Mục Thần Ký

Bên trong thần điện tráng lệ, trang trí của nó lại khác với thần điện mà Tần Mục nhìn thấy lúc trước, bích hoạ nơi này và trên cây cột phần lớn là phục long đồ, rồng nằm sấp dưới tàng cây.

Vỏ cây cổ thụ như vẩy rồng, cành cổ điển kỳ quỷ giống như thiên long vạn giao.

Tần Mục quan sát bốn phía, trong lòng kinh ngạc, cười nói:

- Đông Thiên Thanh Đế cũng không phải là Long tộc?

Vũ Cực Thần Tôn mời hắn thượng tọa, nói:

- Lão sư chính là Thanh Mộc đắc đạo. Long Hán trước đó, lão sư là một gốc lão thụ, cành lá tàn lụi khô héo, Ngự Thiên Tôn ngộ đạo dưới tàng cây, khai sáng Linh Thai thần tàng, trở thành đương đại đệ nhất Thiên Tôn. Khi đó, chư thiên chấn động, Cổ Thần xuất hiện trên bầu trời khen ngợi Ngự Thiên Tôn, chúc phúc cho hắn. Lão sư cũng đạt được chỗ tốt từ Ngự Thiên Tôn, nguyên bản cổ thụ sắp khô, chưa từng nghĩ bởi vậy đạt được chút thần khí, lão thụ hồi xuân hóa thành thần mộc.

Tần Mục để Long Kỳ Lân nằm sấp bên cạnh chân mình, Yên nhi thì hóa thành một cô nàng mập mạp phía sau chỗ ngồi của Tần Mục, hoàn toàn không thấy mỹ mạo lúc ở rừng đào, ngược lại có chút ngây thơ.

Tần Mục quan sát bích hoạ trong thần điện, nói:

- Chưa từng nghĩ Đông Thiên Thanh Đế cùng Ngự Thiên Tôn rất có nguồn gốc.

Những thần nhân dưới trướng Vũ Cực Thần Tôn nhìn thấy hắn ngồi ở chủ vị thì có phần không vui, nhìn thấy Tần Mục không mang theo mỹ nữ giai nhân, ngược lại mang theo một nha hoàn béo vô cùng, bọn họ càng nghi ngờ vị thẩm mỹ của Mục Thiên Tôn này.

Vũ Cực Thần Tôn cười nói:

- Chẳng qua lão sư bởi vậy trở thành thần mộc, nhưng cũng bởi vậy cũng gặp nạn.

Tần Mục không nhìn ánh mắt của người khác, dò hỏi:

- Đây là cớ gì?

- Nguyên bản lão sư không tài, hơn nữa già yếu, là gỗ mục, bổ ra làm đồ dùng trong nhà cũng không được, cũng điêu được tượng thần đẹp, xem như củi lửa đun cũng mất công, bởi vậy có thể sống sót.

Nụ cười trên mặt Vũ Cực Thần Tôn rất tươi, lời nói lại thâm ý sâu sắc:

- Mà lão sư trở thành thần mộc, ngược lại hữu dụng, qua mấy năm đã bị người ta bổ xuống luyện chế thành bảo, bởi vậy trong mấy chục vạn năm đều thân bất do kỷ. Mục Thiên Tôn, không tài vô dụng mới là đạo sinh tồn. Ngươi nói có đúng hay không?

Tần Mục cười ha ha:

- Có mấy phần đạo lý.

- Lão sư bởi vì trở thành tài, cho nên bị người ta chém luyện bảo, năm đó Long Hán giai đoạn đầu Dao Trì thịnh hội, lão sư bị người ta đưa đến Dao Trì, bởi vậy có thể nhìn thấy chín vị Thiên Tôn, trong đó có Mục Thiên Tôn, cũng nhìn được thịnh thế huy hoàng.

