- Phách thể?
Hồ Bất Quy cùng Lỗ sư huynh đưa mắt nhìn nhau, khẽ nói:
- Là thể chất của Thần tộc nào vậy?
Hai người giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, bọn họ ở lâu bên trong chư thiên của Đấu Ngưu giới, rất ít khi ra ngoài, hiểu biết của bọn họ đối với giới bên ngoài gần như là con số không.
Năm đó, Hồ Bất Quy theo phụ mẫu ở bên ngoài rèn luyện, sau khi định cư tại Đấu Ngưu giới lại chuyên cần khổ luyện, chưa bao giờ từng đi ra ngoài. Lỗ sư huynh từ thuở nhỏ đã sinh sống ở nơi này, bởi vậy bọn họ cũng không biết về lời đồn đại của phách thể.
Trên thực tế, trước khi Tần Mục đi ra khỏi Đại Khư, người đời gần như không có ai nghe nói qua về phách thể, mãi đến khi mấy năm gần đây mới dần dần có người biết được, nhưng bọn họ biết cái gì là phách thể, người có thể nói ra đủ căn nguyên lại không nhiều.
... Dù sao Thôn trưởng cũng là người thành thật, rất ít chủ động nói chuyện phách thể với bên ngoài.
Bên cạnh Tần Mục, nữ tử kia còn chưa hoàn hồn, vội vàng xoa xoa cổ của mình, vẫn không phục hồi lại tinh thần.
Tần Mục quay đầu lại cười nói:
- Tỷ tỷ, mới vừa rồi tỷ tỷ bị Trảm Thần Huyền đao trên Trảm Thần đài cắt mất đầu, chém nguyên thần, ta sử dụng pháp thuật của U Đô và thần thông tạo hóa, giúp tỷ nhận trở về. May là ta tới cũng nhanh, Trảm Thần Huyền đao chưa kịp hút đi khí huyết toàn thân của tỷ, bằng không ta chỉ có thể cứu trở về nguyên thần của tỷ, muốn cứu thân thể tỷ cũng có chút khó giải quyết. Nói vậy, ta còn cần điều chế dược luyện đan, túi Thao Thiết của ta còn đang phải để ở chỗ của rồng béo, muốn đi một chuyến sẽ phải tốn không ít thời gian.
Lúc này, nữ tử kia ny mới tỉnh ngộ lại, vội vàng cảm ơn, nói:
- Thiếp thân là Tư Mai Tuyết, đa tạ sư đệ đã cứu.
Tần Mục vội vàng nói:
- Tỷ tỷ, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, sao cần phải nói như vậy? Chờ một chút, trên cổ của tỷ còn có một vết máu, ta tinh thông thuật trú nhan, giúp tỷ tỷ xóa tan vết máu này ra. Tỷ tỷ không nên cử động.
Tư Mai Tuyết phì cười nói:
- Miệng ngươi thật sự ngọt. Nhưng nếu không phải tỷ tỷ đã thành thân lại còn có hai hài tử, nhất định bỏ chạy với ngươi...
- Tỷ tỷ đừng nói chuyện.
Tần Mục lộ ra thần thái nghiêm túc, đầu ngón tay bắn ra phù văn rất nhỏ, thận trọng chữa trị đường máu ở chỗ cổ của nàng, khẽ nói:
- Ta sử dụng pháp thuật rất khó giúp tỷ hoàn toàn xóa đi vết máu, cần dùng đến linh dược luyện thành thuốc mỡ bôi lên mới được, đáng tiếc là túi Thao Thiết không ở nơi này...
Cánh tay hắn để trần cách Tư Mai Tuyết rất gần, khiến cho Tư Mai Tuyết cảm thấy có chút không tự nhiên, thầm nghĩ:
- Thành thân quá sớm, ban đầu ta đáng lẽ nên cẩn thận chọn lựa mới đúng...
Tần Mục giúp nàng trị liệu một hồi, sau đó thở phào một cái, cười nói:
- Vết máu này của tỷ tỷ đã phai nhạt đi một chút, chờ lát nữa rời khỏi nơi này, ta lại luyện mấy loại thuốc mỡ, tỷ thường xuyên bôi vào, cũng sẽ không lưu lại vết tích gì nữa. Còn nữa, vừa rồi ta giúp tỷ tỷ nối cái đầu, vẫn không thể dùng quá sức, nếu dùng quá sức có khả năng lại đột nhiên rơi xuống.
Tư Mai Tuyết bị dọa cho giật mình, vội vàng ôm lấy cổ của mình, không dám nhúc nhích, cười gượng nói:
- Cửa ải Trảm Thần đài này ta vốn không qua được, được ngươi cứu, trái lại thành qua, Ngọc Kinh phía sau ta lại càng đừng mong mơ tưởng tới được, căn bản là không qua được, đầu còn có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Đợi lát nữa ta đi cùng các ngươi, nhưng không tiến vào Ngọc Kinh.
Đối diện Trảm Thần đài, Lỗ sư huynh đã lấy lại bình tĩnh, sải bước leo lên Trảm Thần đài.
Hắn còn chưa đứng vững, hai đạo huyết sát trên Trảm Thần đài lại hóa thành huyết quang quấn đến, Lỗ sư huynh vội vàng co ngón tay bắn tới, cố gắng hất văng huyết sát ra.
Hắn học tập biện pháp của Tần Mục, lúc trước Tần Mục chính lấy Tổ Long Bát Âm chấn động khí huyết, ép mở huyết sát nhanh chóng xoay tròn quấn ở trên cổ ra, sau đó lấy chỉ lực ép huyết sát lui lại.
Nhưng hắn còn đánh giá thấp uy lực của huyết sát, đầu ngón tay của hắn vừa bắn lên trên huyết sát, chỉ nghe xoẹt một tiếng, đầu ngón tay đột nhiên thiếu một đoạn!
Trong lòng Lỗ sư huynh thầm cả kinh, vội vàng lăn về phía sau, ngay vào lúc này huyết sát đã quấn lấy cổ của hắn, Lỗ sư huynh lăn về phía dưới đài, lúc rơi xuống đất trên cổ đã không có đầu.
Tư Mai Tuyết vẫn đang nói, Tần Mục ở bên cạnh đã biến mất, sau một khắc Tần Mục xông qua Trảm Thần đài, ép lui huyết sát, nhấc đầu của Lỗ sư huynh lên, làm đúng theo cách trước đó, đưa đầu tới trên cổ của Lỗ sư huynh, an ủi:
- Yên tâm, đầu tạm thời rời khỏi thân thể cũng sẽ không có trở ngại, nhưng không thể rời đi quá lâu. Quá lâu lại sẽ chết. Ta từng nghe Phủ Quân của U Đô nói, sau khi chết bảy ngày đầu còn có thể hoàn dương, ngươi còn không tính là chết thật sự, còn có thể sống lại... Không nên động, ngươi còn có một đầu ngón tay chưa nối lại đâu...
Hồ Bất Quy ho khan một tiếng, nhắc nhở:
- Tần huynh đệ, Lỗ sư huynh là người của Vũ La tộc, ngươi gắn ngược đầu của hắn, hắn là muốn nhắc nhở ngươi. Hắn trước sau đều có mặt, nhưng phân ra trước và sau, ngươi xem trên cổ hắn có vằn báo lại biết. Vằn báo nhỏ hơn là mặt trước, báo vằn to hơn là mặt sau.
Tần Mục nhìn một chút, sắc mặt ửng đỏ, đột nhiên nguyên khí hóa thành một đường kiếm quang cắt đầu của Lỗ sư huynh xuống.
Lỗ sư huynh kinh hãi gần chết, cũng may Tần Mục thay đổi phương hướng một chút, lại giúp hắn nối trở lại.
Lúc này hắn mới thở phào một cái.
Hai mắt của Tần Mục lấp lánh có thần, lộ ra vẻ cổ vũ:
- Sư huynh, nếu không sư huynh lại thử một lần nữa? Lần này ngươi đi Trảm Thần đài bên kia lăn qua bên kia, cùng lắm là bị chém đầu, ta còn có thể giúp sư huynh nối trở lại. Như vậy ngươi lại xem như là qua được cửa ải!
Lỗ sư huynh liền vội vàng lắc đầu, cười gượng nói:
- Không cần, ta thử qua một lần, thực lực của ta không đủ để vượt qua Trảm Thần đài, vẫn ở chỗ này chờ các ngươi trở về thôi. Ta nhớ tới nhà ta còn có thê nhi già trẻ...
Hắn mặc dù ôm tâm tư hẳn phải chết quyết tâm tham dự lần rèn luyện này, nhưng hơi một tý lại bị chém rơi đầu, tuy rằng có thể đón về, nhưng tư vị lại làm cho hắn khó có thể chịu đựng được.
Tần Mục cũng không miễn cưỡng, lại đi qua trên Trảm Thần đài một lần.
Hồ Bất Quy nhấc chân lên, từng bước một leo lên Trảm Thần đài, Lỗ sư huynh và Tư Mai Tuyết khẩn trương nhìn hắn, Hồ Bất Quy là hi vọng cuối cùng của Đấu Ngưu giới, nếu hắn cũng không có cách nào đi qua Trảm Thần đài, Đấu Ngưu giới đúng là bị tiêu diệt hoàn toàn!
Chỉ có một người ngoài là Tần Mục này đi qua Trảm Thần đài, mặt mũi của võ giả của Đấu Ngưu giới sẽ không còn sót lại chút gì!
