Edit: hongheechan~DĐLQĐ
Hướng Hàn đã bị lừa gạt ra tính cảnh giác, vẫn không quá tin tưởng bọn họ. Cuối cùng hết cách, Đại A đành phải kiến nghị: "Bên đó tạm thời không có chuyện gì, nếu không thì cậu trở về kiểm chứng một chút?"
Hướng Hàn có hơi động đậy, trù trừ hỏi: "Không có vấn đề gì chứ?"
"Yên tâm, ngài không phải là người chơi thử đầu tiên, kỹ thuật của chúng tôi đã được cải tiến nhiều lần, vô cùng tiên tiến."
"Vậy... được rồi." Hướng Hàn quyết định trở về một chuyến, chủ yếu là do đã tiến vào trò chơi hơn một năm, hơi nhớ giọng nói oang oang của ba cậu.
Giọng Đại A chợt trở nên nghiêm túc, ra lệnh: "009, kéo ý thức kí chủ về."
"Dạ."
Hệ thống máy móc đáp lại, sau đó một sức hút kéo tới, mắt Hướng Hàn tối sầm lại. Lúc mở mắt ra lần nữa, chỉ cảm thấy cả người mình dính nhơm nhớp, hô hấp cũng hơi khó khăn.
Tiểu B vội tiến lên, nâng cậu dậy từ trong kho chất lỏng. Đại A nhìn chăm chú vào máy móc, sau khi thấy không có gì lạ, mới quay người nhìn về phía cậu, hỏi: "Cảm giác thế nào? Có chỗ nào không khỏe hay không?"
Hướng Hàn lau niêm dịch trên mặt, lao lực lắc lắc đầu.
Đại A thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng kết nối tinh võng cho cậu, nói: "Cậu ở bên kia một năm, nhưng hiện thực chỉ qua hơn một tiếng đồng hồ, đây là biểu hiện thời gian ở tinh võng, không hề giả."
Hướng Hàn gật gật đầu, nói: d-đlq;đ "Tôi muốn gọi cho ba tôi hỏi thăm một lát."
Đại A có hơi khó xử, hỏi: "Một phút được không?"
Ở lâu thêm mấy phút, ở bên kia sẽ qua luôn mười ngày nửa tháng, Hướng Hàn miễn cưỡng đáp ứng.
Lục Trạch đi vào phòng ngủ, thấy Hướng Hàn còn đang ngủ, đôi mắt không khỏi hiện lên ý cười, cúi người hôn sâu một cái, sau đó nắm mũi đối phương, cưng chiều nói: "Còn ngủ? Dậy ăn điểm tâm nào."
Hướng Hàn mềm mại nằm ở trên giường, không có bất kỳ phản ứng nào. nụ cười trên mặt Lục Trạch dần dần ngưng trệ, lập tức chuyển thành hoảng loạn.
"Hướng Hàn? Tiểu Hàn? Bảo bối..." Lục Trạch vỗ nhẹ mặt của cậu, giọng nói khẽ run, giấu đi bất an.
Hướng Hàn vẫn không hề phản ứng, hô hấp cũng cực kì yếu ớt. Lục Trạch triệt để hoảng rồi, ôm ngang Hướng Hàn lên, phóng xe đến bệnh viện.
Sau khi Hướng Hàn bị đưa vào phòng cấp cứu, tay Lục Trạch còn hơi phát run, chân cũng không thể nào đứng vững. Y tá đi ngang qua thấy sắc mặt anh thực sự rất khó coi, không nhịn được hỏi: "Thưa ngài, ngài không sao chứ?"
Lục Trạch hoảng loạn lắc lắc đầu, ngồi ở một bên trầm mặc không nói.
Bác sĩ không thể tra ra nguyên nhân Hướng Hàn đột nhiên hôn mê, kiến nghị nên chuyển vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, tiếp tục quan sát. Khi Lục Trạch nghe được tin này, mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Sau mười ngày, bỗng nhiên Hướng Hàn tỉnh lại, lại giống như lúc cậu bỗng nhiên hôn mê, không hề có điềm báo trước.
Lúc đó Lục Trạch đang lau mặt cho cậu, thấy cậu chợt mở mắt, còn tưởng rằng bị khăn mặt lau đến, nên khép lại giúp cậu.