Vũ Cực Thần Tôn nói:

- Khi đó lão sư ngơ ngơ ngác ngác, là một linh binh, bị người ta nắm trong tay, trong đám người nghe giảng. Mà giảng giải Thần đài trên Thiên cung chính là Ngự Thiên Tôn cùng Hạo Thiên Tôn. Về sau lão sư mới biết được, Ngự Thiên Tôn thật ra là Mục Thiên Tôn, bởi vậy lão sư cực kỳ cảm kích các hạ.


Tần Mục nhịn không được cười lên, nói:

- Chưa từng nghĩ năm đó người nghe giảng trong Dao Trì còn có nhiều cự đầu tương lai như vậy.

Vũ Cực Thần Tôn nói:

- Về sau Hậu Thiên sinh linh và Bán Thần mỗi người xây dựng Thiên Đình, chinh chiến không ngừng, lão sư cũng mấy lần đổi chủ. Thời điểm Long Hán sơ kiếp bạo phát, Thiên Đình bay lên, rời xa thế gian, cao cư bên ngoài cửu thiên, lão sư cũng trở thành lão thụ vô chủ nằm lại trên thế gian. Lại qua mấy vạn năm, lão sư muốn bỏ đi thân cây nhưng lại bị người thần nhân thời đại Xích Minh vừa ý, chém đi luyện thành chày.

Tần Mục bóp cổ tay than thở:

- Đông Thiên Thanh Đế trải qua đúng là lắm tai nạn, làm người ta đồng cảm.

- Đoạn đường này chỉ là gián tiếp, lão sư vẫn nguyên linh bất diệt, lại mấy lần đổi chủ, thậm chí có một đoạn thời gian rơi vào tay của Minh Hoàng, trở thành thần binh của Đế Tọa. Đến thời đại Thượng Hoàng, sát phạt càng nặng, lão sư trở thành một trong những thần binh cường đại bị nam bắc Thượng Hoàng Thiên Đình tranh đoạt.

Vũ Cực Thần Tôn nói:

- Thời đại Thượng Hoàng, Thiên Đình Cổ Thần đã từng tham chiến, bởi vì lão sư bị luyện đến quá mạnh, Đông Đế Thanh Long tự mình ra tay, trong một hồi đại chiến đã đánh gãy lão sư, bởi vậy kết thù với lão sư.

Tần Mục nhìn những bích họa kia, hắn bừng tỉnh hiểu ra nói:

- Thì ra có đoạn ân oán này, khó trách nô lệ kiến tạo Thần thành phần lớn là Long tộc, Long tộc trên bích hoạ đều nằm sấp dưới táng cây.

Vũ Cực Thần Tôn nói:

- Lão sư mặc dù bị Đông Đế bẻ gãy, nhưng lại không có chết, đến những năm cuối Thượng Hoàng hóa thành thân người, bởi vậy thề, tương lai phải trả mối thù lớn này. Về sau ngài còn được Thiên Đình coi trọng, một lần trở thành Đông Thiên Thanh Đế, Đông Thiên cung chủ. Lão sư tương lai cũng sẽ thay thế Thanh Long Thiên cung, trở thành Đông Đế!

Tần Mục thở dài nói:

- Khổ tận cam lai, có thể thấy được tài năng hữu dụng sẽ có ngày cần tới.

Vũ Cực Thần Tôn nói:

- Lão sư cũng không muốn là địch với Mục Thiên Tôn, dù sao Mục Thiên Tôn có ân với lão sư, sớm tại kinh thành Duyên Khang, lão sư đã có nhiều nhượng bộ với Mục Thiên Tôn.

Tần Mục nghiêm túc:

- Trong lòng ta cũng rất cảm kích.

Vũ Cực Thần Tôn nói:

- Lão sư trước đó trở lại Đông Thiên dặn dò ta, nếu như Mục Thiên Tôn có thể ở đây an cư lạc nghiệp, Đông Thiên cung nguyện ý cung cấp bảo vệ cho Mục Thiên Tôn, bảo đảm Mục Thiên Tôn an toàn. Lão sư nói, hắn năm đó là cây gỗ vô dụng, về sau bởi vì hữu dụng thế cho nên trầm luân mấy chục vạn năm, thân bất do kỷ, thẳng đến sau này mới có thể thoát thân. Mục Thiên Tôn là người thông minh, hẳn là rõ ý tứ của lão sư.