Tần Mục cũng nhìn về phía trên đài, chỉ thấy Hồ Bất Quy đi từng bước một, không nhanh không chậm đi về phía trước, hắn hình như không có động tác dư thừa, giống như là đang tản bộ vậy, mà ở bốn phía xung quanh hắn lại xuất hiện hơn mười người Hồ Bất Quy, xuất kích về bốn phương tám hướng!
Dường như ở trong một tích tắc này, hắn nắm giữ mười mấy phân thân vậy, thế tấn công của hắn giống như sấm sét, ép lui sát khí đỏ như máu, khiến cho huyết sát căn bản không có cách nào tới gần người!
Những ảo ảnh cũng không phải là phân thân, mà tốc độ hắn xuất kích quá nhanh, theo mắt thường dường như trong lúc đó có mười mấy bóng dáng của hắn xuất hiện ở xung quanh.
Điều khiến Tần Mục bội phục nhất vẫn là Hồ Bất Quy thoạt nhìn giống như đang không nhanh không chậm đi, đây mới là chỗ đáng sợ trong võ đạo của hắn.
- Vũ hồn nhập đạo, chính là võ đạo, Hồ Bất Quy chắc là sắp dùng võ nhập đạo?
Tần Mục có chút nghi ngờ, thời điểm ở dưới Nam Thiên Môn, thực lực của Hồ Bất Quy không có mạnh mẽ giống như hiện tại, hắn cũng không có làm được dùng võ nhập đạo, bây giờ hắn lại giống như là bước chân vào sát biên giới của vũ hồn nhập đạo.
- Hồ huynh thật sự là thiên tài.
Tần Mục không nhịn được tán thưởng, thầm nghĩ:
- Ta là dựa vào lực lĩnh ngộ của phách thể mới có khả năng trước khi trưởng thành tìm hiểu ra công pháp nhập đạo, kiếm pháp nhập đạo của mình, nhưng hắn lại là dựa vào bản lĩnh thật sự của mình, tìm hiểu ra dùng võ nhập đạo! Tài học như vậy, khiến người ta phải khâm phục.
Hắn lại không biết, mặc dù Hồ Bất Quy có thể ở trên Trảm Thần đài làm ra đột phá, thật ra còn phải tính công cho hắn.
Hắn cùng với Tần Mục là bạn không phải địch, không phải là đối thủ, nhưng trong lòng Hồ Bất Quy cũng không nhịn được sinh ra tâm tư âm thầm so đấu.
Tần Mục không chỉ có mang đến cho hắn áp lực, cũng cho hắn động lực, thậm chí cho hắn linh cảm, khiến cho hắn khích lệ mình tiến thêm một bước làm ra đột phá.
Lại giống như năm đó, Tần Mục ở thượng du của Kim Giang vô tình gặp được Hư Sinh Hoa ở trong thuyền hoa vậy, hai người vô tình gặp nhau, trên thuyền lấy trà thay rượu, Tần Mục cảm nhận được áp lực của "giả phách thể", biến áp lực thành động lực, khiến cho hắn rơi vào trạng thái ngộ đạo, cùng Linh Dục Tú khai sáng ra Nguyên Thần Dẫn.
Trạng thái của Hồ Bất Quy cũng là như vậy.
Tần Mục khẩn trương nhìn chăm chú vào từng hành động cử chỉ của Hồ Bất Quy ở trên Trảm Thần đài, lúc này là thời điểm vô cùng mấu chốt, nếu Hồ Bất Quy ngộ đạo bị người khác cắt gãy, nếu muốn lại một lần nữa đi vào loại trạng thái ngộ đạo này chính là khó như lên trời, bổ xung toàn bộ phần mình thiếu sót trong lúc ngộ đạo là khó khăn nhất, về điểm này Tần Mục đã được lĩnh hội đầy đủ.
Hắn đã từng bị người cắt ngang quá trình ngộ đạo, khi đó hắn từ trong tay Phược Nhật La chạy trốn ra được, trên đường từ lãnh địa Ma tộc chạy tới Ly thành hắn không tự chủ được tiến vào trong trạng thái ngộ đạo, nhưng bị cao thủ của Ma tộc bao vây tấn công, mạnh mẽ phá tan trạng thái ngộ đạo của hắn.
Trạng thái ngộ đạo có thể gặp lại không thể cầu, cho dù Thần Ma có thọ nguyên vô tận, quan sát cả một đời, người tiến vào trạng thái ngộ đạo cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cho dù là tài năng ngút trời, cũng sẽ không vượt quá mười lần.
- Ta là một phách thể, cũng chẳng qua là ba bốn lần mà thôi.
Ánh mắt của Tần Mục chăm chú nhìn vào bóng người của Hồ Bất Quy, người này tuyệt đối là thiên tài võ đạo, chỉ tiếc là Trảm Thần đài cũng không quá lớn, hắn rất nhanh lại đi ra khỏi Trảm Thần đài!
Đi ra khỏi Trảm Thần đài, không có hai đạo huyết sát ở bên ngoài uy hiếp, áp lực chợt giảm, lại sẽ khiến cho Hồ Bất Quy từ trong trạng thái ngộ đạo tỉnh lại.
Trước đây, Tần Mục bị đánh gãy trạng thái ngộ đạo là bởi vì áp lực đột nhiên tăng lên.
Áp lực đột nhiên tăng chợt giảm, đều sẽ phá tan trạng thái ngộ đạo.
Cuối cùng, Hồ Bất Quy từ trên Trảm Thần đài đi xuống, ý chí chiến đấu của Tần Mục dâng lên ngập trời, đột nhiên công kích về phía Hồ Bất Quy!
Tư Mai Tuyết kinh ngạc la lên thất thanh, đang muốn ngăn cản Tần Mục, sau một khắc Tần Mục hiện ra ba đầu sáu tay, ba quyền hai chân đã đánh nàng bay ra ngoài!
Ầm một tiếng, Tư Mai Tuyết bị đập vào trên tường thành của Ngọc Kinh, nàng vội vàng ôm lấy đầu của mình, để tránh đầu rơi xuống, trong lòng thầm kinh ngạc nghi ngờ không thôi:
- Vì sao Tần huynh đệ lại ra tay với Hồ sư huynh?
Tần Mục nhanh chóng di chuyển, thân hình lưu lại từng huyễn ảnh, Thâu Thiên Thần Thối bị hắn phát huy đến mức tận cùng, sáu tay tung bay, tốc độ công kích cực nhanh khiến cho người ta không kịp nhìn!
Hắn phải tạo áp lực cho Hồ Bất Quy, khiến cho Hồ Bất Quy duy trì trạng thái ngộ đạo, hoàn thành dùng võ nhập đạo!
Hồ Bất Quy vẫn đang đi về phía trước, tốc độ công kích càng lúc càng nhanh, chống đỡ tất cả công kích của Tần Mục, hắn lưu lại tàn ảnh cũng càng lúc càng nhiều, thần thông thân thể bạo phát ra uy lực cũng càng lúc càng mạnh.
Tần Mục vốn đang khống chế uy lực của chiêu thức của mình, nhưng rất nhanh hắn cảm giác được lực phản kích của Hồ Bất Quy đang nâng cao kịch liệt, ánh mắt hắn không khỏi nhất thời sáng lên, hắn công kích ra chiêu thức cũng càng lúc càng mạnh, tiếp tục đè ép Hồ Bất Quy, muốn nghiền ép ra càng nhiều tiềm năng của hắn hơn nữa!
Tàn ảnh xung quanh Hồ Bất Quy đã đạt tới hơn trăm cái, số lượng vẫn đang gia tăng, nhưng hắn vẫn có thể duy trì phong thái không nhanh không chậm đi tới.
Hai người đánh Ngọc Kinh, sát nhập vào trong bầu trời của thành thị này.
Tư Mai Tuyết một tay che chở cho cái cổ của mình, tay kia công kích về phía Tần Mục, đột nhiên lại có những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên, nàng bị Tần Mục một quyền đánh bay ra khỏi Ngọc Kinh, trong lòng ủy khuất vạn phần:
- Ngươi còn gọi ta là tỷ tỷ, hạ thủ vẫn nặng như vậy...
Hai người xông vào trong tòa thần điện đầu tiên của Ngọc Kinh Thành, trấn thủ thần điện chính là một vị nông phụ trong thôn, tuy là nữ tử nhưng nàng lại có một loại phong độ của đại tướng, khi nhìn thấy hai người đánh tới, nàng đang muốn ra tay, đột nhiên hiểu được dụng ý của Tần Mục, lập tức ngăn chặn khí huyết của toàn thân và tu vi, không làm kinh động tới hai người, mặc cho bọn họ đi qua tòa đại điện này.
- Hồ Bất Quy dùng võ nhập đạo, nói không chừng sẽ là người đầu tiên lấy cảnh giới Sinh Tử bay vượt qua Thiên Cung.
Nông phụ này chắp hai tay sau lưng, ánh mắt giống như ánh sao chớp động, nhìn hai người bọn họ đánh nát cửa sau của đại điện, khẽ nói:
- Không. Hắn sẽ là người thứ hai, bởi vì...
Nàng đi ra khỏi cửa sau của đại điện bị tàn phá không chịu nổi, ngước mắt nhìn lên Lăng Tiêu bảo điện cao cao tại thượng:
- Hắn cũng không có Thần Kiều. Võ đạo có một ngọn núi không thể vượt qua, hắn chính là ngọn núi này. Hắn mới là người đứng đầu võ đạo!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...