Trong đại lục chữ Tần, đám người Thổ Bá, Thiên Công, Xích Hoàng và Đại Nhật Tinh Quân đang cùng một lão phật uống trà, đột nhiên chỉ thấy sắc trời sáng lên, Thiên Công cười ha hả nói:
- Lão phật, số lần ngươi tỉnh lại ít, chưa từng thấy qua loại tình huống này đi? Đây là Tần gia tử mở lá liễu phong ấn ở mi tâm, để cho chúng ta hóng gió một chút!
Đại Phạm Thiên Vương Phật ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, than thở:
- Nghiệp chướng, vì vây khốn thần tử U Đô, lại cần nhiều cao thủ như vậy canh giữ ở chỗ này. Hơn nữa còn khó có được một lần thông khí.
Phía xa, Tần Phượng Thanh bị đánh đến mặt mũi bầm dập, ngồi ở trong dãy núi, hai chân nhỏ béo mập chụm lại cùng một chỗ, hai cánh tay bắt chéo ở trước ngực, hờn dỗi.
Lão phật trấn áp bọn họ ở giữa không trung đột nhiên tỉnh lại, từ trên bầu trời xuống, hắn tới đánh nhau với lão phật, lại bị năm đại cường giả trong đại lục chữ Tần vây đánh, ngay cả Sát Sinh đỉnh cũng chưa kịp vận dụng lại bị các lão đánh cho tơi bời.
Các lão chiếm đoạt vị trí tốt nhất trong lao ngục này, đuổi hắn đến ngọn núi, hài nhi đầu to này đang suy nghĩ xem làm thế nào đoạt lại địa bàn, chỉ là Sát Sinh đỉnh bị các lão cướp đi, để cho Dung Nham Thổ Bá trấn áp, hắn không có cách nào cướp về.
Nếu có Sát Sinh đỉnh ở trong tay, hắn còn có thể đánh một trận.
- Liên thủ cùng đệ đệ hư hỏng, lại có thể trấn áp những lão đầu này!
Hài nhi đầu to ngẩng đầu nhìn lên trời, thầm nghĩ:
- Sau khi trấn áp các lão đầu, lại trấn áp đệ đệ hư hỏng ở chỗ này, ta lại có thể đi ra ngoài sung sướng.
Đột nhiên, thần thức của Tần Mục từ trên trời truyền đến, nói:
- Thiên Công, Thổ Bá, các ngươi tới nhìn xem bên ngoài có phải là Địa Mẫu hay không... A, vương phật tỉnh rồi sao?
Thần thức của hắn rơi xuống đất, hóa thành thân người, chào mọi người.
Thiên Công cười nói:
- Trước đó không lâu lão phật đã tỉnh lại, nói là Nguyên Giới đã giải phong ấn, Đại Khư hóa thành Nguyên Giới, ngay cả hai mươi chư thiên phật giới cũng không thể không giáp ranh với Nguyên Giới, khiến cho hắn không thể không tỉnh lại. Cũng may là lão phật tỉnh, bằng không ở đây chẳng phải là sẽ bị ca ca ngươi xưng bá một phương sao?
Xích Hoàng nói:
- Lão phật mang đến trà ngon, nhi tử của Tần gia cũng tới nếm thử.
Tần Mục liền vội vàng lắc đầu, nói:
- Không kịp uống trà, Địa Mẫu Nguyên Quân bên ngoài vẫn mong các lão nhìn thử xem có phải là thật hay không. Ta đi tới nơi Địa Mẫu Nguyên Quân ngã xuống, nhìn thấy tàn hồn của một vị Địa Mẫu Nguyên Quân, chỉ còn lại có địa hồn, nấp ở Địa Cung trong lòng đất, bên trong còn có đế lăng của chín vị Thượng Hoàng, không giống như là giả. Ta còn từng giúp nàng chiêu hồn. Mà bây giờ, lại có một vị Địa Mẫu Nguyên Quân đi ra, thoạt nhìn cũng giống là thật!
- Lại có chuyện này sao?
Các lão đều đứng dậy, nhìn về phía thiên ngoại.
Bọn họ mượn con mắt thứ ba của Tần Mục, nhìn thấy được vị Địa Mẫu Nguyên Quân này lẳng lặng đứng ở dưới Nguyên Mộc, thân thể của vị Cổ Thần này cực lớn, các thần chỉ khác đứng ở bên cạnh nàng có vẻ cực kỳ nhỏ bé.
Thân thể của Địa Mẫu Nguyên Quân tuy rằng rất lớn, nhưng so sánh với thân thể rộng lớn không đo được của Thiên Công và Thổ Bá vẫn nhỏ hơn rất nhiều, không có khoa trương như vậy.
Nhưng cho dù là vậy, so sánh với sinh linh hậu thiên và Bán Thần khác, nàng vẫn lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi.
- Đây là Địa Mẫu Nguyên Quân.
Dung Nham Thổ Bá nói:
- Xác thực không thể nghi ngờ. Con mắt của ta còn lợi hại hơn bất kỳ Sinh Tử Bộ nào, có thể nhìn thấu bản chất linh hồn không có sai. Linh hồn nàng là linh hồn của Địa Mẫu.
Thiên Công nói:
- Thân thể này cũng thật sự là thân thể của Địa Mẫu. Nếu là giả, khó có thể chạy trốn được thiên nhãn của ta. Nhi tử của Tần gia, Địa Mẫu ngươi gặp phải ở trong Địa Cung nhất định là giả.
Tần Mục mờ mịt, lắc đầu nói:
- Ta còn từng tự mình ở trong Địa Cung chiêu hồn cho vị Địa Mẫu kia, giúp nàng tập trung tất cả linh hồn thần hồn cát đen Thiên Hồn. Địa Mẫu Nguyên Quân không có khả năng còn có linh hồn khác rải rác ở bên ngoài... Địa Mẫu không có hai hồn chứ?
Hắn đột nhiên tỉnh ngộ lại, thất thanh nói:
- Địa Mẫu là Đế hậu nương nương của Long Hán Thiên Đình? Là tỷ muội song sinh? Địa Mẫu này thật ra là Địa Mẫu tỷ tỷ chân chính hoặc muội muội vậy?
Thiên Công lắc đầu nói:
- Ngươi suy nghĩ nhiều, Địa Mẫu Nguyên Quân không phải là đôi Tịnh Đế Hoa. Đế hậu tỷ muội có lai lịch khác, hơn nữa...
Hắn không tiếp tục nói ra hết, nói:
- Dù sao cũng không phải là các nàng. Cổ quái, nếu người này là Địa Mẫu, vậy Địa Mẫu trong Địa Cung ngươi chiêu hồn kia rốt cuộc là ai?
Giọng nói của Dung Nham Thổ Bá có chút thâm trầm, khiến cho người ta khiếp sợ tới cực độ:
- Nhi tử của Tần gia, ngươi ở đây giúp ai chiêu hồn?
Trong đầu Tần Mục ầm ầm chấn động, ngây ra như phỗng, khó nhọc nói:
- Ngươi là nói ta bị người lừa sao? Không thể nào đâu? Trong Địa Cung có rất nhiều Bán Thần, đều là bộ hạ cũ của Địa Mẫu, ta bị lừa, bọn họ không phải cũng bị lừa gạt chứ? Thời điểm Địa Mẫu bị giết, bọn họ đều cùng Địa Mẫu yên lặng ở trong Địa Cung...
Mọi người nhíu mày.
Xích Hoàng nói:
- Có khả năng trong Nguyên Mộc lại ra đời một vị Địa Mẫu khác hay không?
Hắn thấy Tần Mục không giải thích được, nói:
- Địa Mẫu vốn chính là do Nguyên Mộc biến thành, thời điểm ta sáng lập ra thời đại Xích Minh, đã từng gặp nàng, biết nền tảng của nàng.
Thiên Công lắc đầu nói:
- Nguyên Mộc đã chết, không có khả năng sinh ra một Địa Mẫu nữa thay thế cho Địa Mẫu ban đầu. Xích Hoàng, ngươi nói lời này khó tránh khỏi làm cho người nghe kinh sợ...
- Không phải làm người nghe kinh sợ.
Đại Phạm Thiên Vương Phật đột nhiên nói:
- Mà quả thật có loại pháp môn này. Hơn nữa, loại pháp môn này chính là do ta sáng lập ra.
Mọi người đều nhìn về phía hắn, Đại Phạm Thiên Vương Phật thở dài, nói:
- Công pháp của ta là ở thành hình Long Hán trong năm, nói rõ lấy mơ nhập đạo quá mức huyền huyễn, kì thực là hóa thành hàng vạn hàng nghìn bản thân ta, ở trong các thế giới du lịch rèn luyện, từng trải hồng trần, trải qua vô số kiếp nạn. Những hồng trần này với ta chính là từng giấc mơ hư ảo, nhưng mỗi một bản thân ta này lại có linh hồn thật sự, thân thể thật sự, những gì trải qua cũng là thật. Tu vi, đạo tâm và những gì bọn họ trải qua cuối cùng sẽ trở lại bản thể của ta, trở thành mỗi một giấc mơ của ta.
Thiên Công khen:
- Kinh phật của lão phật trải qua vô số kiếp, thấy rõ hồng trần, bởi vậy mới có thể bị Thiên Đình mơ ước, muốn lấy vào trong tay.
