lục Trường Đình và Thẩm Lệ với mình và Liễu Hiệt Chi được, đang định mở miệng nói tiếp thì bị Liễu Hiệt Chi trừng mắt đầy khiển trách: “Ăn tối trước đã, có chuyện gì cơm nước xong bàn tiếp.”
Lục Trường Đình trông bố mẹ liếc mắt đưa tình mà cạn lời, đặt hoa quả lên bàn trà, vào nhà vệ sinh rửa tay rồi mới ngồi vào bàn.
Mới ăn cơm xong, Lục Trường Đình đã bị Lục Thế Uyên gọi vào thư phòng, thậm chí chưa kịp uống ngụm nước đường dì nấu cho mình.
Vừa đóng cửa lại, Lục Thế Uyên chưa cất lời đã vang lên tiếng gõ.
Liễu Hiệt Chi đẩy cửa vào, bưng hai bát nước đường ướp lạnh, cười với Lục Thế Uyên.
Bà biết lúc này không nói giúp con được, phải dỗ ông chồng vui trước mới xuôi, thế nên chỉ để nước đường lên bàn sách, gọi khẽ: “Chồng à.”
Lục Thế Uyên chẳng biết phải làm sao, cứ thấy Liễu Hiệt Chi là ông mềm lòng: “Biết rồi mà, anh đảm bảo không cáu, không đánh, em cứ ra ngoài trước đi.”
Đợi cửa thư phóng đóng hẳn, Lục Thế Uyên cầm nước đường lên uống một ngụm mới cất lời: “Anh với Thẩm Lệ bên nhau từ bao giờ?”
“Ngày 19 tháng 5 ạ.” Lục Trường Đình nói, “Bốn mươi chín ngày rồi.”
“Nhớ kỹ ghê nhỉ.” Lục Thế Uyên nhìn chằm chằm thằng con bằng đôi mắt trầm lắng, “Anh có biết tình trạng gia đình nhà thằng bé không?”
“Bố mẹ em ấy ly dị, từ ấy đến giờ cô không tái hôn, mở một phòng làm việc, giờ đang học cao học ở Học viện Mỹ thuật.” Lục Trường Đình khựng một chốc, nói tiếp, “Bố em ấy có công ty gia đình riêng, bình thường không lui tới.”
“Bình thường không lui tới à.” Lục Thế Uyên cười giễu, “Phải nói ‘lúc yên ổn thì không lui tới, có chuyện rồi là tìm đến liền’ mới đúng.”
“Bố không phủ nhận sự giỏi giang của bạn trai con.” Lục Thế Uyên tiếp lời, “Nhưng bên ấy là gia đình đơn thân, bố thằng bé còn như vậy.
Hoàn cảnh lớn lên của con với nó khác nhau một trời một vực, hai đứa không hợp.”
Lục Trường Đình không kiềm được cái nhíu mày: “Bố điều tra em ấy ư?”
“Bố điều tra bạn trai anh thì làm sao?” Cơn nộ Lục Thế Uyên áp trong lòng phụt lên, “Còn không phải vì tốt cho anh à! Anh chưa yêu đương bao giờ, lại giữ mình, sao biết được mấy chỗ như quán bar loạn thế nào…”
“Bố tra ra được gì chưa?” Ngữ khí Lục Trường Đình lạnh hắn.
Lục Thế Uyên nhíu chặt đôi mày: “Tuy tôi chưa tra thấy, nhưng chắc gì Thẩm Lệ đã trong sạch!”
“Bố phiến diện thì có.” Lòng Lục Trường Đình cũng hừng hực, nhưng lửa trong lòng càng lớn, ngược lại hắn càng bình tĩnh lạ thường.
Cãi nhau không được tích sự gì hết, hắn buộc phải nói chuyện này một cách ôn hòa và nhã nhặn với Lục Thế Uyên.
“Được, chúng ta không nói cái đó nữa.” Lục Thế Uyên nén giận, ông không muốn cãi nhau với Lục Trường Đình, bởi vì ông đã đồng ý Liễu Hiệt Chi là sẽ nói chuyện đàng hoàng với thằng con.
“Hôm nay chú trẻ anh đến nhà, anh biết chú ta nói gì với bố chứ?”
“Nói trên dưới công ty đều truyền tin anh nuôi một chú chim hoàng yến xinh đẹp, đám người làm ăn thì bảo anh đắm chìm trong sắc, đi quán bar lêu lổng mua vui cả ngày.” Lục Trường Đình không tiếc thanh danh bản thân, chẳng sao hết, nhưng người đương nhiệm nhà họ Lục thì không được.
Lục Thế Uyên nhìn thằng con bằng vẻ mặt nghiêm nghị, “Vị trí anh ngồi đã định trước rằng anh luôn phải giữ ý giữ tứ mới được.”