Hướng Hàn lại mở ra, có hơi buồn bực hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Nói xong mới chú ý tới bộ dáng Lục Trạch, thần sắc tiều tụy, cũng không biết mấy ngày không cạo râu rồi. Hướng Hàn kinh sợ, lắp ba lắp bắp hỏi: "Anh, anh làm sao thế?"
Khăn mặt trong tay Lục Trạch rơi mất, chờ sau khi lấy lại tinh thần, chưa nói được câu nào đã quay người đi ra ngoài, rõ ràng bước chân có hơi bất ổn.
Không đợi Hướng Hàn biết rõ có chuyện gì xảy ra, đối phương đã trở về, còn có mấy người mặc áo khoác trắng cùng tiến vào, vù vù vây nhốt cậu, sau khi dằn vặt nửa ngày mới cho ra một cái kết luận: Trừ việc dạ dày không quá tốt, tất cả đều bình thường.
Mặt Lục Trạch lộ vẻ bất mãn, trầm giọng hỏi: "Vô cớ hôn mê mười ngày, vậy mà nói là tất cả đều bình thường?"
"Anh Lục, chúng tôi thực sự không tìm được nguyên nhân, nếu không, hai người đến bệnh viện khác thử xem?" Bác sĩ cũng không rõ.
Cuối cùng Hướng Hàn cũng coi như đã rõ có chuyện gì xảy ra, kéo kéo ống tay áo Lục Trạch, áy náy nói: "Xin lỗi, nhưng mà đúng là em không có chuyện gì đâu."
Vẻ mặt Lục Trạch hơi hoãn lại, vẫn không yên lòng. Sau khi xuất viện, đưa Hướng Hàn đến bệnh viện hàng đầu trong nước, cũng không tra được cái gì. Hướng Hàn càng chột dạ hổ thẹn hơn, đối mặt với sự lo lắng của Lục Trạch, vẻ mặt nghĩ lại mà sợ, rồi lại không nói ra được lời cự tuyệt nào.
"Tiểu Cửu, thực sự tao càng ngày càng không nỡ rời mục tiêu."
Hệ thống: "..." Nó đã được nghe lời này không chỉ một lần rồi.
Có lẽ Lục Trạch có bóng ma trong lòng, bệnh viện không tìm ra nguyên nhân sinh bệnh, nên anh tự tìm nguyên nhân, cuối cùng cho rằng quãng thời gian trước đó vì Hướng Hàn làm việc quá mệt mỏi dẫn đến sinh bệnh. Vì vậy trịnh trọng thương lượng: "Sau này đừng đi bộ mỹ thuật nữa, cứ đến phòng làm việc của anh ngủ một chút, chơi trò chơi có được không? Nếu cảm thấy chơi đến phát chán thì chúng ta lại đi du lịch cùng nhau. Đúng rồi, không phải trước đó em cảm thấy rất hứng thú với thư pháp hay sao, hay để anh mời một thầy đến dạy?"
Hướng Hàn có chút quẫn, vì để cho Lục Trạch an tâm, vẫn gật đầu đáp ứng. Bây giờ cũng không phải là lúc mới thực tập, dù cậu không đi làm, cũng không ai nói cái gì.
Hơn nữa, có thời gian nhàn hạ, vừa vặn cậu có thể đi tìm "Huskies" học viết văn. Với lại như Tiểu B nói, kiếm lời sáu, bảy mươi năm, không học ít thứ thì thật đáng tiếc.
Vì vậy, ngày nào đó đi đến bữa tiệc của "Huskies", vừa vặn gặp được chính quy công tụ hội với một đám hồ bằng cẩu hữu. Hiện tại Triệu Hàn Đông đã không dám trêu chọc Lục Trạch, vì thế cũng có hơi né tránh Hướng Hàn.
Bỗng nhiên Hướng Hàn giật mình một cái, đây không phải là nội dung vở kịch ban đầu, đoạn mà Triệu Hàn Đông dụ dỗ nguyên chủ trúng thuốc sao? Vì vậy cậu liếc mắt đến chỗ lô ghế riêng của đối phương, lúc cơm nước xong rồi rời đi, tiện tay đi tố cáo một chút.