Tần Mục cười nói:


- Ta rõ ràng. Đông Thiên Thanh Đế là muốn ta thành người vô dụng, dù là ta hữu dụng cũng phải cam chịu vô dụng, ở lại chỗ này.

Vũ Cực Thần Tôn cười nói:

- Lão sư có mưu tính như vậy. Vì bảo vệ Mục Thiên Tôn, lão sư cam nguyện đối nghịch với nhiều thế lực, cũng rất khó khăn. Lão sư nói, Mục Thiên Tôn không còn hồn phách, chỉ sợ khó mà chống đỡ được rất lâu, Đông Thiên cung chúng ta chịu khổ một chút cũng không có gì, Mục Thiên Tôn ở đây dưỡng lão, bảo dưỡng tuổi thọ, cũng xem như báo đáp Mục Thiên Tôn truyền pháp tại Dao Trì thịnh hội. Mục Thiên Tôn nên tiếp thu khổ tâm của lão sư.

- Ta tiếp thu, nhưng mà không cảm kích.

Tần Mục bật cười nói:

- Duyên Phong Đế, Giang Bạch Khuê, bọn họ xem như một trong biến pháp tam kiệt, là nghịch thiên mà đi chống lại đầu đảng tội ác số trời nên mới bị Thiên Đình giam giữ hai trăm năm. Ta xem như Mục Thiên Tôn, không có bị Thiên Đình bắt giữ, ngược lại còn bị Đông Thiên Thanh Đế giam giữ ở đây. Mặt mũi Đông Thiên Thanh Đế còn lớn hơn cảThiên Đình?

Sắc mặt Vũ Cực Thần Tôn biến hóa, mặt giãn ra cười nói:

- Mục Thiên Tôn không nhận Đông Thiên cung bảo vệ, như vậy ta cũng không thể tránh được. Thực tế không dám giấu giếm, mặc dù Đông Thiên cung là thế lực của lão sư, nhưng cũng có thế lực khác trong Thiên Đình, dưới trướng của ta cũng có thật nhiều đệ tử các thế lực lớn rèn luyện.

Dưới trướng hắn rất nhiều thần nhân kích động.

Tần Mục cười nói:

- Thần Tôn có ý là Đông Thiên Thanh Đế không dám giết ta, nhưng có người dám?

Vũ Cực Thần Tôn thở dài:

- Ta cũng chỉ là nhân vật nhỏ, không làm chủ được. Nếu như Mục Thiên Tôn đồng ý nhận được Đông Thiên cung bảo vệ, như vậy ta thề sống chết bảo vệ Mục Thiên Tôn. Nhưng mà Mục Thiên Tôn không muốn tiếp nhận, ta cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.

Tần Mục nhìn các thần nhân dưới kia, nói:

- Thần Tôn có thể giới thiệu một ít, có nhân vật nào muốn diệt trừ ta?

Vũ Cực Thần Tôn vội vàng nói:

- Diệt trừ Mục Thiên Tôn không dám nhận, bọn họ chỉ muốn giáo huấn Mục Thiên Tôn một lần mà thôi. Vị này là đệ tử Âm Thiên Tử, Nhạc Vô Cực.

Một tên thần nhân đứng trước Minh Đô Thiên môn, phía sau cửa là hắc ám dày đặc, mơ hồ có tiếng minh hà mênh mông, hắn ra khỏi hàng và khom người bái Tần Mục:

- Nhạc Vô Cực bái kiến Mục Thiên Tôn!

Tần Mục đáp lễ, sau lưng xuất hiện Thừa Thiên môn.

Hai người chào nhau, sau lưng mỗi người hiện ra nguyên thần, nguyên thần hai người mỗi người đứng trên tế đàn, mỗi người mở rộng đại tế và bái đối phương.


Đột nhiên, Nhạc Vô Cực quát to một tiếng, hai mắt đổ máu và ngã xuống đất, khí tuyệt bỏ mình!

Nguyên thần phía sau tế đàn của hắn bị Tần Mục bái chết, nguyên thần đốt cháy, hồn phi phách tán, Linh Thai cũng bị chết cực kỳ dứt khoát, hóa thành từng đạo linh khí linh lực.

- Đệ tử Hắc Đế Âm Thiên Tử lại làm quan dưới trướng Đông Thiên Thanh Đế Đông Thiên cung, thật sự là kỳ văn.

Tần Mục đứng lên, hắn cười nói:

- Thần Tôn, vị kế tiếp đâu?

Vũ Cực Thần Tôn nghi ngờ không thôi, các thần nhân trong điện nghiêm túc.

- Ha ha ha, nghe qua Mục Thiên Tôn là U Đô Thần tử, một thân U Đô thần thông, U Đô đại đạo rõ như lòng bàn tay. Nhạc Vô Cực và Mục Thiên Tôn am hiểu U Đô thần thông, chết có ý nghĩa!

Vũ Cực Thần Tôn cười ha ha, điểm ra nguyên nhân cái chết của Nhạc Vô Cực, cười nói:

- Vị này là đệ tử Thiên Đình Tổ Thần Vương Hoa Thanh. Hoa Thanh sư đệ có thần thông vô số, vô cùng cao minh.

Hoa Thanh ra khỏi hàng, hắn chào hỏi Tần Mục.

Tần Mục nhìn hắn, quan sát tỉ mỉ dị tượng sau lưng hắn, đột nhiên cười nói:

- Ta gặp qua sư tôn của ngươi, sư tôn Tổ Thần Vương của ngươi dùng thân thể Ngự Thiên Tôn nhân tạo quyết đấu cùng cảnh giới với ta, bị ta đánh chết tươi.

Sắc mặt Hoa Thanh biến hóa, hắn lạnh nhạt nói:

- Đó là sư tôn ta dùng ý thức khống chế vũ khí mà thôi, chỉ có thể thi triển ra một phần vạn bản lĩnh sư tôn ta. Nếu như sư tôn ta hạ giới, cùng cảnh giới đánh với ngươi một trận, giết ngươi dễ như trở bàn tay.

Tần Mục cười ha ha, lắc đầu nói:

- Hắn dùng thân thể Ngự Thiên Tôn bị ta đánh chết tươi, hắn tự mình hạ giới, cùng cảnh giới đánh một trận, hắn chết nhanh hơn.

Hoa Thanh cười lạnh nói:

- Nghe Mục Thiên Tôn là Phách thể, ta cũng muốn lĩnh giáo. Mục Thiên Tôn hiện nay là cảnh giới gì?

Tần Mục suy nghĩ một chút, nói:

- Có lẽ là cảnh giới Thần tàng.

Hoa Thanh đằng đằng sát khí, nói:

- Thần tàng có bảy cái cảnh giới, ngươi ở vào cảnh giới nào? Ta không bắt nạt ngươi, tương đồng cảnh giới đánh với ngươi một trận, đánh chết ngươi lấy lại thanh danh cho sư tôn của ta!

Tần Mục lắc đầu nói:

- Thần tàng của ta chỉ có một cảnh giới, đó là Linh Thai cảnh. Nếu ngươi thi triển cảnh giới Linh Thai, ta một hơi cũng có thể thổi chết ngươi, quá bắt nạt ngươi. Cảnh giới với ta mà nói đã không phải quan trọng, ngươi có thể tùy tiện thi triển tu vi cảnh giới nào cũng được.

Khóe mắt Hoa Thanh nhảy lên, vừa rồi Tần Mục bái chết Nhạc Vô Cực, thi triển tu vi cũng không phải cảnh giới Linh Thai, nhưng mà Tần Mục chính là Mục Thiên Tôn, không có khả năng nói dối tu vi.