Đại Phạm Thiên Vương Phật lắc đầu nói:
- Bọn họ cũng không phải là bởi vì phật tính trong công pháp mà muốn có được công pháp của ta, thật ra bọn họ muốn vơ vét công pháp trình độ Đế Tọa của cảnh giới Thiên Đình này. Muốn hoàn chỉnh cảnh giới Thiên Đình, có một biện pháp đơn giản, đó chính là tìm kiếm công pháp Đế Tọa tái diễn đến ba mươi sáu cánh cửa, tổ hợp thành một môn công pháp Thiên Đình. Mà thế gian công pháp Đế Tọa tuy rằng không ít, nhưng có nhiều chỗ lặp lại, bởi vậy muôn vàn khó khăn. Lấy giấc mơ vô lượng lượng kiếp của ta nhập đạo lại là một trong số đó.
Đại Nhật Tinh Quân đột nhiên tỉnh ngộ, hỏi:
- Lão phật, lẽ nào môn công pháp này có thể khiến cho một thi thể sinh ra linh hồn mới?
Đại Phạm Thiên Vương Phật cười nói:
- Trong giấc mộng hư ảo còn có thể sinh ra linh hồn mới, nữa là thi thể?
Thiên Công thử dò xét nói:
- Nhưng ngươi vẫn chưa từng truyền đi môn công pháp này, ngươi truyền đi kinh phật, đều là kinh phật ngươi tìm hiểu được ở trong giấc mộng.
Đại Phạm Thiên Vương Phật than thở:
- Đã từng truyền đi.
Hắn không nhanh không chậm nói:
- Trong năm Long Hán, Vân Thiên Tôn đã từng tìm đến ta, nói Nhân tộc gặp nguy hiểm và tai họa, cần phải có cường giả tới cho Nhân tộc hi vọng. Hắn muốn bắt chước theo mấy người, mấy người đã mai danh ẩn tích. Vì vậy ta truyền công pháp ta vừa sáng lập ra còn chưa thành thục cho hắn. Hắn tu luyện công pháp của ta, bắt chước Ngự Thiên Tôn, bắt chước Tần Thiên Tôn.
Hắn liếc mắt nhìn Tần Mục, nói:
- Cũng bắt chước Mục Thiên Tôn.
Trong lòng Tần Mục thoáng động, thử dò xét nói:
- Ý của lão phật là?
- Vân Thiên Tôn có thiên phú cực cao, cao hơn ta, cũng cao hơn lão đạo sĩ, dù sao cũng là một trong Cửu Đại Thiên Tôn năm đó đã từng được Cổ Thần chúc phúc. Sau khi nhận được công pháp của ta sau, hắn hoàn thiện, tư tưởng kỳ diệu hơn so với người sáng lập ra rất nhiều.
Đại Phạm Thiên Vương Phật nói:
- Hắn bắt chước theo ba vị Thiên Tôn này giống như đúc, quả thật mang đến hi vọng lớn lao cho Nhân tộc và chủng tộc hậu thiên khác. Sau đó hắn lại chết trận, nhưng ta không biết công pháp hắn cải thiện qua có lưu truyền tới nay hay không.
Trong lòng Tần Mục chấn động mạnh, hiểu rõ ý của Đại Phạm Thiên Vương Phật.
Có người dùng công pháp thần thông được thoát thai từ trong vương phật, tái tạo một Địa Mẫu!
- Sẽ là Thiên Minh sao?
Hắn khẽ nói.
Thiên Công và Thổ Bá liếc mắt nhìn nhau, rơi vào im lặng, không nói gì.
Đại Phạm Thiên Vương Phật nói:
- Chưa chắc là Thiên Minh. Sau khi Vân Thiên Tôn chết, công pháp hắn cải thiện cũng có khả năng từ trong Thiên Minh truyền đi, dù sao đã quá xa xưa, trong Thiên Minh xảy ra chuyện gì cũng rất khó nói.
Tần Mục khẽ gật đầu, cảm ơn các lão sau đó thu hồi thần trí của mình.
- Lão phật muốn rời đi sao?
Thiên Công ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời bên ngoài, dò hỏi:
- Bây giờ là cơ hội tốt để rời đi, không đi nữa, tiểu tử này lại sẽ dán lá liễu xuống.
Đại Phạm Thiên Vương Phật cười nói:
- Các ngươi không đi, ta cũng không đi.
Đại Nhật Tinh Quân nhát gan nói:
- Ta vẫn muốn chạy, chính là ta không dám...
Dung Nham Thổ Bá an ủi:
- Ngươi có thể đi nơi nào? Còn không phải là muốn về U Đô sao? U Đô nơi đó có thú vị như ở đây sao?