Lưng Lục Trường Đình thẳng tắp, vẻ mặt thản nhiên nghe đến câu này bỗng bật cười.
Điệu cười tỏ rõ vẻ bất lực.
“Bố à, con chưa từng muốn ngồi trên vị trí này.”
Lục Thế Uyên bị câu nói vừa rồi chặn đứng, nhất thời nghẹn lời.
Đúng vậy, trước giờ Lục Trường Đình đâu muốn trở thành người đương nhiệm nhà họ Lục.
Đời của ông, những người tài khác đều không nổi bật, ông và Lục Thế Dương lại ngang nhau, nhưng tựa như hai thái cực.
Ông chẳng để tâm vào sự nghiệp gia đình, hồi trẻ lao theo hướng đồ cổ, tranh chữ, về sau thành gia mới quản lý việc xuất nhập khẩu của công ty.
Lục Thế Dương là đứa con ông bốn sinh sau đẻ muộn, từ nhỏ được chiều hư nên trong mắt chỉ chăm chăm quyền thế và danh lợi.
Nếu không có người khuyên can hay kiềm chế lại, sớm muộn cũng vì tư lợi mà gặp họa lớn.
Đám đời con thì Lục Trường Tự quá tốt tính, thi thoảng vẫn thiếu quyết đoán, không hợp làm người đương nhiệm.
Lục Trường Ngâm và Lục Trường Ca chẳng nghĩ đến chuyện làm ăn, đám Lục Trường An tuổi hẵng còn nhỏ… Được mỗi Lục Trường Đình có tố chất xuất sắc, tài năng hơn người, tính cách cũng giống ông không mê vinh hoa phú quý, nhưng biết nhìn xa trông rộng hơn ông, sẵn lòng tiếp nhận và quản lý sự vụ kinh doanh của sản nghiệp gia đình.
Trong thư phòng, hai bố con đều không nói chuyện, im lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng điều hòa chạy.
Sau hồi trầm lặng dài dằng dặc, Lục Trường Đình đột nhiên mở lời: “Hồi cấp ba con từng yêu đương.”
Hắn nói tiếp: “Vì vậy nếu con không muốn để mọi người biết, con có khả năng giấu mọi người rất lâu.”
Năng lực của hắn đủ để thực hiện điều đó, cũng hoàn toàn có thể làm như vậy.
Còn cả Lục Thế Dương luôn gây rắc rối cho hắn kia nữa.
Hắn nắm quyền điều hành tập đoàn trong tay, nếu không phải niệm tình cảm thân thích, hắn đã chỉnh đốn Lục Thế Dương từ đời, lấy đâu ra cơ hội cho chú ta đâm dao sau lưng.
Nhưng hắn không làm.
Hắn thẳng thắn nói ra xu hướng tính dục của mình, nhẫn nhịn Lục Thế Dương năm lần bảy lượt, cuối cùng hắn nhận lại được gì?
Một chậu nước bẩn.
Nghe câu “Vị trí anh ngồi đã định trước rằng anh luôn phải giữ ý giữ tứ mới được”, Lục Trường Đình bỗng thấy bản thân bận rộn suốt ngày, dốc lòng tận tụy vì tập đoàn quả là chuyện vô nghĩa.
Vô nghĩa thực sự.
Nếu đến gia đình riêng hắn cũng không được đảm đương, đến tình cảm của mình chẳng được tự quyết, vậy hắn còn giữ chức người đương nhiệm nhà họ Lục làm cái thá gì?
Lục Thế Uyên nhìn vào đôi mắt cương trực và thái độ kiên quyết của thằng con, cười cảm khái: “Thích đàn ông thì tốt chỗ nào hả?”
Con trai giống ông, không lệch đi đâu được.
Năm ấy, lúc ông thưa chuyện muốn lấy Liễu Hiệt Chi với bố, lại chẳng lấy cái thái độ cương quyết, không chịu nhượng bộ này ra.
“Chỗ nào em ấy cũng tốt hết, để con dẫn về nhà thì càng tốt nữa.” Nhớ đến Thẩm Lệ, giọng điệu Lục Trường Đình dịu dàng hẳn, “Tới khi ấy cho bố tận mắt nhìn xem em ấy tốt nhường nào.”
Lục Thế Uyên thở dài trĩu nặng, lui một bước cuối cùng: “Được dịp dẫn về đây bố gặp mặt.”
Hết chương 38.
Lời tác giả
Đúng ó, nhà Lục Trường Đình ở cùng đường với nhà Tống Miên Phong nho, nhưng mà cách nhau xa lắm.
(Thực ra là do tui lười nghĩ tên địa danh).
Lời người dịch
Tống Miên Phong phía trên là một trong hai nam chính của truyện “Ẩm trậm chỉ khát” (Dịch nghĩa: Uống rượu độc giải khát) mà chị tác giả viết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...