Vì trước đó Triệu Hàn Đông có nắm giữ vũ khí phi pháp, bị xử một năm, hoãn thi hành án hai năm. Kết quả trong lúc hoãn thi hành án, lại bị tóm được chứng cứ hút thuốc phiện, dâm loạn, làm cho lão gia tử nhà họ Triệu tức giận đến bệnh nặng một đợt. Triệu Hàn Đông liên tục kêu oan, kiên trì nói hắn ta không hút. d-đlq/đ Thế nhưng tìm được gần nghìn gram ma tuý ở hiện trường, không hút, vậy có thể giao dịch chứ?
Dù sao lần này có làm như thế nào cũng không nói rõ được, lão gia tử nhà họ Triệu vung vung tay, nói: "Không quản nữa, để anh ta vào đó mà thụ giáo dạy bảo cũng được."
Sau khi Hướng Hàn trở về, vui sướng hài lòng gọi điện thoại cho Lục Trạch: "Lục Trạch, mấy ngày nữa mời anh ăn cơm ha."
Lục Trạch sửa lại nói: "Gọi chồng yêu."
Hướng Hàn nói thầm một câu: "Vậy có ăn không đây."
Lục Trạch nở nụ cười, sau đó hỏi: "Có chuyện gì mà cao hứng như thế?"
"Cũng không có gì." Hướng Hàn ngượng ngùng: "Vừa nãy "Học Lôi Phong, làm việc tốt", tố cáo một đám người tụ tập chơi ma túy. Em lên mạng tìm xem, nghe đâu được thưởng 3 vạn đồng đó."
Lục Trạch đã được luật sư Trương nói về việc của Triệu Hàn Đông, lập tức đoán được có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn còn có ít hắc tuyến: "Tiền lương anh phát cho em còn chưa hết nhiều như vậy chứ."
Hướng Hàn không đồng ý nói: "Đâu có giống nhau đâu? Đây chính là tiền tài trên trời rơi xuống." Hơn nữa còn do hố công chính quy mà có được, dùng thật sảng khoái.
Trong mắt Lục Trạch khó nén ý cười, bất đắc dĩ nói: "Được, anh chờ em mời khách."
Lâu dần về sau, quan hệ của Lục Trạch và Hướng Hàn dần dần bị người chung quanh biết rõ. Năm thứ hai mươi, hai người ở cùng nhau, nước C thông qua luật kết hôn đồng tính, bọn họ trở thành thành cặp đôi đồng tính đăng kí kết hôn đầu tiên, cử hành lễ cưới long trọng. Bởi vì thân phận đặc thù, chấn động một thời.
Lúc Tôn Thư Á nhìn thấy tin tức này, vẻ mặt có hơi hoảng hốt. Dấu ấn gián điệp thương mại làm cho cậu ta gần như không tìm được việc làm, chỉ có thể làm một vài công việc không chuyên, miễn cưỡng nuôi sống bản thân, bộ dạng đã tiều tụy từ lâu. Mà thoạt nhìn hai người trong bức ảnh vẫn trẻ như trước, vẻ mặt mày tràn đầy hạnh phúc.
Nhưng vì sao lại là Hướng Hàn? Tại sao lại không giống đời trước? Dù cho hai mươi năm trôi qua, cậu ta vẫn không nghĩ ra.
Hướng Hàn vẫn luôn ở bên Lục Trạch, mãi đến tận khi anh sống thọ và chết tại nhà. Thời khắc ngừng thở đó, Lục Trạch nắm tay cậu như trước, chỉ có không còn hữu lực như xưa nữa.
Một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống từ trong mắt Hướng Hàn, rơi vào trong bàn tay đang nắm lấy nhau, cậu hỏi: "Tiểu Cửu, số liệu tạo thành anh ấy sẽ biến mất sao?"
Hệ thống: "... Sẽ phân tán, sau đó hợp lại với những số liệu khác, rồi lại tạo thành sự vật mới."
"Như vậy hả." Hướng Hàn kinh ngạc nhìn Lục Trạch, lại nhẹ giọng hỏi: "Không thể thu thập sao?"
Hệ thống khuyên nhủ: "Dù có thể thu thập, nhưng sau khi lập lại cũng chưa chắc vẫn là mục tiêu."
"Ta biết rồi." Hướng Hàn trầm mặc một hồi, sau đó nằm bên cạnh Lục Trạch, hai tay vẫn luôn nắm chặt, chậm rãi nhắm mắt lại nói: "Chúng ta đi thôi."
Lần thứ hai mở mắt ra, đang ở bên trong một gian phòng tối tăm. Hướng Hàn nằm ở trên giường, chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay như vẫn đang lưu lại xúc cảm lại thô ráp, chân thực như vậy.
"Hướng tiên sinh, ngài vẫn ổn chứ?" Hệ thống thấy cậu mãi không có phản ứng, không nhịn được dò hỏi một câu.
"Hay là đi không gian mô phỏng để hòa hoãn lại?" Đại A cũng cảm thấy trạng thái cậu không ổn, tốt bụng khuyên nhủ.
Tốc độ thời gian ở không gian mô phỏng cũng giống như ở thế giới trò chơi, không cần phải lo lắng sẽ phát sinh tình huống d.đlq"đ "Rời đi mấy phút, nửa tháng trôi qua".
Hướng Hàn sững sờ lắc lắc đầu, nói: "Không cần." Một người một chỗ, còn dễ hồi tưởng quá khứ hơn.
Đại A, Tiểu B, hệ thống đều than thở, Tiểu B mở đầu nói: "Hướng tiên sinh, ngài nghĩ thông chút. Dữ liệu sẽ được khôi phục lại, nói không chắc... Ở thế giới này hai người còn có thể gặp nhau."
Hướng Hàn lại nói: "Nhưng đã không phải là anh ấy."
Hai người một hệ thống trầm mặc, Hướng Hàn thở dài, nhẩm mấy lần "Không thể sa vào giả lập", sau đó hỏi: "Tư liệu nội dung vở kịch đâu?"
Hệ thống nhanh chóng nói: "Đã truyền tống cho ngài, với lại BUG đã được sửa chữa, ngài cẩn thận cảm nhận, có thể thu được ký ức nguyên chủ."
"Ừm." Hướng Hàn vừa quét duyệt tư liệu, vừa đứng dậy mặc quần áo, rửa mặt.
Hệ thống mở ra trò chuyện kín, lo lắng: "Dean thượng tướng, hình như ngài Hướng không còn sự hoạt bát như trước đây."
Đại A: "Ừm, đại khái... Lớn rồi, trở nên già dặn."
Hệ thống & Tiểu B: "..."
Đại A: "... Kỳ thực thay góc độ mà ngẫm lại, biểu hiện bây giờ của cậu ấy, thật sự phù hợp với thiết lập tính cách nguyên chủ."
Hệ thống & Tiểu B: "..."
Trong gương thanh niên mặc âu phục thẳng tắp, tóc được chải cẩn thận tỉ mỉ, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, ánh mắt lại hẹp dài phong lưu, mang theo vẻ xinh đẹp, khí chất quanh cậu lại cực kì không phù hợp. Hướng Hàn chỉnh ca-ra-vat, đeo mắt kiếng gọng vàng lên, ánh mắt lập tức bị che khuất, cả người chợt trở thành cấm dục, lạnh nhạt, phong phạm tinh anh phả vào người.
Đây chính là hình tượng nguyên chủ bày ra trước mặt người ngoài, cũng vô cùng phù hợp với tính cách của cậu, chứng cưỡng bách, khiết phích, biến thái.
Tác giả có lời muốn nói:
Thế giới sau: Mặt ngoài cấm dục đại thúc thụ X dưỡng thành hệ lang tể tử công
Bắt đầu...
Chu Việt Trạch: Mẹ nó, lão già kia muốn ngủ với tôi, buồn nôn!
Hướng Hàn: Già chỗ nào chứ? Đã tới ba mươi đâu
Sau đó...
Chu Việt Trạch: Không phải ông muốn ngủ với tôi à, sao chưa lên?
Hướng Hàn: Tôi nói lúc nào, đau thắt lưng quạ (T﹏T) ノ |
Hoàn thế giới thứ nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...