Mục Tiêu Của Tôi Là Không Ngồi Tù
Phương Mộc bị tiếng chuông cửa reo không ngừng đánh thức. Anh ôm đầu đau sắp nứt ra, từ tư thế cuộn tròn trên sô pha chuyển thành bò dậy, lảo đảo đi tới trước cửa. Mở cửa, Lý Bích mặc đồng phục học sinh đứng ở cửa.
Tóc Phương Mộc bù xù, quần áo nhăn nhúm cởi mấy cúc áo, lộ ra một mảng lớn da thịt trước ngực. Lý Bích nhìn anh vẫn không nhúc nhích, trong phòng truyền đến mùi rượu gay mũi.
Trong lúc nhất thời Phương Mộc không kịp phản ứng, không rõ là thật hay đang nằm mơ, khó hiểu nói một câu: “Hôm nay em đến trường?”
“Ai?” Trong phòng truyền đến âm thanh của đàn ông đang ngủ mơ màng.
Sắc mặt Lý Bích biến đổi, vọt nhanh vào, lập tức thấy một người đàn ông trẻ tuổi nằm trên thảm, xung quanh đầy rẫy bình rượu và lon bia.
Mặt Lý Bích lạnh đến trắng bệch.
Phương Mộc còn đang choáng váng như bị xe lửa cán qua, ôm trán đứng bất động tại chỗ.
Trong lúc bất ngờ, cánh tay anh bị một lực mạnh lôi kéo, bước chân không vững, kéo tới toilet bên cạnh. Lý Bích đóng cửa lại, đè anh lên bồn rửa tay phía trước, để anh đối mặt với gương.
“Em làm cái gì vậy?” Đai lưng bị giật ra, Phương Mộc hoảng lên.
Tay Lý Bích hùng hổ sờ vào trong quần anh. Quần lót còn nguyên, da thịt khô ráo, không giống như có dấu vết từng làm qua. Phương Mộc giãy giụa, lại không dám phát ra âm thanh quá lớn. Lý Bích đè vai anh xuống, ngón tay mò vào xung quanh cửa sau của anh.
Khô ráo, rất chặt, không có dịch bôi trơn, không có gì cả.
“Phương Mộc, là ai?” Giọng nói đàn ông bên ngoài truyền tới.
Phương Mộc muốn giết người, kiềm chế thấp giọng nói: “Em sờ đủ chưa?”
Ngón tay nhẹ nhàng đâm vào hậu huyệt của anh, tiến vào từng chút từng chút.
Rõ ràng là kiểm tra, bây giờ lại thành xâm phạm.
“Phương Mộc?”
Ngón tay đâm vào nửa đoạn, chậm rãi chuyển động ở hậu huyệt phía sau, tiếp tục xâm nhập. Phương Mộc xoay người đẩy tay hắn ra, sắc mặt nửa trắng nửa xanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...