Tần Mục không ngừng tư duy, lấy nguyên khí cảm ngộ lực lượng thiên địa của bản thân, tập trung lực lượng thiên địa mở ra Thiên Hà thần tàng.
Đây là pháp môn hắn học được từ trên người Ngự Thiên Tôn, mở ra Thiên Hà thần tàng có một điểm gian nan nhất chính là làm thế nào mở thần tàng này đến trong Thiên Cung.
Chỉ dựa vào lực lượng của chính mình sẽ không có cách nào làm được, cho dù là cường đại như Tần Mục cũng không có nguyên khí hùng hậu như vậy. Người khác tu luyện tới cảnh giới Sinh Tử lại càng đừng có mơ tưởng.
Chỉ có lực lượng thiên địa mới có thể từ trong hư không tạo ra vật, tạo hóa ra một dải Thiên Hà xuyên qua Thiên Cung và tất cả thần tàng!
Lực lượng cá nhân có hạn, lực lượng thiên địa lại lớn đến mức không thể tưởng tượng, ví dụ như trước khi Ngự Thiên Tôn mở linh thai thần tàng không có tu vi cảnh giới, nguyên khí nông cạn, chỉ có thể xem như là một võ giả.
Nhưng Ngự Thiên Tôn điều động lực lượng thiên địa, lại có thể ở trong cơ thể của mình từ không tới có, mở ra linh thai thần tàng, trúc linh đài, luyện linh thai.
Nếu dựa vào tu vi thuần túy, vậy thực lực bản thân thấp nhất cũng phải đạt được cảnh giới Thiên Nhân, hơn nữa thuật tạo hóa cũng phải đạt đến đỉnh phong, mới có thể làm được đến bước này, nhưng cũng chưa chắc có thể thành công.
Tần Mục điều động lực lượng thiên địa càng lúc càng nhiều, khí thế càng lúc càng khủng khiếp, trên không trung của nơi ở có vòng xoáy điên cuồng xoay tròn, dưới chân của mọi người lại một vòng xoáy tối tăm cực lớn vẫn đang không ngừng mở rộng.
Mọi người đang nghiên cứu chúc phúc của các thần phía sau đầu Ngự Thiên Tôn, mấy ngày nay đã sớm quen với những chuyện phát sinh ở trên người Tần Mục, nhưng bọn họ lại phát hiện lần này có chỗ khác biệt.
Lúc trước, Tần Mục thường mượn lực lượng thiên địa mở ra các loại thần tàng, bọn họ chấn động kinh ngạc vài lần, sau lại cũng từ từ thành quen, tối đa mắng một tiếng biến thái.
Mà lần này, tốc độ vòng xoáy tăng lên nhanh hơn trước rất nhiều, đã vượt qua phạm vi nơi ở, kéo dài đến trên đường phố, bao phủ mấy khu phố khác.
Thủ vệ của kinh thành đều bị kinh động, phái ra quan binh đến đây điều tra, bọn họ cho là có lão yêu quái ẩn nấp bên trong kinh thành làm mưa làm gió.
Duyên Phong đế bảo bọn họ trở lại, nói:
- Là Tần Mục Tần ái khanh.
Những quan binh bừng tỉnh hiểu ra, tất cả lui xuống, để cho đội quân hàng yêu phục ma lui lại, nói:
- Là lão yêu quái Tần giáo chủ đó.
Vòng xoáy tối tăm trên mặt đất vẫn đang nhanh chóng mở rộng, dần dần cũng bao phủ cả Thái học viện, thậm chí ngay cả Hoàng Thành cũng bị xâm nhập hơn phân nửa, trong kinh thành lòng người bàng hoàng.
Bọn họ đi ở trên bóng tối, e sợ cho mình sẽ rơi xuống, nhưng thấy mình không rơi xuống, lúc này bọn họ mới thoáng yên tâm.
Có hài đồng chơi đùa ở trên đường, lại thấy bóng tối lan tràn qua phía dưới chân, lập tức khiếp sợ đến mức oa oa khóc lớn, có mẫu thân chạy tới, ôm hài tử rời đi, vội vàng vào trong phòng, đóng chặt cửa phòng, chốt chặt cửa phòng.
Chỉ nghe trong rất nhiều nhà ở kinh thành mơ hồ truyền đến tiếng hài tử khóc ầm ĩ, vẫn có tiếng mẫu thân, phụ thân của chúng nói:
- Lại khóc nữa, đại lão ma mặt xanh nanh vàng lại sẽ nhảy ra bắt ngươi đi!