Sắc mặt của Đại Nhật Tinh Quân vàng như đất, oán thầm không dừng:
- Là các người cảm thấy thú vị, ta cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy thú vị! Ta ở chỗ này vẫn lo lắng hãi hùng, e sợ cho ngày nào đó bị tiểu bá vương U Đô kia ăn mất...
Tần Mục chờ trong giây lát, đám người Thiên Công Thổ Bá đều không có từ trong con mắt thứ ba của hắn rời đi, lúc này hắn mới dán lá liễu lại, hắn ngẩng đầu lẳng lặng nhìn vị Địa Mẫu Nguyên Quân này.
Phía sau hắn, vô số Bán Thần đã quỳ mọp xuống, trăm miệng một lời nói:
- Bái kiến Địa Mẫu Nguyên Quân! Địa Mẫu Nguyên Quân, phúc thọ vô cương!
Những Thần tộc Ma tộc đến từ các chư thiên cũng đều quỳ lạy xuống, nơm nớp lo sợ, không dám có hành động khác thường.
Thời đại Thượng Hoàng, Địa Mẫu là người nửa thống trị Nguyên Giới, tuy rằng trên danh nghĩa là các triều đại Thượng Hoàng của bắc Thiên Đình thống trị, nhưng thực ra là nàng nắm nửa giang san Nguyên Giới trong tay!
Năm đó, các tộc ở dưới sự thống trị của nàng không có chủng tộc nào dám lớn mật phản kháng!
Đương nhiên, Thiên Đình nam Thượng Hoàng là một ngoại lệ, Thượng Hoàng nam Thiên Đình thậm chí có thể phân Nguyên Giới ra thành hai nửa, thống trị phía nam, địa vị ngang hàng cùng Địa Mẫu.
Mà nguyên nhân của phương diện này, lại không có người ngoài biết.
Người không có quỳ lạy Địa Mẫu Nguyên Quân cũng không ít, Tần Mục, Công Tôn Yến, Phượng Thu Vân và Long Kỳ Lân đều đứng nghiêm, chỉ có Thủy Kỳ Lân quỳ xuống lễ bái, run lẩy bẩy không dám ngẩng đầu.
Còn có Xích Đế Tề Hạ Du lộ ra sắc mặt biến đổi kịch liệt, nhưng lại cầm đàn cổ đứng lên, một tay khống chế đàn cổ, tư thế oai hùng hiên ngang, cùng Địa Mẫu Nguyên Quân lộ ra địa vị ngang hàng.
Thần đao Lạc Vô Song lại dẫn đầu thiếu niên Linh Tú quân nhanh chóng đi tới phía sau của nàng, khí tức phóng ra, thần đao trong vỏ đao vang lên những tiếng leng keng.
Bọn họ đều thuộc về Thiên Đình ngoại vực, tuy rằng thuộc về Thiên Cung khác nhau, không can thiệp tới chuyện của nhau, bình thường còn có chút ác ý, nhưng lúc này đối mặt với Cổ Thần như Địa Mẫu Nguyên Quân, bọn họ phải liên thủ.
Bạch Cừ Nhi cũng không hề quỳ xuống, làm Thượng Hoàng Kiếm Thần, nàng là người còn sót lại của Thiên Đình nam Thượng Hoàng, căn bản không quỳ Địa Mẫu.
Thư sinh cũng không hề quỳ lạy, thời đại Khai Hoàng không có Địa Mẫu Nguyên Quân, hơn nữa nàng thấy Thượng Hoàng cũng không bái lạy nữa là Địa Mẫu Nguyên Quân?
Dưới Nguyên Mộc khổng lồ che trời, Địa Mẫu Nguyên Quân đưa mắt nhìn khắp mọi người, giống như đang nhìn những con kiến hôi, Cổ Thần trời sinh đất dưỡng như vậy có khí tức khổng lồ như vậy, khủng khiếp như vậy, khiến cho người ta không thể sinh ra được nửa ý niệm phản kháng!
Địa Mẫu nhìn bọn họ, vẫn không có mở ra miệng, nhưng càng là yên tĩnh, lại càng khiến cho các thần ở đây nơm nớp lo sợ.
- Thật thú vị.
Đột nhiên có một tiếng cười phá tan sự yên tĩnh, thư sinh phe phẩy quạt lông, cười nói:
- Vừa rồi tranh cãi đệ tử Địa Mẫu thật hay giả, huyên náo đến mức long trời lở đất. Lữ Tranh, bây giờ có phải là tranh cãi Địa Mẫu thật hay giả hay không?
Con lừa kia mừng rỡ vểnh môi lên, cười nói:
- Ngang ngang ngang...
Tiếng lừa hí có chút chói tai.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một âm thanh truyền đến:
- Vì sao không thể có tranh Địa Mẫu thật hay giả?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...