Mục Tiêu Của Tôi Là Không Ngồi Tù
“Alo? Xin chào.”
Mười giờ rưỡi tối, Phương Mộc đang vùi mặt vào sách ngẩng đầu lên, nhận một cú điện thoại.
Điện thoại là mẹ Lý Bích gọi, bà đang ở nơi khác, cũng đã gọi qua cho Lý Bích: “Cảm ơn thầy Phương, Lý Bích nói hôm nay nó học được khá nhiều, rất thích thầy giảng bài.”
Thật không, rất thích sao.
Mẹ Lý Bích lại chần chờ nói: “Trước kia cũng từng mời hai gia sư cho nó, Lý Bích học một buổi thì không muốn học tiếp nữa. Nó đã quyết định học với thầy, đành phải phiền thầy rồi.”
Phương Mộc nghĩ thầm cô là chủ của tôi còn khách sáo với tôi như vậy, nhanh chóng nói: “Dì yên tâm, gọi cháu là Phương Mộc được rồi.”
“Cả tháng tôi mới về nhà, có gì thầy có thể gọi điện thoại cho tôi.” Trong lời nói có hơi ấp úng: “Nó là đứa trẻ hành xử theo cảm tính, đối với người không có thiện cảm sẽ không nghe lời, hơn nữa bây giờ đang ở thời kỳ phản nghịch, cho nên đi tìm giáo viên cũng không dễ dàng gì.”
Phương Mộc hiểu được: “Dì yên tâm, nếu không xảy ra chuyện gì đặc biệt thì cháu sẽ không bỏ dở nửa chừng. Cháu thấy thành tích của Lý Bích không có vấn đề quá lớn, đương nhiên cháu không thể khẳng định trăm phần trăm, nhưng dì không cần quan tâm chuyện học hành của em ấy, có việc cháu sẽ báo cho dì.”
“Tôi hiểu rồi, yêu cầu của chúng tôi cũng không quá cao, chỉ là số học thực sự có vấn đề, chúng tôi đã lo lắng từ cấp hai đến giờ. Đánh cũng đã đánh, dạy cũng đã dạy, chỉ là không có tiến triển gì.”
“Dạ, cháu biết.”
“Lát nữa thầy gửi tài khoản ngân hàng cho tôi, cuối tháng tôi chuyển tiền cho thầy.”
“Được.”
Phương Mộc đặt di động xuống.
Trước mặt anh lại hiện ra khuôn mặt của Lý Bích. Một đứa trẻ rất đẹp trai, dáng lại cao, ngoại hình rất tốt. Nếu như thành tích học tập cao hơn nữa, tương lai rất có tiền đồ.
Phúc lợi tốt như thế, dễ dàng từ bỏ cũng rất kỳ quái. Người ta cam kết lương cao cũng chỉ vì muốn mình cố gắng hết sức, để con trẻ có một tương lai tốt, mình tốn thêm chút tâm tư trên người Lý Bích là được rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...