Đám người Tần Mục đi tới phủ quốc sư, Duyên Khang quốc sư lại không có ở nơi này, quốc sư phu nhân đang dạy cho hài tử đọc sách, nàng cuống quít dẫn hài tử ra đón, nói:
- Phu quân nhà ta đi gặp hoàng đế, đã vài ngày chưa có trở về. Vân Gian, mau gọi nghĩa phụ!
Hài đồng bên người nàng chỉ có ba bốn tuổi, giọng điệu non nớt nhìn về phía Tần Mục kêu một tiếng nghĩa phụ.
Sắc mặt của Tần Mục đỏ lên, lúng ta lúng túng nói:
- Đệ muội, ta còn chưa thành hôn, làm sao có thể làm nghĩa phụ?
Quốc sư phu nhân cười nói:
- Thời điểm Vân Gian ra đời, lại đã bái nghĩa phụ, giáo chủ còn có thể không tiếp nhận sao?
Tần Mục suy nghĩ một lát, lại rút từ trong túi Thao Thiết ra một cái cánh lớn, rút một lông chim lửa trên cái cánh xuống, nói:
- Đây là lông chim Chu Tước, dù gì cũng là lông chim của cường giả Trảm Thần đài, tạm thời cho Vân Gian chơi đùa một chút. Cái cánh này không thể cho, quá nặng, hơn nữa rất nguy hiểm đáng sợ, lông chim ngược lại rất nhẹ. Ngươi chờ một chút, ta ngăn chặn Chu Tước Thánh Hỏa của cái lông chim Chu Tước này đã.
Hắn lấy phù văn thiên hỏa đại đạo phong ấn Chu Tước Thánh Hỏa, lúc này mới giao lông chim Chu Tước dài đến ba thước cho Giang Vân Gian, tiểu hài tử kia nâng lông chim đi chém sư tử bằng đá ở cửa, một đạo hỏa quang đánh xuống, sư tử bằng đá bị cắt thành hai nửa.
Quốc sư phu nhân bị dọa cho giật mình, vội vàng cướp đi lông chim Chu Tước, nói:
- Chờ con lớn lên sẽ cho con chơi!
Tần Mục dẫn theo tiều phu, Đế Dịch Nguyệt và Sơ tổ đi tới hoàng cung, Hoàng hậu nương nương nói:
- Bệ hạ bị quốc sư bắt cóc, nói là đi Thái học viện, kết quả đi đã vài ngày cũng chưa từng đuổi bệ hạ về. Hiện tại là thái tử giám quốc, xử lý triều chính.
Bọn họ lại tới đến Thái học viện, Cố Ly Noãn lắc đầu nói:
- Bệ hạ cùng quốc sư cũng không ở nơi này. Bọn họ tới đây một khoảng thời gian, triệu tập sĩ tử bảo là muốn chế tạo thuyền mặt trời, thuyền ánh trăng, sau đó lại dẫn theo rất nhiều sĩ tử đi tới xưởng chế tạo Giang Lăng, bệ hạ cũng đi theo.
Đế Dịch Nguyệt cười nói:
- Vị bệ hạ này tự nhiên không ngồi sân rồng, suốt ngày chạy tán loạn khắp nơi.
Bọn họ lại tới đến Giang Lăng, Giang Lăng nơi này là cố hương của Duyên Khang quốc sư, ở đây có nhiều xưởng chế tạo nhất, có trên dưới một trăm xưởng chế tạo.
Bọn họ đi tới nơi này còn chưa nhìn thấy Duyên Phong đế cùng quốc sư, lại thấy rất nhiều thuyền lớn đang qua lại ở trên mặt nước, vận chuyển từng bộ linh kiện cực lớn, đưa tới xưởng chế tạo lớn nhất Giang Lăng.
Những linh kiện này chắc là linh kiện của thuyền mặt trời và thuyền ánh trăng.
Thời đại Khai Hoàng, thuyền mặt trời thuyền ánh trăng chỉ dùng tảng đá tới để rèn ra thuyền lớn, ở đây lại sử dụng kim loại tới rèn, rất tiêu hao tài lực.
Tần Mục còn nhìn thấy được rất nhiều nữ tử Chân Thiên cung của Tây Thổ đang ở chỗ này hỗ trợ, tiểu cô nương dẫn đầu lại là người quen của mình, Hùng Kỳ Nhi nữ nhi của Hùng Tích Vũ.
Mấy năm không gặp, Hùng Kỳ Nhi đã vừa được tám chín tuổi, đang thi pháp trong xưởng chế tạo Giang Lăng, kích hoạt mỗi một bộ linh kiện, khiến cho những quái vật khổng lồ này bay lên, tự động tổ hợp lắp ráp.