Hắn tự phong Nam Thiên môn, nói:

- Ta lấy tu vi Thần Kiều Thần tàng quyết đấu với ngươi, ý của ngươi như nào?

Tần Mục gật đầu, nói:

- Nếu ngươi không ngăn nổi, có thể mở ra Nam Thiên môn, tùy ý thi triển.

- Ngươi dám khinh thường ta!

Hoa Thanh quát lớn, hắn ngang nhiên ra tay, thần thông hắn vừa khởi động đã kiếm quang nhanh như sét đánh tới!

Một kiếm của Tần Mục đã dọa Hoa Thanh giật mình, hắn cảm thấy không thể ngăn cản nổi, cũng không kịp tránh né, lúc này mở ra Nam Thiên môn, Thần nguyên cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống, tu vi Thần đạo đạt tới đỉnh phong trong tích tắc.

Tần Mục chém một kiếm là Kiếp Kiếm thiên thứ ba, Ứng Kiếp thiên.

Kiếm quang đâm vào thân thể Hoa Thanh, một đạo kiếm quang phá hủy Thần Kiều, cũng phá hủy Thần Kiều Thần tàng, lại đâm từ dưới lên, xoắn nát tinh không, hủy diệt tất cả Thiên Nhân, Ngũ Diệu, Lục Hợp Thần tàng, chỉ thổi bay Sinh Tử Thần tàng!

Kiếm quang được dẹp yên, Hoa Thanh chỉ còn lại Linh Thai thần tàng, Sinh Tử Thần tàng!

Lúc này, Nam Thiên môn của Hoa Thanh vừa vặn mở ra, Thần nguyên từ trên trời giáng xuống, cùng lúc đó Thần nguyên thời không, Thiên cung không còn nền tảng nên bất ổn!

Tần Mục thu kiếm, kiếm quang hóa thành kiếm hoàn xoay tròn trên đầu ngón tay của hắn.

Ầm!

Hoa Thanh nổ tung, thần nguyên khủng khiếp chấn động bốn phía, cũng hất bay đi đỉnh đại điện.

Tần Mục nhẹ nhàng nắm chặt kiếm hoàn, hóa thành một cây dù che mưa, cũng ngăn cản đá loạn rơi xuống, hắn cười nói:

- Thần Tôn, mời giới thiệu một vị đạo hữu.

Vũ Cực Thần Tôn còn chưa kịp nói chuyện, một tên thần nhân thừa dịp rối loạn ra tay, thần uy bạo phát tấn công Tần Mục.

Nhưng vào lúc này, nha hoàn mập mạp sau lưng Tần Mục bộc phát khí thế đáng sợ, hóa thành một con Long Tước, nâng móng vuốt bắt lấy tên thần nhân ra tay.

Long Tước há miệng hút một cái, bên trong Thần điện chao đảo, những thần nhân dưới trướng Vũ Cực Thần Tôn không đứng nổi, bị nàng hút vào trong miệng.

Những thần nhân kia ra sức giãy dụa, thi triển thủ đoạn, cố gắng trốn ra phía ngoài nhưng không gian trong đại điện bị Long Tước hút đổ sụp, những thần nhân kia rơi vào trong miệng Long Tước.

Long Tước nhấc trảo nắm lấy thần nhân lên, nhét vào trong miệng, ngửa đầu nuốt vào!

Ngay sau đó, con hung thú này bộc phát hung tính và nhìn về phía Vũ Cực Thần Tôn.

Vũ Cực Thần Tôn rùng mình, chỉ thấy lợi trảo đáng sợ bắt lấy hắn.

- Yên nhi tỷ, chúng ta là khách.

Tần Mục vừa dứt lời, Long Tước thu lợi trảo lại, nàng biến thành nha hoàn mập mạp nặng năm trăm cân, thành thành thật thật đứng ở sau lưng hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui