Mục Thần Ký

Mọi người đều cười, lắc đầu ồn ào tản ra bốn phía. Lời Lăng Thiên Tôn nói quá cao thâm, quá huyền ảo, bọn họ căn bản nghe không hiểu.

Bọn họ vốn tập trung thành thành một vòng tròn ở bên cạnh Lăng Thiên Tôn, là vì nghe vị thiếu nữ thiên tài này nói tìm hiểu cùng tâm đắc của mình trong mấy năm nay, tính học tập thần thông đạo pháp của nàng.

Mà bây giờ, thứ Lăng Thiên Tôn nói ra quá huyền diệu khó giải thích, căn bản không có cách nào lý giải được, hiển nhiên đã xem nàng là phát điên, nghe một người điên hồ ngôn loạn ngữ, chẳng phải là mất đi ý nghĩa của Dao Trì thịnh hội lần này sao?

Rất nhanh, xung quanh Lăng Thiên Tôn lại trống trải, chỉ còn lại có Tần Mục, Khai Hoàng và trâu già.

Khai Hoàng hạ thấp giọng nói:

- Dũng Giang.

Trong lòng Tần Mục nghiêm lại, gật đầu, đồng thời lại cảm thấy buồn bực không thôi.

Dũng Giang, nước sông vẫn đổ từ tây sang đông, ngày đêm trôi qua vĩnh viễn không ngừng lại, con sông lớn này có thể chính là Thiên Hà hiện tại, từ nước sông chảy lại thấy được, Dũng Giang cũng không phù hợp với thần thông khiến cho vật chất vĩnh hằng dừng lại như Lăng Thiên Tôn đã nói.

Trừ khi, nước của Dũng Giang tuy rằng lưu chuyển, nhưng tất cả hạt nước căn bản tạo thành Dũng Giang đều duy trì ở trong trạng thái dừng lại, lưu chuyển chỉ là biểu tượng, thật ra con sông này là chảy từ quá khứ tới tương lai.

Nước sông vẫn ngừng lại, chuyển động chính là vật chất xung quanh nước sông này.

Nhưng loại thần thông này khó tránh khỏi quá kỳ diệu, trong đó liên lụy đến rất nhiều nguyên lý, Tần Mục đã xem không hiểu cũng nghĩ không thông.

- Có thể, không động cũng không phải là Dũng Giang, mà là sương mù dày đặc...

Trong lòng hắn mơ hồ có một ý nghĩ, chỉ là không biết nên làm như thế nào sáng tạo ra loại thần thông này.

Dũng Giang hình như thật sự một điểm nối liền quá khứ hiện tại và tương lai, hắn hai lần không hiểu sao xuyên qua trở lại quá khứ, đều là bởi vì bước vào đầu nguồn của Dũng Giang, gặp phải sự kiện sương mù dày đặc, lúc này mới chẳng biết tại sao xuyên qua.

Loại xuyên qua này, hoặc là do Dũng Giang tạo thành, hoặc chính là do sương mù dày đặc tạo thành!

Lăng Thiên Tôn vẫn còn có chút tức giận, cười lạnh nói:

- Đều là những kẻ tầm thường, đều là tài năng tầm thường! Đợi đến khi ta sáng tạo ra thần thông khiến cho vật chất không đổi không thay không biến không tăng không giảm, các ngươi lại sẽ biết, căn bản không có cái gọi là thời gian! Vị sư huynh này, huynh lý giải được lời ta nói đúng không?

Nàng lộ ra ánh mắt mong chờ.

- Lăng tỷ tỷ, ta rất hiểu tỷ tỷ.

Tần Mục đột nhiên nói:

- Ta hiểu rõ suy nghĩ của tỷ tỷ. Vật chất thay đổi, hồi tưởng lại trước kia, có thể khiến cho một người từ lão niên sinh trưởng ngược trở lại dáng vẻ lúc còn trẻ, thậm chí có thể khiến cho người chết sống lại. Nhưng đây cũng không phải là thời gian hồi tưởng, mà vật chất hồi tưởng.