Trên không trung của kinh thành, vòng xoáy lại không có kinh khủng như vậy, đó là do ánh sáng các màu tạo thành, nó cũng đang điên cuồng mở rộng, trong vòng xoáy có tiếng sấm chớp rền vang.
Cuối cùng, hai cái vòng xoáy cực lớn này đã kẹp toàn bộ kinh thành ở giữa, trên không trung của kinh thành có cuồng phong gào thét, sét đánh như mưa, tất cả đều bổ về phía sân viện của Tần Mục.
Nhưng vào lúc này, hai vòng xoáy cực lớn chấn động mạnh một cái, một cột ánh sáng tối tăm từ dưới nền đất tuôn ra, một cột ánh sáng chói mắt đến cực điểm từ trên cao hạ xuống, những tiếng động cực lớn ầm ầm va chạm vào nhau!
Hai vòng xoáy lớn điên cuồng chuyển động, cột ánh sáng càng thêm mãnh liệt, đen càng đen hơn, sáng lại càng sáng hơn!
Mà trung tâm của hai cột ánh sáng đánh tới, Tần Mục tập trung lực lượng thiên địa ở trong cơ thể của mình, hội tụ vào mi tâm, hai tay hắn thiên biến vạn hóa, kết ra từng ấn pháp khác nhau. Tiếp theo, phía sau lưng hắn đột nhiên lại xuất hiện thêm từng cánh tay, tất cả đều đang điên cuồng kết ấn, mở ra Thiên Hà trong cơ thể.
Đột nhiên, hắn hơi ngẩn người ra, cảm nhận được đến từ phía xa có một loại lực lượng kỳ lạ.
Lực lượng này giống như là lực lượng Thiên Hà chân chính, mênh mông thâm thúy, lao nhanh không ngừng.
Trong lòng Tần Mục thoáng động, lực lượng này đến từ phía nam, chắc là đến từ phương hướng Dũng Giang.
- Lẽ nào Dũng Giang thật sự là Thiên Hà sao?
Hắn vừa kết ấn, vừa cẩn thận cảm ứng đầu nguồn của lực lượng này, thần thức của hắn ngược dòng rời đi, đuổi theo lực lượng này đi về phía trước.
Thần thức của hắn cường đại không gì sánh được, chính bởi vì hắn nhận được Xích Hoàng truyền thừa, tu thành thần thức bất diệt nên vô cùng cứng rắn, có thể kéo dài đến địa phương vô cùng xa xôi.
Trước đây, khi Xích Hoàng chết ở Xích Minh Huyền Không Giới, suy nghĩ của hắn bất diệt, có một phần thần thức thậm chí rơi rải rác ở trong vũ trụ, bị Minh Hoàng cảm giác được, lúc này mới tìm được Xích Minh Huyền Không Giới.
Có thể thấy được thần thức bất diệt mạnh mẽ tới mức nào.
Rất nhanh, thần thức của Tần Mục đã bay vọt qua không biết bao nhiêu vạn dặm, từ phía xa hắn lại nhìn thấy được một con sông lớn cuộn trào mãnh liệt dâng trào, cuồn cuộn đổ xuống, từ địa lý thế nước lại thấy được đây chính là Dũng Giang.
- Dũng Giang chính là Thiên Hà, sau này người mở ra Thiên Hà thần tàng của ta lại dễ dàng hơn rất nhiều.
Trong lòng Tần Mục mừng rỡ, cho dù hắn cảm thấy Thiên Hà thần tàng là thần tàng thứ bảy hay nhất, nhưng đơn thuần điều động lực lượng thiên địa mở ra thần tàng, lại có thể đào thải phần lớn thần thông giả, người có thể mở Thiên Hà thần tàng chỉ sợ lác đác không có mấy.
- Cũng may Dũng Giang chính là Thiên Hà, bọn họ có thể đi thẳng tới Dũng Giang, mượn lực của Thiên Hà xây dựng Thiên Hà thần tàng, không cần phải phiền toái như ta vậy.
Tần Mục đang muốn thu hồi thần thức, đột nhiên hắn hơi ngẩn người ra, thần thức bất diệt của hắn "nhìn thấy được" trong sông có sương mù dày đặc điên cuồng phun ra.
Tần Mục lập tức ngừng thần thức, từ phía xa "nhìn lại", chỉ thấy trong sương mù dày đặc có bóng dáng của một nữ tử lắc lư.
Nữ tử kia mặc quần áo đơn giản, rất có phong cách cổ, váy là da báo ngắn ngủn kỳ quái, chân đi giầy rơm, trên đầu tùy tiện cắm một cây trâm gài tóc bằng gỗ đào.
- Lăng Thiên Tôn...
