Cảm giác ôm người thương vào lòng tựa như lồng ngực đựng đầy gió mùa xuân, vương vấn hương hoa thoang thoảng, vừa thanh sạch vừa trong lành.
Lục Trường Đình ve vuốt bên cổ em bằng những nụ hôn rời rạc, cất giọng dịu dàng: “Em tốt chết đi được, hay mềm lòng, lại còn dễ lừa.
Trái tim thì hiểu rõ nhân tình thế thái mà vẫn thủy chung một tấm chân tình, vừa thấu triệt vừa chính trực.”
“Mỗi anh thấy em dễ lừa.” Thẩm Lệ dúi mặt vào bả vai anh, giấu nhẹm viền mắt đỏ lên.
Chỉ là y tình nguyện bị Lục Trường Đình lừa thôi.
Tuy lừa của người ta có chút chút chocolate với trà chanh mật ong, nhưng nghĩ lại vẫn thấy chột dạ, thế là Lục Trường Đình giữ im lặng, âu yếm hôn lên tóc mai Thẩm Lệ.
“Về sau không gạt em nữa.”
Hai người ôm ấp nhau mãi trong phòng riêng, không bị ai làm phiền.
Lúc xuống dưới cả hai nắm tay.
Chỉ mới xác định quan hệ thôi mà giữa hai người đã khác biệt hẳn.
Cảm giác nhìn là rõ một đôi không lệch đi đâu được làm Nhạc An hốt hoảng đến mức suýt chút nữa quẳng luôn ly rượu trong tay.
May là Nhạc An làm việc ở “Cô Tửu” lâu rồi, vẫy vùng qua biết bao sóng to gió lớn, bình tĩnh lại cũng nhanh đáo để.
Cậu đưa tấm thiệp cô đơn, lẻ loi, đáng thương bị rơi vào quên lãng trên quầy bar cho Thẩm Lệ, ra vẻ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, gì cũng chẳng nói, chi cũng không hỏi.
Lúc Thẩm Lệ về đến nhà đã hơn hai giờ sáng, y nhắn cho Trình Chiêu cái tin trước, lời ít ý nhiều bảo mình và Lục Trường Đình bên nhau rồi.
Sau đó, quay số gọi Giang Trì Phong một cuộc.
Giang Trì Phong mây mưa với Ngụy Văn Hành xong mệt quá, ngủ mất.
Giờ lại bị tiếng chuông di động ồn tỉnh cả giấc, nghĩ thôi cũng biết lúc nhận điện giọng điệu tệ đến mức nào.
“Thẩm Tiểu Lệ, tốt nhất là cậu có chuyện quan trọng.” Vốn anh mình định ngắt điện thẳng cẳng, thấy rõ tên hiển thị mới nhịn mà tiếp đấy.
Thẩm Lệ cười từ khi cầm điện thoại, đầu bên kia nhận điện chả thấy tiếng nói đâu, toàn giọng cười, giữa đêm nghe thấy rợn thôi rồi.
Da đầu Giang Trì Phong tê dại, tỉnh hơn hẳn, sợ gọi điện làm Ngụy Văn Hành thức giấc, ngồi dậy xốc chăn lên, đi chân đất ra ngoài ban công luôn.
“Thẩm Tiểu Lệ, cậu đừng có mà dọa anh.” Anh đóng cửa kính sát đất ngoài ban công lại, hỏi dè dặt, “Xảy ra chuyện gì à, nói xem nào, anh không mắng đâu.”
Thẩm Lệ nằm trên giường thả lỏng, dang hết cả chân tay ra, giọng nói lẫn cả sự nhẹ nhõm và vui sướng mà trước đây Giang Trì Phong chưa từng nghe được.
Y bảo: “Em và Lục Trường Đình ấy, ở bên nhau rồi.”
Giang Trì Phong nghe xong tỉnh hẳn, ngón tay hơi siết lại, vô tình ngắt đứt một đóa mẫu đơn trắng đương nở rộ.
“Chúc mừng cậu.” Anh thực lòng thấy vui thay Thẩm Lệ, “Toại nguyện nhé.”
“Hình như anh ấy vẫn chưa phát hiện ra.” Thẩm Lệ nói, “Hôm đó em hiểu lầm ý anh ấy.”
Giang Trì Phong ngắm bông hoa trong tay, đắn đo: “Cậu không định nói cho cậu ta à?”
Thẩm Lệ cười: “Thì cũng bên nhau rồi.”
Lục Trường Đình biết hay không chẳng còn quan trọng nữa.
Hồi đó, ngày đầu y không bộc bạch, một năm chẳng tiết lộ, qua lâu đến vậy, đâu nhất thiết phải nói ra.
Giang Trì Phong thở dài trong lòng vì bạn thân, chỉ thấy cậu ngốc ghê gớm: “Ai tỏ tình hả?”
“Anh ấy.” Thẩm Lệ tiếp, “Em biết điều anh đang lo lắng, em cũng rõ mình đang làm gì.”