Khai Hoàng gật đầu:


- Ta cũng lý giải được. Chúng ta lấy thần thông tạo hóa tới, khiến cho thực vật sinh trưởng, động vật sinh trưởng, khiến cho chúng lớn lên nhanh hơn, trưởng thành, nhưng đây cũng không phải là thần thông thời gian, mà là thần thông tạo hóa. Thần thông tạo hóa là thông qua vật chất ở bên trong thực vật và động vật thay đổi sắp xếp lại, khiến cho bọn chúng lớn lên. Đây cũng không phải là khiến cho bọn họ sớm tiến vào tương lại.

Trâu già nghe không hiểu, chỉ đành phải vẫy vẫy tai trâu, trợn tròn hai mắt, hoàn toàn mờ mịt.

Lăng Thiên Tôn rất mệt mỏi, đá cái giầy rách trên chân, đầu ngón chân lộ ra, khổ sở nói:

- Chính là bọn họ đều không hiểu ta, không tin ta, thậm chí ngay cả Ngự Thiên Tôn bọn họ cũng cảm thấy ta điên rồi. Lẽ nào, chỉ có ta làm cho vật chất trong cả vũ trụ bất động, khiến cho vật chất chảy trở về, bọn họ mới phát hiện ra mình sai, ta mới đúng?

Tần Mục rùng mình một cái, làm cho cả vũ trụ vật chất chảy trở về?

Nữ tử này có ý nghĩ thực sự nguy hiểm!

Chỉ có điều, không ai nắm giữ pháp lực khủng khiếp như vậy.

- Lăng tỷ tỷ, tỷ chắc hẳn nên tiếp tục đi theo con đường của mình, có thể tương lai không xa, ngươi sẽ gặp phải một người từ trong thần thông của tỷ trở lại quá khứ, chứng minh người đời đã có cái nhìn sai lầm về tỷ.

Tần Mục lộ ra vẻ tươi cười, khích lệ nói:

- Đi tiếp, tiếp tục đi tiếp, chứng minh tỷ đúng!

Lăng Thiên Tôn nhận được cổ vũ lớn, lập tức lắc đầu, chán nản nói:

- Ta cũng không biết mình không có thể chứng minh được điểm này, ta quá tịch mịch, gần như tất cả mọi người đều nói Lăng Thiên Tôn năm đó không tồn tại, chỉ còn lại một nữ nhân điên... Hai người các ngươi là một trong rất ít người ta gặp được có thể lý giải được ta, chúng ta cùng nhau nghiên cứu đi!

Ánh mắt của nàng lại sáng lên, ánh mắt mong chờ rơi vào trên người bọn họ, nóng bỏng nói:

- Một mình ta đau khổ nghiên cứu, không có thể có bằng hữu để trao đổi, ta thật sự sợ có một ngày ta sẽ buông tha. Ta không muốn trở thành nữ nhân điên trong mắt người khác!

Tần Mục do dự một chút, lắc đầu nói:

- Thời gian ta có thể ở chỗ này không nhiều. Lăng tỷ tỷ, không bằng như vậy đi, mấy ngày nay tỷ đi cùng với chúng ta, chúng ta cùng nhau thảo luận nghiên cứu, tài trí của ta với hắn tuy rằng không cao bằng tỷ, nhưng cũng có thể giúp tỷ giải quyết một ít vấn đề khó khăn. Đợi đến mấy tháng sau, ngày nào đó chúng ta rời đi, tỷ lại quyết định xem có muốn làm một nữ nhân điên hay không. Tỷ thấy thế nào?

Trong lòng Khai Hoàng thoáng động, nhìn về phía hắn:

- Hắn biết chúng ta sẽ rời đi sau mấy tháng sau nữa? Hắn rốt cuộc còn biết những gì? Người này hình như hiểu rất rõ về ta. Hơn nữa hắn còn có chút thù địch với ta, chẳng lẽ là kẻ địch của ta trong tương lai sao? Người hiểu rõ ta nhất, không ngoài đối thủ của ta.

Ánh mắt của Lăng Thiên Tôn nhất thời sáng lên, cười nói:

- Nếu các ngươi không ngại ta điên điên khùng khùng, còn có chút lôi thôi, như vậy mấy tháng tới ta lại đi cùng với các ngươi. Mấy ngày nay, rất nhiều bằng hữu trước kia đều ghét bỏ ta...