- Giáo chủ ca ca!
Hùng Kỳ Nhi nhìn thấy hắn rất hài lòng, nhìn thấy Long Kỳ Lân lại càng hài lòng hơn, cuống quít chạy tới, ném Tần Mục sang một bên, ôm lấy râu rồng của Long Kỳ Lân rất hài lòng.
Tần Mục thấy tiểu nha đầu lóe lên một cái, đã thấy nha đầu kia lại nhảy đến trên đuôi của Long Kỳ Lân, Long Kỳ Lân nhếch đuôi lên, tiểu nữ hài này một đường trượt từ đầu đuôi nhọn trượt đến trên đầu của Long Kỳ Lân, cười khanh khách không ngừng.
- Quốc sư và hoàng đế chế luyện thuyền mặt trời, hình như mỗi một bộ kiện đều được rèn ra giống như là trong khuôn mẫu, mỗi một xưởng chế tạo chỉ chế tạo ra mười mấy bộ linh kiện, sau đó kết hợp lại.
Tần Mục kinh ngạc, tiến lên quan sát những bộ linh kiện, phù văn trên bộ linh kiện có từng vòng từng ren, vô cùng tinh vi, lại thêm pháp thuật vạn vật có linh của Tây Thổ, có thể nhanh chóng lắp ráp.
- Đây ngược lại là một biện pháp tốt để chế tạo ra thuyền mặt trời thuyền ánh trăng với quy mô lớn!
Tần Mục liên tục tán thưởng.
Thuyền mặt trời và thuyền ánh trăng là do Tiều Phu thánh nhân thiết kế, chỉ có điều thời đại Khai Hoàng chế tạo ra hai loại trọng khí này cũng không tinh vi như vậy, bởi vậy thuyền mặt trời và thuyền ánh trăng có lớn có nhỏ, hơn nữa tốc độ chế tạo ra tương đối chậm.
Mà ở xưởng chế tạo Giang Lăng bên này hoàn toàn có thể nhanh chóng chế tạo ra thuyền mặt trời thuyền ánh trăng!
Thời điểm bọn họ tìm được Duyên Khang quốc sư và Duyên Phong đế, hai người đang ngủ ở trong xưởng chế tạo, người của Hành Thổ tộc đang gia tăng rèn các loại bộ linh kiện, mỗi một Thần tộc với thân cao gần năm thước bay tới bay lui xung quanh các bộ linh kiện.
- Các ngươi muốn tìm hoàng đế dế nhũi?
Thổ phu nhân vuốt vuốt râu mép, giọng như sấm, lớn tiếng nói:
- Đang nằm ngay đơ ở bên kia!
Đám người Tần Mục, tiều phu theo ngón tay của nàng nhìn lại, chỉ thấy hai đại nam nhân nằm chổng bốn vó ở một góc của xưởng chế tạo, trong nhà xưởng là tiếng rèn đinh tai nhức óc, nhưng hai người lại ngủ rất say.
Duyên Khang quốc sư và Duyên Phong đế đều là mỹ nam tử, tuy rằng đã là trung niên, nhưng lại rất chú trọng tới dáng vẻ.
Chỉ có điều, lúc này hai người lại râu ria xồm xàm, quần áo cũng rất cũ nát bẩn thỉu. Chân Duyên Khang quốc sư đạp ở trên mặt của Duyên Phong đế trên mặt, Duyên Phong đế ôm chân của Duyên Khang quốc sư ngủ rất say sưa.
Bên cạnh vẫn có rất nhiều đại thần trong triều và sĩ tử Thái học viện, đầu nằm chổng bốn vó ở trong góc của nhà xưởng, ngủ được rất say sưa.
Đế Dịch Nguyệt im lặng một lát, đột nhiên cười nói:
- Ta biết tại sao Đại Thiên Sư lại mong đợi đối với bọn họ như vậy. Hoàng đế như vậy, quốc sư như vậy, thật sự là thủ lĩnh của cải cách.
Tiều Phu thánh nhân nói:
- Cần phải đánh thức bọn họ không?
- Không cần, bọn họ đều là thần chỉ, còn có thể mệt thành như vậy, có thể thấy được mấy ngày nay thực sự khổ cực.
Đế Dịch Nguyệt nói:
- Ta chưa từng nghĩ qua, hoàng đế lại còn có thể tự mình đến chủ trì loại chuyện vặt vãnh này, cũng chưa từng nghĩ quốc sư chủ trì cải cách có thể phải tự làm như vậy. Vị quốc sư này còn làm tốt hơn so với ngươi năm đó.
Tiều Phu thánh nhân cười nói:
- Năm đó ta chỉ là trêu ghẹo ra một vài thứ, sau đó để người ta đi làm, thật ra ta là người sợ phiền phức, rất ít tự mình động thủ.
Đế Dịch Nguyệt nói:
- Ngươi là thánh nhân, cách mọi người quá xa.
Tiều Phu thánh nhân im lặng, khàn giọng nói:
- Thiên Vương giáo huấn rất đúng. Năm đó thiên tai bạo phát, ta dẫn người chống lại, binh bại giống như núi đảo, khi đó ta mới ý thức được mình cách mọi người quá xa, cách đội quân quá xa. Làm Thiên Sư, tất nhiên phải mạnh như thác đổ, đồng thời cũng muốn đi vào trong đội quân, tiến vào thế gian. Ta cách quá xa, tùy tiện ra tay lúc này mới đưa đến thất bại thảm hại. Lại nói tiếp, ta còn không bằng Tần Vũ hoàng tử.
Sơ tổ Nhân Hoàng hơi ngẩn người ra, nhìn hắn lộ ra vẻ khó tin.
Tiều Phu thánh nhân nói:
- Thật ra, tuy rằng hai vạn năm ta không muốn thấy hắn, nhưng ta vẫn luôn bội phục hắn. Ở thời loạn thế kia, cho dù hắn làm đào binh, nhưng hắn nhìn thấy được những người bị khổ vẫn dứt khoát kiên quyết nâng gánh nặng lên, bảo vệ những người này, liều mạng chiến đấu, sử dụng mạng của mình bảo vệ bọn họ đi tới Duyên Khang. Nếu như không có Tần Vũ hoàng tử, lại không có hậu thế Duyên Khang.
Trong mắt Sơ tổ Nhân Hoàng có ngấn lệ chớp động, quay đầu đi chỗ khác lặng lẽ dụi dụi.
Tiều Phu thánh nhân nhìn thấy, nói:
- Chỉ có điều, sau đó hắn lại vẫn trầm luân, vẫn tự trách mình, không có cách nào đi ra khỏi cái bóng của đào binh này, cho nên ta lại khinh thường hắn. Hiện tại hắn đi ra, ta rất vui mừng. Thật ra, trong tai họa hắn vẫn luôn làm tốt hơn ta.
Đế Dịch Nguyệt cười nói:
- Không cần kinh động bọn họ, chúng ta đi thôi.
Bọn họ đi ra khỏi xưởng chế tạo, bên ngoài sân, Hùng Kỳ Nhi chơi đùa ầm ĩ một hồi, đã lại bắt đầu nghiêm túc làm việc, cuối cùng chế tạo ra được một chiếc thuyền lớn.
Tiểu nha đầu lấy ra Bạch Hổ Châu, nhẹ nhàng điểm một cái vào minh châu, chỉ thấy con thuyền lớn cực lớn giống như lục địa kia chậm rãi đứng lên, chấn động tới mức mặt đất không ngừng run rẩy.
Trong xưởng chế tạo, Duyên Phong đế và Duyên Khang quốc sư bị giật mình tỉnh giấc, cuống quít chạy đến, nhìn thấy chiếc thuyền lớn này sống lại, hai người mừng đến chảy nước mắt, ôm nhau vừa khóc vừa cười.
Tần Mục gọi Long Kỳ Lân cùng đám người Đế Dịch Nguyệt đã đi xa, Duyên Phong đế từ phía xa thoáng nhìn Long Kỳ Lân, nghi ngờ nói:
- Tần ái khanh tới khi nào? Vì sao lại đi? Trẫm cùng quốc sư ở đây, hắn cũng không lên tiếng gọi đã đi rồi! Người đâu, lấy văn chương tới đây! Hôm nay có chuyện vui lớn, tinh thần sảng khoái, trẫm cho hắn chữ chính thật lớn!
Tiều phu rất nhanh từ biệt rời đi, nói:
- Ta còn đang tìm nông phu, liên lạc với người khác, không thể ở lại chỗ này. Câu cá, chúng ta đi thôi.
Lão nhân buông câu cùng hắn rời đi.
Sơ tổ Nhân Hoàng cũng từ biệt nói:
- Ta cũng có chuyện quan trọng trong người.
Dứt lời, hắn cũng vội vàng rời đi.
Tần Mục chớp chớp mắt, nhìn theo bọn họ rời đi, thầm nghĩ:
- Tiều phu lão sư có việc ngược lại cũng thôi, vì sao Sơ tổ cũng có nhiều chuyện như vậy? Hắn đang bận việc gì?
