“Ngoài chuyện chú come-out thì còn gì vào đây.”
Tin Lục Trường Đình và Hướng Vãn không kết thành đôi đã truyền hết mọi ngóc ngách nhà họ Lục mấy hôm nay.
Mới đầu anh chẳng quan tâm lắm, vì dù sao cả hai mới gặp nhau được mấy bận, lấy đâu ra cái gọi là nền móng tình cảm vững chắc.
Đi xem mắt hỏng là chuyện quá bình thường, anh chẳng rảnh đi hỏi Lục Trường Đình chuyện ai không ưng ai.
Anh đến đây một chuyến, chỉ vì cú điện thoại của Liễu Hiệt Chi.
Ghê thật đấy, cậu em họ của anh không chỉ từ chối con gái nhà họ Hướng, còn thẳng thắn come-out với gia đình.
Nếu Liễu Hiệt Chi không ngầm nói cho anh, còn hỏi thăm có phải Lục Trường Đình thích ai rồi không, thì anh chẳng hay biết cái quỷ gì hết.
“Đến lượt chú trình bày anh nghe, vì ông chủ Thẩm hả?”
Nghĩ đến Thẩm Lệ, Lục Trường Đình tự động giương môi cười: “Vâng.”
Lục Trường Tự tặc lưỡi mấy tiếng đến là khoa trương: “Hồi trước ai nói với tôi là không có ý đấy với ông chủ Thẩm nhỉ?”
Lục Trường Đình lườm anh một cái: “Anh đến để lấy em ra làm trò đấy à?”
“Chứ sao.” Lục Trường Tự gật đầu, tận tâm nói nốt, “Anh còn đến bỏ đá xuống giếng nữa.”
Lục Trường Đình mặc kệ mấy lời chọc ngoáy của anh, hỏi thẳng trọng điểm: “Mẹ em nói gì với anh, xong anh bảo mẹ thế nào?”
“Thím hai hỏi anh biết chú bắt đầu thích nam từ bao giờ không, hỏi thêm chú có người mình thích rồi đúng chứ.” Lục Trường Tự ngưng một lát mới nói tiếp, “Anh bảo anh cũng chẳng rõ lắm, mấy năm nay chú ở nước ngoài, sao mà biết được.”
“Có điều anh khuyên thím giúp chú rồi.” Lục Trường Tự tiếp tục, “Chuyện đột ngột quá, cứ để chú thím hai suy nghĩ một thời gian là ổn.”
“Vâng.”
“Ể?” Lục Trường Tự nhướng đôi mày, “Rồi sao? Chú kể chuyện chú với ông chủ Thẩm cho anh nghe mau.”
Lục Trường Tự hỏi dồn: “Lúc trước tưởng bảo không biết.
Giờ phát hiện ra thích người ta như nào?”
Lục Trường Đình cầm cốc nước, cười rất nhẹ: “Mấy hôm đi công tác tự thấu ra.”
Lục Trường Tự vừa nói chuyện với hắn vừa mò di động mở nhóm chat, cúi đầu gõ chữ: “Thế thì để chúc mừng chú mở mang đầu óc, tối đi ‘Cô Tửu’ một chuyến nhé?”
“Thôi.” Lục Trường Tự bảo, “Em hẹn mai ăn trưa với người ta, nay phải làm việc.”
Lục Trường Tự chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Anh gọi đám Tinh Dã vậy.”
Lục Trường Đình “Ừ” cho có, “Đừng có lỡ mồm đấy.”
Lục Trường Tự hiểu ngầm trong lòng, làm động tác khóa miệng.
Anh đồng ý với Lục Trường Đình không nói bừa, đấy là không nói trước mặt Thẩm Lệ.
Hôm nay mọi người tụ lại đông đủ, Sở Kinh Hồng với Phó Gia Thụ cũng đến.
Cả đám đánh nhau từ thuở cởi chuồng ngồi chung phòng riêng, cụng ly một cái, Lục Trường Tự đã bán sạch thằng em trai.
Trọng điểm khiến Sở Kinh Hồng với Phó Gia Thụ bất ngờ giống hệt nhau: “Lục Trường Đình come-out với gia đình rồi á?!”
Tiêu Diêu suýt đánh rơi ly rượu: “Trường Đình muốn theo đuổi ông chủ Thẩm ư?”
Mỗi Trần Tinh Dã vẫn bình chân như vại, còn kháy Tiêu Diêu một câu: “Đừng có nhớ thương ông chủ Thẩm nữa, không có cửa đâu.”
Tiêu Diêu nào còn nhớ thương Thẩm Lệ, chỉ bày tỏ sự ngạc nhiên: “Hai người kia có chuyện từ bao giờ, sao tôi chẳng biết hả…”
Lục Trường Tự không nói, chỉ cầm ly rượu lên bảo một câu: “Vẫn chưa thành đôi, đừng có ăn nói lung tung đấy.”
Mọi người tự hiểu, cạn một lượt rượu.
Hôm nay khách khứa đến quán đông, còn toàn các vị máu mặt không thể đặc tội.
Thẩm Lệ đi chào hỏi ba, bốn phòng phòng riêng như chạy sô, giờ mới đẩy cửa phòng riêng “Vân Vụ Liễm”, bước vào.
Không thấy Lục Trường Đình đến, lòng y thở phào, đồng thời cũng hơi mất mát.
“Ông chủ Thẩm đấy à.” Tiêu Diêu rót cho y ly rượu, “Mau, tôi cụng với cậu một ly.”
Tiêu Diêu thẳng thừng mời rượu y mà chẳng có lý do gì khiến Thẩm Lệ ngây ra một chốc mới cười đáp: “Cụng vì gì thế?”
“Cụng vì tình yêu.” Tiêu Diêu cười hì hì, chạm ly với y.
Lục Trường Tự lườm anh ta, Tiêu Diêu mới bổ sung muộn câu nữa: “Lần đầu tôi gặp Kinh Du là ở ‘Cô Tửu’, chín bỏ làm mười, ông chủ Thẩm cũng coi như ông mai.
Ly này không mời không được.”
Thẩm Lệ cầm ly rượu, uống cạn trong một lần, thấy hơi ngạc nhiên: “Hai người ở bên nhau rồi à?”
Mấy người khác nghe đến đây cũng kinh ngạc chẳng kém gì khi nãy nghe Lục Trường Tự kể chuyện Lục Trường Đình muốn theo đuổi Thẩm Lệ, cặp mắt kẻ nào kẻ nấy đều đổ hết về phía Tiêu Diêu.
Nuôi ngôi sao chẳng mấy tiếng tăm vốn để cho vui, nhưng nuôi ra tình cảm, thì không còn là chuyện chơi bời nữa…
Tiêu Diêu ngường ngượng, đánh tiếng ho nhẹ: “Vẫn chưa, có điều tôi cảm thấy, là cậu ấy, không chệch đi đâu được.”
Trần Tinh Dã chẳng cho thằng bạn tí mặt mũi: “Hai người mới quen bao lâu? Ngộ nhỡ cậu ta chỉ moi tiền của ông thì sao…”
Tiêu Diêu trừng gã: “Cái thằng này, sao lúc nào cũng trù ông đây thế.”
Từ bé đến giờ anh ta với Trần Tinh Dã cãi nhau suốt, nhưng lại thân nhất.
Trước kia lúc anh ta nói với Trần Tinh Dã chuyện Kinh Du, Trần Tinh Dã cứ bô bô mãi câu “Cậu ta chỉ moi tiền của ông thôi”, giờ vẫn nói, làm anh ta bực hết cả mình.
Trông ông bạn có vẻ cáu lên, giọng điệu Trần Tinh Dã mới bơn bớt, còn kịp cằn nhằn nói xấu thêm: “Thì sợ ông bị cậu ta lừa.”
Lục Trường Tự nhìn hai người đấu võ mồm quen đâm chán, vội cười rồi chốt câu cho xong chuyện: “Tiểu Diêu nhà chúng ta có người mình thích là chuyện tốt, nào, cụng ly.”
Sở Kinh Hồng và Phó Gia Thụ nhìn nhau một chặp, rốt cục hai chúng ta bỏ lỡ mất bao nhiêu màn kịch hay vậy?
Thẩm Lệ tự rót đầy ly, cụng với Tiêu Diêu, nói nhỏ: “Cụng vì tình yêu.”
“Thế ly này cụng vì… Độc thân nhé.” Phó Gia Thụ bùi ngùi, “Nhân dịp chúng ta hẵng còn độc thân, làm một ly nào.”
Tiêu Diêu cười khoái chí, kéo Lục Trường Tự ra: “Lục Trường Tự, anh bị cô lập rồi.”
Tay nâng ly rượu của Sở Kinh Hồng khựng lại, cả nhà nhất tề nhìn sang.
“Tôi…”
“Khai mau.” Phó Gia Thụ cười nhẹ, “Cho ông ba phút tự do không ai làm phiền để trình bày.”
Sở Kinh Hồng tự phạt một ly: “Mấy bữa trước gặp lại Lâm Lang ấy mà…”
Thẩm Lệ không hiểu lắm, hơi tò mò, Tiêu Diêu đã hạ giọng giải thích cho y: “Bạn gái cũ.”
Xem ra là yêu lại.
Bạn gái cũ ư… Thẩm Lệ nâng ly rượu uống cạn một hơi.
Nếu Lục Trường Đình gặp lại Đường Yểu, liệu cả hai có tái hợp không…
“Chẳng trách hẹn mãi không được cuộc nào.” Lục Trường Tự uống ngụm rượu, “Sao không đưa theo?”
“Hôm khác đi.” Sở Kinh Hồng cười, giải thích, “Hôm nay hẹn đột ngột quá, cô ấy đang bận làm việc.”
“Được cả đôi cuồng công việc.” Phó Gia Thụ nhướng mày, “Tôi lo là hai người lại vì vấn đề ‘rốt cuộc nửa kia yêu công việc hơn hay yêu mình hơn’ cãi nhau rồi chia tay đấy.”
Trần Tinh Dã cười: “Anh đang ghen tị hay là thèm muốn hả.
Tốt xấu gì anh Sở cũng thoát ế, anh Phó tự kiểm điểm lại bản thân đê.”
Tiêu Diêu hùa theo: “Chuẩn đấy.”
Thẩm Lệ ngồi im nghe mọi người nói giỡn, trêu đùa nhau, chợt có ảo giác như bản thân cũng hòa nhập vào giữa bọn họ.
Trước kia quan hệ của y với đám Lục Trường Tự khá được, nhưng chỉ dừng ở đấy mà thôi, chưa đến mức bạn bè có thể tâm sự với nhau.
Vậy mà tối nay, y biết được rất nhiều chuyện, cảm giác người ngoài bị bài xích khỏi nhóm chung luôn phảng phất tồn tại ngày trước giờ cũng biến mất…
Y hơi vui vui.
Thế này, y càng cách Lục Trường Đình gần hơn một chút nhỉ.
Tối nay cả đám không chơi quá muộn, chưa đến nửa đêm đã tan cuộc, ai về nhà nấy.
Thẩm Lệ về đến nhà tắm rửa xong lên giường nằm, chẳng buồn ngủ tẹo nào.
Ngày mai đi ăn trưa với Lục Trường Đình, chỉ riêng hai người thôi.
Y lật người, mò di động dưới gối đầu, mở Weixin ra, nhìn chằm chằm ảnh đại diện của Lục Trường Đình, ngơ người.
Ảnh đại diện của Lục Trường Đình hình biển xanh sóng vỗ lớp lớp, phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh, vòng bạn bè toàn mấy liên kết bài viết học thuật.
Y lướt đi lướt lại trang cá nhân chỉ được phép xem bài viết trong vòng sáu tháng từ đầu đến cuối, chẳng có lấy tấm ảnh mang hơi thở cuộc sống nào.
Y hay nghĩ ngợi xem cuộc sống hồi ở nước ngoài của Lục Trường Đình ra sao.
Mỗi năm cứ đến dịp nghỉ hè hay nghỉ đông, y đều ôm tâm lý may mắn nhỏ nhoi đi dạo loanh quanh khu gần trường cũ.
Nhưng y chẳng thể biết được cuộc sống ở nước ngoài của Lục Trường Đình, cũng chưa hề gặp lại Lục Trường Đình lần nào nữa.
Thậm chí đâu dám nghĩ tới, có một ngày mình còn trở thành bạn bè với anh.
Quần áo ngày mai sẽ mặc y đã là lượt cẩn thận và treo trong tủ quần áo, chocolate cũng làm đầy một hộp để bên đầu giường.
Ngày mai khi gặp nhau, mình nên nói câu gì đầu tiên đây?
Màn hình điện thoại tối dần, Thẩm Lệ dùng ngón trỏ mở khóa vân tay.
Đúng lúc ấy Weixin nhảy tin nhắn làm y đờ cả người, vội mở khuông trò chuyện ra.
[L: Ngủ ngon nhé.]
[L: Ngày mai gặp.]
Hai viên đá nhỏ được ai đó điềm nhiên quăng xuống mặt hồ đang phẳng lặng trong trái tim vang lên tiếng tõm khe khẽ, chìm xuống đáy hồ, chỉ còn gợn sóng lăn tăn đang dần loang.
Thẩm Lệ xoay người, vùi mặt vào gối đầu, sau đó hít vào thật sâu, thở ra chầm chậm.
Y trả lời “Mai gặp nhé”, thêm câu “Ngủ ngon nha” rồi nhét di động xuống dưới gối, nằm thẳng người, nhắm mắt, đếm sao đếm trăng cho buồn ngủ.
Sao trời mãi chưa sáng nhỉ.
Muốn nhắm mắt xong mở ra là trời sáng luôn ghê.
Mở mắt ra, là được gặp anh trai nhỏ của mình rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...