Tần Mục nói:


- Ta chỉ thấy cái thần của tỷ tỷ, không nhìn thấy được hình của tỷ tỷ. Ở trong mắt ta, tỷ tỷ là thần nữ tuyệt thế vô song!

Trong lòng Lăng Thiên Tôn cảm động, nàng vẫn sử dụng trâm gỗ búi tóc lên, nói:

- Dao Trì thịnh hội này cũng có cung điện của ta, chúng ta đi vào trong đó nghiên cứu. Tuy Ngự Thiên Tôn nói cho là ta sai, nhưng cũng không tệ lắm, cho ta một tòa cung điện.

Ba người đuổi theo nàng, Khai Hoàng hỏi:

- Hiện tại Thiên Đình có rất nhiều Cổ Thần, lại là thời kì Thiên Đình thịnh hội, vì sao Ngự Thiên Tôn có thể ở Dao Trì tổ chức thịnh hội? Dao Trì chắc là chỗ ở của một vị Cổ Thần nào đó?

- Dao Trì là nơi thưởng ngoạn trong hậu cung.

Lăng Thiên Tôn đi về phía trước, nói:

- Đế hậu rất thưởng thức Ngự Thiên Tôn, lần này Thiên Đình thịnh hội, Đế hậu cùng Thiên Đế tất nhiên muốn đích thân trình diện, cho nên lại giao Dao Trì cho Ngự Thiên Tôn, để cho hắn tổ chức Dao Trì thịnh hội.

- Đế hậu thưởng thức Ngự Thiên Tôn, giao Dao Trì cho hắn để hắn tổ chức Dao Trì thịnh hội sao?

Tần Mục cùng Khai Hoàng liếc mắt nhìn nhau, hai người đều có suy nghĩ riêng.

Bọn họ vẫn chưa từng thấy qua Ngự Thiên Tôn này, chỉ có điều có thể leo lên con đường Đế hậu này, vậy hẳn phải là một người khéo léo, mạnh vì gạo, bạo vì tiền vật, hắn không đơn giản chỉ là một thiên tài mở ra linh thai thần tàng như vậy.

Đang nói, lại nghe có một giọng nói truyền đến:

- Lăng Thiên Tôn, nàng vẫn đang nghiên cứu cái gọi là thần thông thời gian không tồn tại này sao?

Lăng Thiên Tôn dừng bước lại, thần sắc có chút không mấy cam tâm tình nguyện, nữ hài này không có tâm tư sâu, tâm tính gì cũng đều hiện ra ở trên mặt, nàng không vui nói:

- Hỏa Thiên Tôn, cái gì gọi là thần thông thời gian không tồn tại?

Tần Mục, Khai Hoàng và trâu già nhìn về phía người nói chuyện kia, chỉ thấy một vị thiếu niên sải bước đi về phía bên này, toàn thân mặc trang phục với hoa văn màu đỏ thẫm đan xen, quấn quanh thân thể, hình thành trang phục như lửa mà không phải là lửa.

Mà phía sau đầu hắn lại hiện ra hiện tượng kỳ lạ, đó là một hào quang dựng thẳng, hình quả trứng giống như là do ngọn lửa tạo thành, không biết có phải là ngọn lửa chân chính hay không.

- Thảo nào được gọi là Hỏa Thiên Tôn.

Tần Mục hiếu kỳ quan sát hắn, thầm nghĩ:

- Người này chính là người sáng tạo ra Thiên Nhân thần tàng sao? Tài hoa của Lăng Thiên Tôn đã đủ khiến cho người ta cảm giác kinh diễm, vị Hỏa Thiên Tôn này cũng nhất định là không thể tầm thường được!

Hắn đã nhìn thấy hai trong bảy Thiên Tôn, hai người này đều là cảnh giới Thần Kiều, so sánh với những vị Cổ Thần thần thông quảng đại trong Thiên Đình, tu vi thực lực của bọn họ không tính là cao.


Cho dù là so sánh cùng Bán Thần, thực lực của bảy Thiên Tôn cũng thuộc về nhân vật không đáng kể tới.