Đế Dịch Nguyệt nhìn hắn, cười nói:
- Đệ đệ, ngươi cũng có chuyện gì sao? Nếu như không có việc gì, không bằng theo ta đi tìm Điền Thục Thiên Vương, giúp Diêm Vương một lần nữa tạo lại Phong Đô. Sau đó, chúng ta lại đi gặp Thiên Âm nương nương một lần, sau khi đón Thiên Âm nương nương, tỷ tỷ lại dẫn ngươi đi xung quanh một vong, gặp Thiên Công, Thổ Bá, lại đi gặp cao nhân Đế Tọa khác, như vậy sẽ có lợi lớn cho ngươi!
Tần Mục cực kỳ động tâm.
Nếu có thể theo cường giả Đế Tọa như Đế Dịch đi gặp các bậc trời sinh thần thánh khắp nơi, gặp Đế Tọa cao thủ, như vậy nhất định sẽ được mở rộng tầm mắt!
- Chỗ của ta còn có kiếm hoàn cần phải chế luyện...
Tần Mục do dự một chút, nói:
- Tỷ tỷ không bằng đi gặp Thiên Âm nương nương trước, chờ ta ở bên này luyện xong kiếm hoàn, lại đi Phong Đô tìm tỷ tỷ.
Đế Dịch Nguyệt cười nói:
- Cũng tốt. Ta đi tìm Điền Thục trước, hắn nhát gan, lúc này không biết nấp ở chỗ nào. Ngươi luyện xong kiếm, nếu ở Phong Đô không tìm được chúng ta, vậy đi Thiên Âm giới.
Tần Mục gật đầu, Đế Dịch Nguyệt cũng bay đi.
- Rồng béo, chúng ta đi xưởng chế tạo Đồ Giang!
Tần Mục phóng người nhảy đến trên đầu Long Kỳ Lân, Long Kỳ Lân lập tức chạy như bay về phía xưởng chế tạo Đồ Giang.
Trong xưởng chế tạo Đồ Giang, kiếm hoàn hơn ba mươi trượng đã bị rèn luyện xuống chỉ có hơn mười trượng, lúc này cho dù là người máy khổng lồ cũng không có cách nào hoàn toàn luyện kiếm hoàn nhỏ hơn được nữa.
Tần Mục lấy ra cánh Chu Tước, lấy Chu Tước Thánh Hỏa chế luyện kiếm hoàn, bản thân hắn cùng nguyên thần cùng nhau tự mình ra trận, trải qua muôn ngàn thử thách, sử dụng uy năng của Chu Tước Thánh Hỏa không ngừng in phù văn thần thông của mình vào trong kiếm hoàn.
Đợi luyện hơn mười ngày, kiếm hoàn biến thành chừng ba thước, nhưng vẫn không có cách nào làm được kiếm giống như nước chảy.
Tần Mục thu hồi cánh của Chu Tước, lấy thần thông thiên hỏa tới chế luyện kiếm hoàn, lại luyện hơn nửa tháng, lúc này kiếm hoàn còn lại chừng một thước.
Hắn thử phát động một hồi, nguyên khí vận chuyển rất tốn sức, cần phải tiêu hao tinh thần rất lớn mới có thể làm cho kiếm hoàn hóa thành từng thanh phi kiếm chém giết kẻ địch.
- Ta đồng thời tu luyện Thần Ma, có khả năng còn cần sử dụng Ma hỏa tới luyện một hồi...
Trong lòng Tần Mục thoáng động:
- Sử dụng tu vi ma đạo tới phát động thiên hỏa, sẽ phát sinh chuyện gì?
Hắn chớp chớp mắt, lập tức dự định thử nghiệm một hồi, đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện, hắn mang kiếm hoàn ra khỏi xưởng chế tạo, lựa chọn một nơi ít người ở, sau đó lấy ra thiên hỏa hình lăng trụ, thần tàng nghịch chuyển, lập tức trong cơ thể hắn tràn ngập ma khí cuồn cuộn.
Tần Mục phát động thiên hỏa hình lăng trụ, kích phát ra uy năng của thiên hỏa.
Ngoài xưởng chế tạo, Long Kỳ Lân ngủ rất say sưa, đột nhiên nghe được một tiếng động rất lớn kinh thiên động địa vang lên, hắn vội vàng ngẩng đầu, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn qua, chỉ thấy cách xưởng chế tạo mười mấy dặm, khắp bầu trời đều là ngọn lửa màu đen từ từ bay lên.
Long Kỳ Lân ngáp một cái, lảo đảo đứng lên, đi hai bước về phía trước, lại bịch một tiếng nằm xuống híp mắt ngủ, trong lòng thầm nói:
- Giáo chủ chắc hẳn không chết được...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...