Tần Mục tất nhiên giật mình kinh sợ, hắn lập tức phát động thần thức bất diệt đuổi theo về phía nữ tử trên con sông này.
Thần thức của hắn tiến vào sương mù dày đặc, nhanh chóng xuyên qua, nữ tử trong mặt sông đầy sương mù lại giống như vẫn cách hắn rất xa, bất kể tốc độ thần thức của hắn bay nhanh tới mức nào, nhưng trước sau cũng không có cách nào kéo gần bất kỳ khoảng cách nào!
Tần Mục "nhìn thấy được" dãy núi bên hai bờ sông Dũng Giang biến hóa lên xuống, cây cối không ngừng khô khốc, hắn đột nhiên tỉnh ngộ lại.
Dãy núi biến hóa lên xuống, cây cối khô khố, thật ra là cảnh trí trong lịch sử, Dũng Giang không thay đổi, xung quanh lại là thương hải tang điền, có núi chìm vào trong đất, có núi từ dưới nền đất mọc ra.
Cây cối từ nhiều năm trở thành cây non, lại biến thành hạt giống.
Thần thức của hắn cũng không phải là bay, mà vẫn không hề chuyển động.
Loại thần thông kỳ diệu này khiến cho hắn không khỏi nghĩ tới loại thần thông vật chất này không đổi không dời do Lăng Thiên Tôn thiết tưởng ra.
Cảnh trí hai bờ sông Dũng Giang trở nên càng lúc càng cổ quái, thật nhiều ảo ảnh Thần Ma không ngừng xuất hiện, bọn họ từ bộ xương khô đến thi thể, từ ngã xuống đến đứng lên chiến đấu.
Tần Mục giống như nhìn chiếc đèn kéo quân, "nhìn thấy được" lịch sử ở hai bên bờ sông Dũng Giang, thần thức của hắn gần như đã khó có thể lại tiếp tục, cảnh trí hai bờ sông cũng càng thêm cổ xưa.
- Lăng Thiên Tôn!
Thần thức của hắn điên cuồng phun ra, cố gắng khiến cho nữ tử trong sương mù dày đặc kia chú ý.
Nhưng nữ tử trong sương mù dày đặc kia vẫn không có cách nào nghe được giọng nói của hắn.
Cảnh tượng hai bờ sông Dũng Giang càng thêm cổ xưa, đột nhiên có một tòa cánh cửa cao lớn từ trong đống đổ nát đột ngột nhô ra khỏi mặt đất, đứng sừng sững thật cao.
Đó là một tòa Nam Thiên Môn.
Tiếp theo hắn nhìn thấy được Nam Thiên Môn dâng lên, một tòa Thiên Cung vô cùng đẹp cũng dâng lên, càng lúc càng cao, Dũng Giang đi theo Thiên Cung này cùng bay lên giữa không trung, nước sông cuồn cuộn rơi thẳng lên cửu tiêu.
Thần thức của Tần Mục đạt đến cực hạn, hát dùng hết năng lực của mình có khả năng có, hô hoán:
- Lăng Thiên Tôn...
Trong lúc bất chợt, sương mù dày đặc tản đi, phía trước trở nên rõ ràng, thần thức của Tần Mục tiêu hao hết, hóa thành hư ảo.
Trong nháy mắt khi thần thức của hắn ở tiêu hao hết.
Nữ tử hắn “nhìn thấy được" đứng ở trên mặt sông Thiên Hà hình như nghe được âm thanh gì đó, quay người lại nhìn về phía phương hướng vị trí thần thức của hắn, lộ vẻ kinh ngạc:
- Mục Thiên Tôn? Là ngươi sao? Mục Thiên Tôn!
Thần thức của Tần Mục tan vỡ.
- Hóa ra ngươi không phải ở thời đại Thượng Hoàng, chờ ta đi vào tìm ngươi...
Giọng nói của Lăng Thiên Tôn truyền đến.
Ầm!
Bên tai của Tần Mục truyền đến từng tiếng nổ lớn, hắn mở mắt ra, thấy mình còn ở trong nơi ở tại kinh thành Duyên Khang, lực lượng thiên địa cuồn cuộn vọt tới, tạo dụng ra Thiên Hà xuyên qua Thiên Cung và các đại thần giấu.
Thiên Hà đã thành hình, từ hư chuyển thành thật.
Thần tàng này từ Thiên Cung dựng lên, từ trên cao hạ xuống, dọc theo Kiến Mộc Thần Kiều xuyên qua ngân hà, chảy qua nhật nguyệt thất tinh, giống như một dải lụa màu trắng kéo theo lũ lụt ngập trời, uốn quanh Kiến Mộc Thần Kiều lại đi qua sau đầu nguyên thần của Tần Mục, hóa thành một vòng tròn lớn, sau đó chảy vào lục hợp đại lục, xuyên thẳng qua thần tàng sinh tử, biến mất ở trong bóng tối.
Theo lực lượng thiên địa bị hắn hấp thu, vòng xoáy tối tăm ở dưới chân Tần Mục đang dần dần nhỏ, vòng xoáy ánh sáng trên bầu trời cũng càng lúc càng nhỏ.
Sau một lúc lâu, hai vòng xoáy biến mất, trong nháy mắt lại có âm thanh giống như nước thủy triều dâng trào truyền đến, Tần Mục lập tức cảm thấy Thiên Hà thần tàng ở trong cơ thể của mình đã hình thành một hệ thống tuần hoàn.
Thiên Hà biến mất ở trong U Đô lại xuất hiện ở trong Thiên Cung, tuần hoàn.
- Ta ở Dũng Giang nhìn thấy được Lăng Thiên Tôn!
Tần Mục suy nghĩ xuất thần, trong lòng vẫn không có cách nào bình tĩnh:
- Ta thấy được Thượng Hoàng Thiên Đình! Lăng Thiên Tôn ở Thượng Hoàng Thiên Đình làm cái gì?
Đông!
Trên đầu Tần Mục trúng một quyền, lập tức sưng lên một cục lớn, Tiều Phu thánh nhân bất mãn nói:
- Tiểu tử thối, ngươi dọa cho tiểu hài tử trong toàn bộ kinh thành đều sợ tới phát khóc, còn đang xuất thần cái gì? Nếu không phải ngươi là đệ tử của ta, ta hiểu rõ về ngươi, ta cũng muốn hàng yêu trừ ma!
Tần Mục tỉnh táo lại, chỉ thấy xung quanh mình đã bị mọi người vây quanh, chật như nêm cối. Mấy vị Thiên Sư, các đời Nhân Hoàng, Tư bà bà, đạo sĩ hòa thượng lớn nhỏ đều tập trung ở chỗ này, Đế Thích Thiên Vương Phật cũng đến, trên mặt hắn có chút bầm tím, Đế Dịch Nguyệt, Điền Thục Thiên Vương cũng chạy đến.
Còn có một nam tử khoác áo choàng bóng tối, lại là Phong Đô Diêm Vương.
Đám người Diêm Vương và Đế Dịch Nguyệt, Điền Thục chắc là tới khi hắn mở ra Thiên Hà thần tàng.
Trong lòng Tần Mục có chút cảm động, thở phào một cái, cười nói:
- May mắn không làm nhục sứ mạng,, ta cuối cùng đã mở ra thần tàng thứ bảy loại hai mươi sáu này!
- Ta tới đánh nát nó!
Lão nông tiến lên, nắm chặt nắm đấm.
Tần Mục vội vàng nói:
- Khoan đã!
Vù vù vù!
Từng con bàn tay ấn đầu vai của lão nông. Đám người Duyên Phong đế, Duyên Khang quốc sư, Tư bà bà, đồ tể ra tay ấn hắn lại trước, lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Tiếp theo, đám người tiều phu, người đánh cá đồng loạt ra tay, giữ hắn lại, lập tức bị lão nông đánh bay. Đế Thích Thiên Vương Phật cũng đưa tay ra, một tòa ảo ảnh Tu Di Sơn hai mươi trọng thiên trực tiếp đặt ở trên đầu của lão nông.
Điền Thục rút đao, gác ở trên cổ của lão nông, một tòa Thiên Môn Minh Đô của Đế Dịch Nguyệt đặt ở trên lưng của lão nông.
Lão nông cười lạnh:
- Đừng nói Tứ Đại Thiên Vương các ngươi không có tới đủ, cho dù tất cả các ngươi đến liên thủ với nhau cũng chưa chắc có thể bắt được ta! Bốn Đại Thiên Sư chúng ta từ trước đến nay không khiếp sợ Tứ Đại Thiên Vương!
Thư sinh phe phẩy cái quạt lông, cười nói:
- Rửa trà, Mục nhi nói khoan đã. Ngươi cần gì vội vàng ra tay?
- Được. Nghe nhị ca.
Lão nông sảng khoái nói:
- Chờ hắn nói xong, ta lại đánh vỡ thần tàng của hắn.
Tần Mục cuối cùng yên lòng, cười nói:
- Cái Thiên Hà thần tàng này chính là thần tàng tốt nhất ta tìm được, còn tốt hơn so với Thần Kiều thần tàng một bậc, là thống nhất thần tàng lớn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...