Nhưng được gọi là Thiên Tôn lại chính là thiếu niên, thiếu nữ như vậy.

Sở dĩ gọi bọn họ là Thiên Tôn, không phải là bởi vì tu vi của bọn họ, là bởi vì sự thành tựu của bọn họ.

Hỏa Thiên Tôn nhìn thấy được Tần Mục, Khai Hoàng và trâu già, hắn hơi ngẩn người ra, nhưng không để ở trong lòng, nói:

- Thông minh tài cán của nàng lại lãng phí ở trên chuyện vô dụng quá lâu. Từ sau khi nàng mở ra lục hợp thần tàng, lại không có thành tích gì, đều là bởi vì nàng một lòng nhào vào chuyện chứng minh thời gian không tồn tại! Lấy trí tuệ của tài cán của nàng, nếu không lãng phí tinh lực, mà chuyên tâm nghiên cứu đột phá bảy đại thần tàng như thế nào, như vậy người đầu tiên đột phá lại có thể là nàng!

Lăng Thiên Tôn lắc đầu, nói:

- Ngự Thiên Tôn thông minh hơn ta, cũng càng biết nắm lấy cơ hội hơn ta, hắn là người đầu tiên mở ra thần tàng, sở dĩ mấy trăm năm sau vẫn không có động tĩnh, là bởi vì ánh mắt hắn đã đặt lên vị trí càng cao xa hơn. Hắn mới là người đầu tiên nhất định vượt qua thần tàng, không phải là ta.

Hỏa Thiên Tôn hận nàng không tranh, cả giận:

- Ngự Thiên Tôn tự mình nói với ta, nàng là người thông minh nhất trong bảy Thiên Tôn chúng ta, nếu như nàng dụng tâm ở trên một cảnh giới khác, lại không có phần của hắn. Hắn chính miệng nói vậy! Hiện tại, hắn đã đột phá, đạt được một thành tựu đỉnh thiên lập địa, đó chính là khiến cho thần thông giả bất tử, khiến cho thần thông giả có thể được đặt song song cùng Cổ Thần. Thành tựu này ban đầu vốn phải là của nàng mới đúng!

Trâm gỗ đào trên đầu Lăng Thiên Tôn bị khí tức của hắn trùng kích rơi xuống, tóc tai rối bời, nữ tử này lấy ra một sợi tơ, buộc tóc thành đuôi ngựa, lắc đầu nói:

- Vậy cũng chẳng qua là một cảnh giới mà thôi. Nếu bất tử lại có thể thành thần, ta sớm có thể làm cho thần thông giả bất tử. Vừa rồi, vị sư huynh này lại nói với ta, ta sáng lập ra thần thông là thần thông tạo hóa, chỉ cần tu luyện thần thông của ta, thân thể bất tử là chuyện dễ dàng như trở bàn tay.

Hỏa Thiên Tôn khẽ nhíu mày, ngọn lửa phía sau nhẹ nhàng lắc lư, nhìn về phía Tần Mục, lắc đầu nói:

- Bọn bịp bợm giang hồ nói, nàng cũng tin sao?

Tần Mục mỉm cười, chào nói:

- Mạt học ra mắt Hỏa Thiên Tôn. Hỏa Thiên Tôn, chỗ của ta có giấy bút, ngài có thể ký tên của ngài lên hay không? Ta là người ở địa phương nhỏ n tới, chưa từng trải đời, nếu có thể được Hỏa Thiên Tôn kí tên sẽ làm rạng rỡ tổ tông!

Tay hắn lấy ra giấy bút, đưa đến trước mặt Hỏa Thiên Tôn, lộ ra vẻ chờ mong.

Hỏa Thiên Tôn thấy vẻ mặt thành khẩn này của hắn, từ chối không được, giống như bị quỷ thần xui khiến cầm bút viết tên của mình trên giấy, quát:

- Ta không quan tâm ngươi từ đâu tới đây, ngươi mê hoặc Lăng Thiên Tôn, ta lại không đồng ý! Để cho nàng nghiên cứu đồ bỏ thời gian không tồn tại, hoang phế thanh xuân và thời gian của nàng! Ngự Thiên Tôn khai sáng cảnh giới khiến cho thần thông giả trường sinh bất tử giống như Cổ Thần, ngươi lại nói với Lăng Thiên Tôn mấy lời chó má thần thông tạo hóa của nàng cũng có thể! Lại mê hoặc nàng, ta đánh chết ngươi!