Y nói chậm rãi: “Có lẽ vẫn còn nhiều điều bất định, nhưng tựu chung từng nắm trong tay là tốt rồi.”
Câu thích của Lục Trường Đình giống Đường Tam Tạng gỡ lá búa trên núi Ngũ Hành vậy, một khi những nhung nhớ đè nén đằng đẵng kia đã gặp ánh sáng, đón gió và sinh trưởng, thì sao còn kìm kẹp nổi nữa.
Y mãi mãi chẳng từ chối nổi Lục Trường Đình.
Cho dù bản thân cũng băn khoăn và sợ hãi, nhưng vẫn sẽ cất bước về phía anh.
“Chắc kiếp trước Lục Trường Đình phải cứu rỗi thế giới ấy nhớ.” Giang Trì Phong lại về cái giọng đùa vui không nghiêm túc thường ngày, bảo, “Nếu chia tay thì anh đá Ngụy Văn Hành xong hai đứa mình cặp với nhau nhá.”
Thẩm Lệ bị chọc cười: “Anh yên tâm, em không cho anh cái cơ hội đấy đâu.”
Giang Trì Phong định bụng nói tiếp, phía lưng chợt vang tiếng bánh lăn cửa sổ sát đất, sau đó giọng trầm của người đàn ông bùng nổ: “Em muốn đá ai cơ?”
Thẩm Lệ nghe thấy tiếng Ngụy Văn Hành, thầm than cái tật miệng thiếu nợ của Giang Trì Phong nhờn quá thể, thế rồi dứt khoát ngắt điện luôn.
Giữa đêm mơ màng tỉnh dậy, Ngụy Văn Hành vô thức vươn tay muốn ôm người yêu thì quờ hụt vào khoảng không.
Anh rời giường trông Giang Trình Phong nói chuyện điện thoại với ai đó ngoài ban công lúc nửa đêm, tâm trạng đã tệ lắm rồi, giờ còn nghe con người này vô tư kêu đá anh với đầu bên kia, anh tức quá hóa cười.
Giang Trì Phong quay đầu lại, cười rõ ngoan: “Em không mà, anh nghe nhầm thôi.”
Anh mình vẫn đang ngắm bông hoa trong tay.
Dưới ánh trăng, cánh hoa phủ lớp nhung mỏng, đẹp yêu kiều.
Giang Trì Phong nhấc tay lên, gài hoa vào bên tai Ngụy Văn Hành.
Tuổi tác Ngụy Văn Hành cũng chẳng còn trẻ, ba mươi mốt rồi, mặt mày sắc nét, sống mũi cao thẳng, tướng mạo rất chính trực, luôn rặt một vẻ nghiêm nghị.
Giờ bên tai gài thêm bông hoa, trông cứ ngộ nghĩnh thế nào ấy.
Giang Trì Phong thì “trong mắt kẻ si tình, người yêu luôn đẹp nhất”, có ngộ nghĩnh đến đâu cũng hóa người sắt dịu dàng.
Đôi mắt anh mình ngậm cười, chan chứa ánh trăng uyển chuyển, mềm mại tựa nước: “Tặng anh đó.”
Thế rồi không cho Ngụy Văn Hành cơ hội tính sổ nào, kéo cánh tay anh người yêu vào phòng: “Buồn ngủ quá à, về ngủ thôi nào.”
Ngụy Văn Hành thoáng thấy người thương đi chân trần, nhíu mày bế bổng lên, giọng đầy vẻ hết cách nói nổi: “Lại không đi dép.”
Thực ra người anh hơi nhức mỏi, nãy còn đứng gió một hồi, lúc nói chuyện với Thẩm Lệ không nhận ra, được ôm mới thấy cảm giác đau mỏi và cơn lạnh sộc từ cẳng chân lên.
Chất liệu đồ ngủ anh mặc vừa mịn vừa mềm, Ngụy Văn Hành không mặc áo, nhiệt độ nóng ấm của cơ thể tản qua da thịt, làm anh được ôm đến giường còn chưa muốn buông tay, cứ thế ôm cổ Ngụy Văn Hành chỉnh tư thế thoải mái, ngủ luôn trong lòng anh người yêu.
Anh lơ mơ chúc một câu: “Ngủ ngon nhé.”
Ngụy Văn Hành không đáp, chỉ ôm người, nhắm mắt lại.
Giang Trì Phong thở dài, thầm thì giải thích: “Điện thoại của Thẩm Lệ mà.”
Ngụy Văn Hành vỗ vỗ lưng người thương: “Ngủ đi, ngủ ngon.”
Người thì ôm người thương ngủ trong chăn ấm đệm êm, người thì mới tắm nước lạnh xong, toàn thân vẫn âm ẩm, vắt áo ngủ trên vai, chỉ mặc cái quần cạp lỏng, vớt cái di động lên mở nhóm trò chuyện, gửi lì xì.
Tắm nước lạnh cũng chẳng khiến hắn bình tĩnh lại, phải làm chút chuyện khác mới được.
Hắn táp liên tục mười cái lì xì “Cung hỷ phát tài, đại cát đại lợi”, cuối cùng cũng chừa chỗ cho người trong nhóm gửi tin nhắn.
[Tiêu diêu vui sướng: @L Cậu Lục phát tài à?]
[Xu: ???]
[Xu: Sao chú chưa ngủ hả Trường Đình?]
Lục Trường Đình không lên tiếng, lại gửi thêm mấy cái lì xì nữa.
Hành vi gửi lì xì vô tội vạ của hắn làm di động Thẩm Lệ rung liên tục, mới tắm được một nửa y đã xả hết bọt, lau tay lên khăn tắm, mở di động lên nhìn thử, tức khắc thấy buồi cười ghê.
Y mặc đồ ngủ ra xong, thấy Tiêu Diêu cũng bắt đầu spam trong nhóm, còn a-còng cả y.
[Tiêu diêu vui sướng: Đcm?]
[Tiêu diêu vui sướng: @L Anh bạn à, chú thoát ế rồi hả?]
[Tiêu diêu vui sướng: ?!!!]
[Tiêu diêu vui sướng: Thế mà theo đuổi được ông chủ Thẩm luôn, anh bạn đáo để đấy.]
[Xu: ???????????????????????????????????????]
[Xu: Gì cơ?]
[Tiêu diêu vui sướng: Anh xem trang cá nhân của nó đi, chua lè.]
[Tên bán rượu: …]
Thẩm Lệ gửi một hàng dấu chấm lửng, liếm môi, hơi hồi hộp, mở trang cá nhân của Lục Trường Đình ra.
Lục Trường Đình viết trên dòng thời gian rằng: “@Tên bán rượu Một phần bảy tỷ hai, chào em.”
Ảnh đăng kèm là hình hai người nắm tay nhau.
Chẳng biết Lục Trường Đình tranh thủ y không chú ý chụp lén lúc nào, ánh sáng chẳng có bao, độ phân giải cũng hơi mờ, song Thẩm Lệ vẫn nhìn chăm chú mãi, sau đó lưu ảnh về máy.
Y nghĩ thầm, về sau phải chụp nhiều thật nhiều hình với Lục Trường Đình mới được, chụp xong giữ lại tất.
Y vào lại nhóm trò chuyện, đếm số lượng lì xì Lục Trường Đình gửi, cũng chẳng biết anh để mỗi cái bao nhiều tiền, nghĩ bụng có lẽ không ít, bèn đút hết lì xì một trăm tệ cho phải phép rồi gửi số lì xì giống hệt vào nhóm.
[Xu: Há há há chúc mừng nhé.]
Tiêu Diêu mở lì xì đau cả tay, lòng vừa cảm khái vừa bùi ngùi.
[Tiêu diêu vui sướng: @L @Tên bán rượu Chúc mừng nha.]
[Tiêu diêu vui sướng: Tôi là tôi rất hóng cái vẻ đụt đụt của đám Tinh Dã lúc sáng tỉnh dậy thấy lì xì trong nhóm đấy nhé.]
[L: Cảm ơn nhiều.]
[Tên bán rượu: Cảm ơn nha.]
Thẩm Lệ trả lời tin trong nhóm xong thì về khuông trò chuyện riêng với Lục Trường Đình, quả nhiên thấy nhảy tin nhắn mới.
[L: Tắm xong rồi à?]
[Tên bán rượu: Vâng.]
[Tên bán rượu: Anh chưa ngủ nữa hả, mai còn phải đi làm đấy.]
Lục Trường Đình trả lời một tin âm thanh, đè giọng rất trầm: “Không ngủ được.”
“Vui quá đi mất.” Hắn khựng chốc lát, cười nhẹ, “Từ trước đến nay chưa vui nhường này bao giờ.”
Thẩm Lệ cũng cười, nhấn nút ghi âm, nói: “Nhưng mai anh vẫn phải đi làm, mau ngủ thôi nào, ngủ dậy rồi vui tiếp.”
Lục Trường Đình gắng “Ừ” một tiếng: “Em cũng ngủ ngoan đi đấy.”
“Ngủ ngon.” Thẩm Lệ thầm thì, “Mơ đẹp nhé.”
Giọng Thẩm Lệ khi nói tình thái từ “nhé” ở cuối câu hơi giương lên, nhè nhẹ và khẽ khàng, truyền qua đầu dây bên kia càng mềm hơn, Lục Trường Đình nghe đi nghe lại tin âm thanh ấy mấy lần mới cười đáp: “Ngủ ngon.”
Hết chương 30.
Lời tác giả
Dân số thế giới là 7,262,306,342 người (Số liệu trên Baidu)
Lời người dịch
Số liệu trên lấy từ thống kê dân số thế giới năm 2016.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...