Mục Tiêu Của Tôi Là Không Ngồi Tù
Cứ như vậy, hoang dâm vô độ kéo dài gần một tuần, rốt cuộc giường Phương Mộc cũng sập.
Khi thay đổi giường thì tình huống cũng không tốt hơn bao nhiêu, lại ngây ngâyngẩn ngẩn qua hai ba ngày, Phương Mộc dần dần từ chuyện gì cũng không quan tâm khôi phục lại cuộc sống thường ngày.
Sau khi tỉnh táo lại, anh phát hiện Lý Bích chưa nói anh biết khó khăn công tác,vẫn tạm thời gác lại chuyện công ty.
Vì vậy anh có hơi áy náy, lập tức nói: “Em mau tập trung làm việc đi.”
Lý Bích chần chừ: “Còn anh? Có mất hứng hay không?”
“Làm sao có thể?”
Hai người quyết định. Vì vậy Lý Bích điều chỉnh tâm tình, bắt đầu chuyên tâmlàm việc.
Vừa trải qua tuần lễ yêu đương của hai người, rốt cuộc cuộc sống cũng bìnhthường trở lại.
Phương Mộc cảm thán phát hiện, Lý Bích thật sự là người rất nghiêm khắc với bản thân.
Bất luận buổi tối ngủ từ khi nào, nhất định phải rời giường lúc sáu giờ rưỡi sáng, đến phòng tập thể thao trong công ty rèn luyện nửa giờ mới bắt đầu làm việc. Gió mặc gió, mưa mặc mưa, hầu như cả năm đều như vậy.
Trong công việc Lý Bích rất nghiêm túc làm người theo không kịp, thường xuyên xử lý công việc đến nửa đêm. So sánh tới lui, Phương Mộc cảm thấy bảnthân quả thực là tai họa.
Bây giờ anh mới hiểu được, mới vừa ở chung với anh mười ngày, Lý Bích gánhtổn thất công ty, hàng đêm sênh ca, chỉ là vì muốn giữ chặt anh.
Thật âm hiểm…
Bây giờ Phương Mộc đã ăn quen miệng, khó có thể buông tay, hắn cũng không cần phải lo lắng về sau nữa.
Bình thường vẫn là khó nhẫn nhịn được, nhưng ngày mai phải dậy sớm, chỉ cóthể chấp nhận làm tạm một lần. Ban đêm Lý Bích thường tâm sự chuyện làm ăn với anh, Phương Mộc không hiểu ý đồ của hắn, chỉ có thể yên lặng lắng nghe.
Hiện tại đang ngồi trên sô pha, Lý Bích ôm anh, để anh nhìn bản đồ thế giớitrên máy vi tính: “Đây là mục tiêu của em, màu xanh bao trùm, đều là nơi emmuốn mở rộng đến.”
Màu xanh bao trùm khoảng chừng nửa địa cầu, Phương Mộc cười cười: “Được.”
“Anh sẽ ở cạnh em chứ? Em muốn tập trung làm việc, nhưng lại muốn có anh.”
Phương Mộc cười một tiếng: “Được.”
Lý Bích vùi mặt vào ngực anh: “Có đôi khi em cảm thấy rất vất vả, nhưng cóanh ở bên em, em lại cảm thấy thật vui sướng…”
Phương Mộc vuốt đầu hắn. Thằng nhóc này thật đáng yêu, đáng yêu đến đaulòng, tại sao mình bỏ được chứ?
Phương Mộc ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Đêm đầu tiên của em là của anh, sau này em sống là người của anh, chết là ma của anh.”
Lý Bích bỗng nhiên ngẩng đầu, im lặng nhìn anh.
Phương Mộc đứng lên bước đi, Lý Bích kéo tay anh, liều mạng kéo anh lại.
“Thầy Phương, anh biết gì sao?”
“Không có gì.”
Tiểu xử nam bị vạch trần phát điên, anh phải trốn nhanh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...