Tần Mục thẹn thùng, nói:

- Thần thông tạo hóa tên này là ta nói, nhưng ta vẫn chưa nói qua thần thông tạo hóa có thể trường sinh bất tử.

Sắc mặt của Hỏa Thiên Tôn hòa hoãn lại, nói:

- Ta trách oan ngươi...

Tần Mục tiếp tục nói:

- Chỉ có điều, thần thông tạo hóa quả thật có thể làm được không tu thành thần cũng có thể trường sinh bất tử, giống như thần trường thọ vậy. Về điểm này, Lăng tỷ tỷ thật ra không có nói sai.


Lăng Thiên Tôn vui vẻ nói:

- Người hiểu rõ ta nhất, quả nhiên vẫn là ngươi!

Sắc mặt của Hỏa Thiên Tôn lập tức trầm xuống, nói:

- Ngươi trả tờ giấy kí tên của ta trả lại cho ta, ta không cho ngươi nữa!

Tần Mục cuống quít thu hồi trang giấy, cười nói:

- Không trả, sau này ta còn có chỗ dùng tới.

Hỏa Thiên Tôn giận dữ, giơ tay đánh tới, quát:

- Đánh chết ngươi tên lừa đảo mê hoặc lòng người nhà ng ươi!

Thân thể của Tần Mục lay động, hiện ra ba đầu sáu tay, chỉ nghe tiếng va chạm ầm ầm ầm liên tiếp truyền đến, Hỏa Thiên Tôn phát ra những tiếng động cực lớn ầm ầm đập xuyên qua một tòa đại điện, lăn lông lốc biến mất, lưu lại một đường ánh lửa!

Khai Hoàng bị dọa cho giật mình, suýt nữa kêu thành tiếng:

- Tại sao Thiên Tôn cảnh giới Thần Kiều lại kém như vậy?

Tần Mục cũng bị dọa cho giật mình, vừa rồi hắn vẫn chưa xuất ra toàn lực, chỉ là tám chín phần lực lượng, nhưng tốc độ công kích quá nhanh, cho nên Hỏa Thiên Tôn còn chưa phát huy ra thực lực lại bị đánh bay ra ngoài.

Chỉ có điều, làm Thiên Tôn cảnh giới Thần Kiều, thực lực này khó tránh khỏi quá yếu đi?

Cho dù là so sánh với thần thông giả cảnh giới Thần Kiều ở Duyên Khang, cũng muốn thua kém hơn một bậc.

- Thời đại này quá cổ xưa, đạo pháp thần thông vẫn vô cùng thô sơ.

Trong lòng hắn thầm nghĩ:

- Ta không thể ra tay toàn lực, ra tay toàn lực, hơn phân nửa sẽ đánh chết một nhân vật lão tổ cấp nào đó...

Khai Hoàng tàn bạo trừng mắt nhìn hắn, hạ thấp giọng nói:

- Ngươi lại dám ra tay, ta nhất định không buông tha cho ngươi!

Tần Mục mỉm cười, hừ nhẹ nói:

- Ta lại không phải cố ý đánh bay Hỏa Thiên Tôn. Hơn nữa, ngươi có thủ đoạn cao hơn ta sao?

Phía sau bọn họ, đầu của Ngưu Tam Đa lớn như đấu:

- Đây là nam nhân, trở mặt giống như lật sách!

Lăng Thiên Tôn lại hưng phấn khác thường, nhìn chằm chằm vào bộ dạng ba đầu sáu tay của Tần Mục, vỗ tay cười nói:

- Đây là thần thông tạo hóa sao? Thần thông tạo hóa của ngươi còn mạnh hơn của ta! Cho dù ngươi không tu thành cảnh giới do Ngự Thiên Tôn mở ra, cũng có thể trường sinh bất tử, cùng cấp với thần!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui